Trầm Sơ Tình xuống ngựa đến ngồi xuống bên cạnh thi thể 4 hộ vệ vuốt mặt cho họ, sau đó cắn răng lên ngựa cũng không quay đầu lại, cứ thế lần theo dấu vết xe ngựa tức tốc đuổi theo. Khi nàng đi không bao xa lại gặp một ngã ba khác, nàng dừng ngựa cúi người cẩn thận quan sát mặt đường phát hiện trên đường đầy rẫy dấu chân người, mà vết bánh xe ngựa lại hướng vào một con đường khác, xem ra Vương phi không có chuyện gì, trong lòng nàng thở phào đá một cước vào bụng ngựa đuổi theo dấu xe ngựa để lại. Cùng lúc đó ở kinh thành các nơi cũng bắt đầu chiến đấu, trên các mặt trận máu chảy thành sông, chân tay đứt lìa văng bủa khắp nơi. Tiếng chém giết, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu rên hỗn tạp hòa lẫn vào nhau tấu thành một khúc khải hoàn ca lừng lẫy vang vọng khắp bầu trời. Tin thắng trận lan nhanh, Phương Đàn một mạch thẳng đến hoàng cung cùng Hình Văn Liệt đánh trận cuối cùng. Lúc này đã qua giờ tý, cửa cung đã khóa lại từ lâu. Nhưng chuyện nhỏ này không ngăn cản được bước chân Phương Đàn, Hình Văn Liệt hạ cho quân đội bên ngoài thành điều động xe công thành, các binh sĩ sử dụng xe công thành dễ dàng mở hoàng cung tiến vào trong. Cuộc chiến ở cửa cung thắng như dễ dàng như sói và cừu, một đám ngự lâm quân ô hợp không thể chống đỡ nổi sự công kích mãnh liệt của quân tinh nhuệ liền gục ngã tầng tầng lớp lớp. Đây chính là thời khắc sơn hà rung chuyển, phong vân biến sắc. Phương Hàng thời điểm biết Phương Đàn công phá hoàng cung, sắc mặt trắng bệch, tứ chi vô lực ngã ngồi trên long ỷ, cũng không còn tinh thần đâu mà bộc phát tính tình. Thạch Tu hoảng loạn ra vào bên người Phương Hàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, chúng ta nhanh thoát khỏi đây, nếu không sẽ không kịp” Ánh mắt Phương Hàng trống rỗng nhìn về phía trước, uể oải nói rằng: “Trẫm tại sao phải đi? Đây là thiên hạ của trẫm, hoàng cung của trẫm“. Câu cuối cùng nói ra khuôn mặt hung hăng quát: “Trẫm tại sao phải đi. Phương Đàn có tư cách chiếm lấy thứ thuộc về trẫm” Thạch Tu trong lòng thổn thức không ngớt, sắp chết đến nơi rồi hoàng thượng sao còn có suy nghĩ thơ ngây như thế, mình cũng không thể sai theo hắn được. Thấy Phương Hàng cố chấp không chịu đi, vậy mình không cần thiết ở đây chịu tội cùng hắn. Thạch Tu lặng lẽ hướng về phía sau di chuyển, muốn nhân cơ hội này đào tẩu. Một binh sĩ trọng thương đột nhiên từ bên ngoài xông vào: “Hoàng thượng cấp báo” “Cái gì?” Phương Hàng ngẩng đầu lên lớn tiếng hỏi. Thạch Tu thân thể nhất thời cứng lại không dám động đậy. Phương Hàng và Thạch Tu thần kinh căng như dây cung, ánh mắt nhìn chòng chọc vào người binh sĩ kia. Binh sĩ kia hòa hoãn sau khi khí tức, quỳ trên mặt đất nói: “Bẩm hoàng thượng, phản quân đã vây kín hoàng cung” Thạch Tu cùng Phương Hàng kinh hãi đến thở không nổi, bây giờ có muốn chạy trốn cũng không kịp nữa rồi. Vẫn còn chưa kịp định thần, cửa cung điện bị người từ bên ngoài đạp ngã, ba người nhìn sang chỉ thấy binh lính mặc áo giáp cầm binh khí chỉnh tề từ bên ngoài chạy vào. Thạch Tu thừa dịp mọi người không chú ý, lắc người một cái trốn ra sau. Binh sĩ chạy quanh cung điện bủa vây tầng tầng lớp lớp, bước chạy trầm ổn, trên người áo giáp chạm vào nhau phát ra âm thanh rốp rẻng từng tiếng đánh vào tim Phương Hàng. Sau khi quân đội đứng xếp thành hang ngũ đúng vị trí của mình thì dừng lại giương vũ khí nhắm thẳng vào Phương Hàng, thế trận như sắp tấn công quân địch. Chỉ cần Phương Hàng có động tĩnh gì, bọn họ sẽ xông lên phía trước một đao đâm chết. Phương Hàng tuy bề ngoài trấn định nhưng trong lòng đã sớm hỗn loạn từ long ỷ đứng lên cứng rắn chống đỡ, hất hàm cao giọng quát lớn: “Các ngươi đây là phải làm gì. Tạo phản sao? Các ngươi không sợ trẫm chu di cửu tộc sao” Ngoài điện truyền đến tiếng cười sang sảng của Phương Đàn, nàng cùng quân đội từ ngoài tiến vào điện, nhếch miệng nói: “Hoàng huynh đã lâu không gặp a” Phương Hàng tay vịn long ỷ: “Nghịch tặc Phương Đàn, ngươi tới đây làm gì” Phương Đàn vẩy mi, chắp tay chậm rãi đi dạo giữa cung điện: “Hoàng huynh cảm thấy thế nào?” “Ngươi có biết soán vị cướp ngôi là tội đại nghịch bất đạo. Ngươi xứng đáng với vong linh tiên hoàng sao?” Phương Hàng nói năng hùng hồn: “Nếu ngươi hiện tại lui binh trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không...” “Haha, nguyên lai hoàng huynh còn nhớ tiên hoàng a, thần đệ còn tưởng rằng ngài đã sớm quên tiên hoàng giao cho ngài cái gì rồi” Phương Đàn cười lạnh. Phương Hàng bị nàng phản bác á khẩu không trả lời được. Phương Đàn tiếp tục: “Là hoàng huynh khinh người quá đáng, thần đệ bị bức ép bất đắc dĩ mới khởi binh tạo phản, chẳng lẽ bây giờ lại trách thần đệ bất nhân?” “Hoàng đệ, ngươi đến cùng muốn cái gì, trẫm cho ngươi không được sao?” Phương Hàng liếc nhìn binh lính, tuyện đối không thể thua Phương Đàn, hắn xuống giọng giả vờ ôn nhu. “Có thật không? Thần đệ là muốn mạng của ngài?” Phương Đàn bước lên bậc thang, binh lính đứng trước mặt nàng tự động tách ra cho nàng đi lên. “Làm càn. Ngươi cho rằng ngươi là ai a! Trẫm dựa vào cái gì giao mạng cho ngươi” Phương Hàng giận dữ, một cái chớp mắt liền mang dáng vẻ muốn thỏa hiệp thu lại, tức miệng mắng to. Phương Đàn cười cợt nhàn nhã tự tại từng bước một bước lên cầu thang. Phương Đàn cúi đầu nhìn kỹ mũi chân mình đang đặt lên từng bậc thang chậm rãi hỏi: “Hoàng huynh ngài cho rằng ngài bây giờ còn có tư cách cùng ta bàn điều kiện sao?” Dưới chân hơi dùng sức, nàng cứ từng nấc từng nấc, hai ba bước liền có thể đi tới trước mặt Phương Hàng. Phương Hàng thấy nàng đi đến gần mình thất kinh hướng lùi về sau mấy bước. Phương Hàng vẫn cố chấp: “Trẫm là hoàng đế! Trẫm là chân mạng thiên tử! Ngươi không thể giết trẫm” Phương Đàn đứng trước long ỷ hơi nghiêng người đưa tay ra, lập tức có binh sĩ dâng lên một thanh trường kiếm, nàng rút kiếm ra khỏi vỏ xiết mạnh: “Huynh là hoàng đế thì đã sao? Đệ vẫn có thể giết huynh đấy” Phương Hàng thấy thế muốn lui về sau một bước, không nghĩ va vào ghế sau lưng lảo đảo một cái ngã trên mặt đất. Hắn chật vật bò dậy, ánh mắt tàn nhẫn hung hãn: “Trẫm liều mạng với ngươi” Nói xong liền muốn hướng về Phương Đàn vồ tới. Hình Chu cầm cung tên đứng bên đại điện đã sớm nhắm vào hắn. Phương Hàng chưa kịp bước chân, Hình Chu đã buông dây cung. Tiễn bay xé gió xuyên không khí nhanh chóng xẹt qua đầu mọi người chuẩn xác bắn trúng đầu gối Phương Hàng. Phương Hàng cảm thấy đầu gối tê rần, la to một tiếng cả người khuynh đảo ngã xuống. Hắn nằm trên đất bưng đầu gối, máu không ngừng từ miệng mũi tên phúng ra theo kẽ tay Phương Đàn chảy xuống. Hai mắt hắn nhắm nghiền cắn răng rên thống khổ, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Phương Đàn cầm kiếm chống thân thể, ngồi xuống đối mặt với Phương Hàng: “Hoàng huynh, kiếp sau không nên đầu thai vào nhà đế vương, ngài thực sự không thích hợp vị trí này. Coi như ngài có ngồi vị trí này lần nữa, kết quả cũng như thế thôi” Phương Hàng mở mắt ra căm ghét trừng mắt Phương Đàn, định mở miệng nhưng quá đau đớn chỉ có thể quay về phía Phương Đàn không ngừng nhe răng nhếch miệng, hận không thể nhào tới cắn nàng một cái. Phương Đàn đứng lên thở dài: “Chẳng bằng cứ sinh ra trong gia đình bình thường, an an ổn ổn sống hết một đời có khỏe hay không?” Nếu như có kiếp sau, nàng không muốn sinh ra trong hoàng thất. Nếu như có kiếp sau, nàng nguyện có thể gặp lại Tống Ứng Diêu. Phương Hàng từ trong kẽ răng rít lên: “Sẽ có một ngày nhất định nợ máu trả bằng máu” “Ta tin tưởng hoàng huynh sẽ làm như vậy, vì thế ta sẽ không cho huynh cơ hội“. Phương Đàn nhợt nhạt nở nụ cười, cầm kiếm lên chỉa vào mũi Phương Hàng. “Ngươi muốn làm cái gì?” Phương Hàng đôi mắt nhìn chằm chằm mũi kiếm, sợ hãi nói. “Yên tâm, ta sẽ để lại cho huynh một mạng... Dù sao ta đã đồng ý với tiên hoàng“. Lời còn chưa dứt bên trong cung điện liền truyền tiếng Phương Hàng kêu thảm thiết. Phương Đàn giơ tay chém xuống, đem gân tay gân chân Phương Hàng đều phế, nàng tuy rằng đáp ứng tiên hoàng lưu lại tình thân, lưu lại cho Phương Hàng một cái mạng. Thế nhưng nàng cũng không thể để cho Phương Hàng an lành sống tốt, bằng không hậu hoạn khó lường. “Lưu cho huynh một mạng đã là sự khoan dung lớn nhất. Nếu như không phải di mệnh của phụ hoàng trước lúc lâm chung, ta nhất định sẽ bắt huynh trả giá“. Phương Đàn trong mắt ánh lên sự sắc nhọn. “Ngươi tên súc sinh này” Phương Hàng co quắp trên mặt đất mắng to. “Người đâu, hoàng thượng thân thể không khỏe, mau đưa hoàng thượng đến biệt điện an dưỡng”, Cái gọi là biệt điện chính là nhà lao bí mật của hoàng cung, Phương Hàng nửa đời sau chắc chắn phải chịu khổ ở đó. Binh sĩ tuân lệnh động tác nhanh nhẹn mang Phương Hàng nhấc đi. Phương Hàng bị người khiêng đi đưa bốn chân chó lên trời, ăn nói ngông cuồng không ngừng mắng Phương Đàn. “Phương Đàn ngươi mưu hại trẫm, ngươi sẽ không chết tử tế được đâu” “Đừng quên cho hoàng thượng uống thuốc, để hắn yên tĩnh một điểm, người bệnh không thể tức giận a“. Phương Đàn nói thêm: “Đúng rồi, còn có thái hậu đã già không thích hợp ở trong cung, đưa vào biệt điện cùng hoàng thượng đi” “Vâng” Quân sĩ phía dưới đồng thanh đáp. Phương Hàng nghe vậy đột nhiên cảm giác cổ họng phun ra một ngụm máu làm hắn liên tục ho khan, binh sĩ khiêng hắn đi thật xa rồi trong cung vẫn còn nghe tiếng ho của hắn. “Ngày mai mặt trời mọc, thiên hạ này chính là của ta“. Phương Đàn nhìn một lượt mọi người nói rằng. Quân đội sắc mặt vui mừng, tâm tình vô cùng kích động, giơ vũ khí hoan hô nhảy múa. Một người đi đầu quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế“. Những người còn lại cũng răm rắp làm theo, mấy ngàn người cùng nhau quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Khí thế hừng hực, tiếng vọng tận mây xanh. Người bình thường nếu thấy cảnh này nhất định nhiệt huyết sôi trào, nhưng Phương Đàn tuy bị không khí nơi này tâng bốc, nàng vẫn như cũ không kiêu căng tự mãn: “Tất cả đứng lên đi” “Tạ ơn hoàng thượng” Toàn bộ binh lính đứng dậy. Rốt cục đã giải quyết xong chuyện đại sự, Phương Đàn thế nhưng không có cảm giác ung dung, ánh mắt như trước nhàn nhạt vẻ u sầu, nàng thở dài. Hoán Sơn đến bên cạnh nàng: “Vương Gia làm sao?” Bởi vẫn chưa đăng cơ, người bên cạnh nàng vẫn phải tiếp tục gọi nàng là Vương Gia. Phương Đàn hỏi hắn: “Vương phi bên kia thế nào rồi?” Hoán Sơn lắc đầu: “Tạm thời không có tin tức“. Vừa dứt lời, Phương Đàn định phái người tiếp ứng các nàng thì một người lính từ bên ngoài đi vào thông báo: “Vương Gia, ở phía sau cung phát hiện một nữ hài mới sinh, người mẹ do sinh khó đã qua đời”