Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư

Chương 12 : Hội thưởng hoa

Kể từ khi nàng đến thế giới này cũng đã được khoảng gần 1 tháng. Ngoài những tiểu hồ ly hay đến kiếm chuyện thì cuộc sống nàng vẫn rất nhàn hạ, Lục Ngôn cũng hay trò chuyện cùng nàng thỉnh thoảng lại cùng nhau trốn ra ngoài chơi. Bây giờ là cuối tháng bảy, đã là mùa thu tiết trời mát mẻ cùng chút se lạnh. Vương Tử Hà thích nhất chính là mùa thu nên trong khoảng thời gian này tinh thần của nàng tươi hẳn lên.  Lục Ngôn, bao giờ sẽ tới Hội Thưởng Hoa? nàng quay sang hỏi Lục Ngôn. Phải a, mục đích nàng bị gọi trở về cũng chỉ có nhiêu đó. Lục Ngôn nghe vậy thanh âm đáp: Là 3 ngày nữa tiểu thư.  À, sắp tới. Ba ngày chẳng phải là quá gần sao thế mà nàng lại chẳng được chuẩn bị gì cả, đúng là bị thất sủng thực rồi. Vương Tử Hà không khỏi cười nhạt. Hội Thưởng Hoa là cái gì thế? Nguyên chủ của thân thể này dường như chưa bao giờ tham dự thì phải, nàng đã lục soát tìm kiếm trong trí nhớ mà vẫn không hó hé gì. Hội Thưởng Hoa là một lễ hội lớn của hoàng thất, chủ yếu là cho các tiểu thư, công tử cùng những con cháu tầng lớp quý tộc giao tiếp với nhau cũng như là se duyên......v.v............. Sau một hồi giảng giải Lục Ngôn thở phù rồi nhanh chóng tự thưởng cho mình một ngụm nước: Tiểu thư đã nghe? Ân.... Thấy Tử Hà vẫn trầm ngâm Lục Ngôn không khỏi gấp gáp: Lễ hội này rất quan trọng. Nhỡ đâu tiểu thư có thể lọt vào mắt xanh của vị công tử hay vương gia nào đó. Ta còn chưa nghĩ tới việc lập gia đình. Phải a, năm nay nàng chỉ mới 14 tuổi thôi, là 14 tuổi thôi a. ................ Lục Ngôn thấy vậy cũng không thể lên tiếng phản bác. Bỗng ngoài cửa có người bẩm báo: Có Du ma ma người bên đại phu nhân tới. Cho vào. Vương Tử Hà phất tay ý bảo Lục Ngôn tới mời. Một người phụ nữ tầm 43, 44 tuổi bước vào. Thân hình bà ta có chút mỡ cùng với khuôn mặt bầu tràn đầy tia khinh bỉ càng thêm đáng ghét. Lúc này Vương Tử Hà chỉ thầm muốn đạp bà ta bay ra cửa nhưng cũng không tiện hiện bên ngoài chỉ nhàn nhạt hỏi: Ngọn gió nào *đẩy* Du ma ma tới đây? Bà ta chỉ hừ nhẹ rồi sau đó ném một cái hộp bằng gỗ lớn cỡ cái bàn nhỏ lên mặt đất: Là đại phu nhân kêu ta đến đưa đồ cho ngươi đi dự tiệc. Lục Ngôn. Dạ. Lục Ngôn chạy tới nhặt hộp gỗ lên mở ra, nhìn một hồi thì Lục Ngôn trầm mặt lại. Vương Tử Hà thấy không đúng rồi chuyển sang nhìn nét mặt hả hê của Du ma ma không khỏi nhíu mày: Chuyện gì...? Tiểu thư..... Lục Ngôn rầu rĩ đưa thứ bên trong hộp gỗ cho nàng.  Chỉ vỏn vẹn một bộ quần áo đơn giản chất liệu cũng thuộc loại bình thường nhưng quan trọng là Vương Tử Hà phát hiện ra trên bộ đồ này có những thứ bột trắng mắt thường khó có thể thấy được, nếu không nhờ nàng có khứu giác nhạy bén thì cũng không thể nào nhận biết được đây là bột ngứa. Đại phu nhân đưa ta mặc cái này? Vương Tử hỏi. Phải a. Du ma ma đắc ý. Lục Ngôn nãy giờ nhịn nhục cuối cùng cũng không chịu được bèn lớn tiếng: Đại phu nhân thật quá đáng, trang phục như thế này làm sao tiểu thư ta có thể mặc được chứ. Trái với vẻ tức giận của Lục Ngôn thì Tử Hà vẫn bình thản mà nhíu mày: haizz, nha đầu ngốc! Trong trường hợp này thì người nào mở miệng trước thì người đó liền thua. Đúng như Tử Hà nói, Du ma ma liền nắm được chốt liền vênh mặt lên nháo: Chẳng phải lúc trước các ngươi sống trong sơn thôn không mặc qua những thứ này.  Bà....... Lục Ngôn tức nghẹn lời. Thỉnh Du ma ma về bẩm báo cho đại phu nhân là ta sẽ tiếp nhận. Vương Tử Hà không nóng không lạnh đáp làm cho Du ma ma hơi ngoài ý muốn trợn mắt ngạc nhiên nhìn nàng: nếu là thất tiểu thư trước đây thì sẽ òa khóc rồi chứ, chẳng lẽ nàng thực thay đổi. Hừ Du ma ma hừ mạnh rồi quay phắt bỏ đi. Tiểu thư, người thực sự mặc cái này. Lục Ngôn khó hiểu. Đương nhiên là không, nhưng ta sẽ trả cho các nàng đầy đủ. Vương Tử Hà lạnh giọng: muốn hại ta sao, phải xem các ngươi có bản lĩnh không đã. Lục Ngôn nghe vậy nhất thời phát rét, tiểu thư quả là đáng sợ mà.