Phương Đàn ngồi kiệu tiến vào cung, đi được một đoạn Hoán Sơn để ý thấy bốn phía ngoại trừ hắn cùng kiệu phu thì bên ngoài không có người khác, hắn kề sát bệ cửa sổ gõ gõ, thấp giọng hướng vào bên trong kiệu: “Vương Gia có gì đó không đúng.” Bởi vì kiệu phu đều là người của mình nên hắn không mấy lo lắng. Phương Đàn trong kiệu đáp lại: “Sao vậy?” Hoán Sơn cảnh giác dò xét xung quanh, sau đó mới nói với Phương Đàn: “Trong hoàng cung thủ vệ thật giống như thay đổi nhiều” Dọc theo con đường chưa đến nửa khắc là đã gặp một đội thị vệ đeo đao tuần tra đi qua, hơn nữa mỗi một khúc quanh đều có hai, ba thủ vệ canh giữ, mỗi thủ vệ nét mặt nghiêm trang như gặp đại địch. Đây là điều mà thường ngày không có, Hoán Sơn cảm thấy hoàng cung hôm nay thật không bình thường. Bên trong kiệu truyền ra âm thanh của Phương Đàn trầm thấp: “Ngươi cũng phát hiện.” Nàng tuy rằng ở trong kiệu, màn kiệu chặn tầm nhìn của nàng, thế nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén, từ trong kiệu thỉnh thoảng nghe được tiếng bước chân cực kỳ nghiêm túc đi qua, nàng cũng phát hiện ra điều không đúng, thường ngày con đường vào triều hầu như không có người nào đi, hôm nay đột nhiên sao lại náo nhiệt. “Đúng thế.” Hoán Sơn đáp, hắn có dự cảm không tốt, nhíu chặt mày: “Có thể hay không hoàng thượng đã biết rồi?” “Không biết nữa” Phương Đàn trong đầu dự liệu: “Nếu hắn phát hiện thì sẽ không đợi đến bây giờ” Phương Hàng hận không thể trừ khử nàng hắn mới an tâm, nếu như biết sớm chỉ sợ hắn đã động thủ từ lâu. “Nhưng cũng không thể không đề phòng.” Hoán Sơn sầu lo. Phương Đàn cũng nghĩ như vậy nên hướng Hoán Sơn phân phó: “Ngươi đi sắp xếp đi” “Vâng.” Hoán Sơn đáp một tiếng, sau đó Phương Đàn không nghe thấy tiếng của hắn nữa. Cỗ kiệu còn chưa đến Kim Loan điện, Hoán Sơn đã nhanh chóng trở về, vẫn lại tiếp tục gõ cửa sổ thấp giọng báo lại: “Vương Gia an bài xong rồi, nhưng có ngoài ý muốn một chút, Hình tướng quân bọn họ sẽ lập tức tìm thời cơ tiến vào.” Hắn không nghe Phương Đàn trả lời nhưng hắn biết Vương Gia đã nghe rồi. Bên trong Kim Loan điện vẫn như mọi ngày, ánh mắt Phương Hàng nhìn qua một vòng, quả nhiên trong đám đại thần xuất hiện người mà hắn cảm thấy chướng mắt hết sức. Bất quá nghĩ chỉ cần qua hết hôm nay, hắn không cần nhìn thấy y nữa, hắn nhịn không được mừng tít mắt, vì không để cho người khác phát hiện tâm tình của mình, hắn ho nhẹ một tiếng đè nén sự sung sướng trong lòng. Thạch Tu đứng hầu bên cạnh nghe thấy tiếng ho khan mở lời hỏi: “Hoàng thượng muốn uống trà không?” Phương Hàng khoát tay ra hiệu không cần, Thạch Tu yên tĩnh lui xuống. Phương Hàng thu hồi ánh mắt, làm bộ cúi đầu xem tấu chương, kì thực đôi mắt chuyển động hỏi: “Nghe nói Thành vương hôm qua đã về kinh?” Thạch Tu cất bước đến bên cạnh tươi cười: “Thưa hoàng thượng, Thành vương đã về” Phương Hàng theo lời của hắn hỏi: “Hôm nay vì sao không có nhìn thấy hắn đâu?” Thạch Tu ngẩng đầu muốn gọi Phương Đàn. Phương Đàn từ đội ngũ bên dưới đứng dậy, đúng mực hành lễ: “Thần tham kiến hoàng thượng” Phương Hàng hững hờ ngước mặt liếc nhìn nàng: “Lần này khoa cử Thành vương có hoàn thành nhiệm vụ không?” Phương Đàn từ trong tay áo móc ra một quyển tấu chương dâng lên: “Bẩm hoàng thượng, thần đã xem ghi chép lại sự tình tại Giang Nam tất cả bên trong bản tấu chương, xin hoàng thượng xem qua” Thạch Tu từ bên cạnh long ỷ Phương Hàng đi xuống tiếp nhận tấu chương trong tay Phương Đàn, sau đó lại đi trở về mang tấu chương giao cho Phương Hàng: “Hoàng thượng” Âm thầm nháy mắt với Phương Hàng ra hiệu. Phương Hàng cầm lấy tấu chương trong tay mở ra nhìn qua cười lạnh: “Trẫm nghe nói ngươi ở Giang Nam làm không ít chuyện tốt a.” Phương Đàn căng thẳng trong lòng, giả vờ không biết trả lời: “Hoàng thượng đây là ý gì? Là thần làm gì sai lầm sao?” “Ngươi nói xem?” Phương Hàng liếc nhìn nàng hỏi ngược lại, trên mặt mang theo vẻ tức giận: “Ngươi có phải là còn có chuyện gạt trẫm” “Thần không biết, xin hoàng thượng gợi ý.” Phương Đàn cau mày. “Lớn mật” Phương Hàng cầm tấu chương vỗ bàn nổi giận: “Ngươi còn dám lừa gạt trẫm! Ngươi có biết đây là tội khi quân!” Các đại thần có mặt cảm thấy đột nhiên hoàng thượng lại gây khó dễ với Thành vương, hoảng sợ đồng loạt quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận“. Thạch Tu cũng phụ họa cùng bọn họ quỳ xuống, toàn bộ triều đình trên chỉ còn mỗi Phương Đàn là đứng. “Các ngươi đều quỳ xuống làm cái gì, đứng lên hết đi“. Phương Hàng nét mặt tàn nhẫn quát lớn. Các đại thần nhìn nhau, ai cũng không dám làm con kia chim đầu đàn, vạn nhất nếu đứng lên lại chọc hoàng thượng tức giận thì làm sao bây giờ, vì thế bọn họ cố nín thở chờ hoàng thượng nói thêm lần nữa. Phương Hàng thấy bọn họ còn quỳ trên mặt đất quát to: “Còn không đứng lên! Có phải là muốn trẫm đem bọn ngươi cũng trị tội luôn không“. Các đại thần lúc này mới hoảng sợ trước sau đứng lên. Bọn họ không hiểu hoàng thượng vì sao lại nổi giận với Thành vương, Thành vương ở Giang Nam đã gây ra đại sự gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy? Bọn họ âm thầm thủ thế nhắc người bên cạnh, sợ là khả năng có bão táp sắp đến. “Giang Nam tuần phủ kiện cáo ngươi ở Giang Nam vơ vét máu thịt của dân, ức hiếp bách tính, tham ô nhận hối lộ, vu hại thanh quan, này có phải sự thật“. Phương Hàng đè nén cơn giận của mình, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Đàn. Lời vừa nói ra, quần thần không khỏi hít vào một hơi, khó có thể tin thành vương lại làm chuyện như vậy, lẽ nào lúc trước Thành vương hiền minh đều là giả tạo sao? Vậy Vương gia ngài quả thật ngụy tạo rất giỏi. Bất luận thật giả, Thành vương là trên vạn người dưới một người, không thể giống như bọn họ. Thiên hạ này mặc dù là của hoàng thượng, thế nhưng Thành vương muốn nắm quyền lại tính là cái gì. Chuyện này nếu như thật, hoàng thượng nhiều lắm mắng hắn vài câu cũng coi như xong, làm sao phải ra vẻ nghiêm trọng giữa triều ca như thế? Điều này khiến bọn họ lúng túng. Lẽ nào hoàng thượng đây mượn cớ để chỉnh bá quan văn võ? Muốn mượn tội tham ô trên người Thành vương chỉnh đốn kỷ cương? Các đại thần nghiền ngẫm đến khủng hoảng rồi, vội vã tự trấn định mình, dám phỏng đoán ý của quân vương cũng là tội chết. Tống Trưng Chi đứng giữa đám quần thần càng cảm thấy đây là chuyện không thể, hắn ngu si phát hiện tình huống không đúng. Phương Đàn biết Phương Hàng “lai giả bất thiện”, đây là chuẩn bị đối phó với nàng. Nàng nếu đã dám trở về, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cùng hắn đối đầu. Nàng cười gằn: “Có những việc này sao, thần không biết?” Phương Hàng từ trong đống công văn mang một quyển tấu chương ném tới trước mặt Phương Đàn: “Đây là tấu sớ Giang Nam tuần phủ bẩm lên, hoàng đệ cầm xem thật kỹ đi.” Phương Đàn nhặt bảng tấu chương kia lên, tiện tay lật qua lật lại, quả nhiên như nàng sở liệu, nội dung bên trong tất cả đều là bịa đặt, vô căn cứ. Nàng xem thường đem tấu chương đóng lại: “Thần xem xong rồi” “Hoàng đệ, cho trẫm một lời giải thích đi“. Phương Hàng ngụy quân tử hỏi. Phương Đàn nói như đinh chém sắt: “Những việc trong đó viết là giả dối, không phải sự thật, thần chưa bao giờ làm những việc này” “Tấu chương đã đến đây rồi, còn có thể giả sao” Phương Hàng đắc ý, tiếp theo giả vời tiếc hận: “Hoàng đệ, ngươi khiến trẫm quá thất vọng, đến nước này rồi, ngươi còn dám nguỵ biện” Phương Đàn nét mặt không hề cảm xúc: “Hoàng thượng có gì chứng minh thần đã làm những chuyện này?” Phương Hàng dường như chỉ chờ những lời này của nàng liền phân phó người bên cạnh: “Người đâu, đem chứng cứ trình lên” “Vâng” Tiểu thái giám theo lệnh đi ra, trong tay bê một cái khay, trên khay đặt một cái rương nhỏ. Phương Hàng chỉ vào cái rương kia hỏi: “Hoàng đệ có thể nhận ra cái rương này?” Phương Đàn nhìn một cái liền nhận ra cái rương kia từ đâu mà có, lại giả vờ không biết: “Thần không nhìn ra được” “Vậy ngươi có biết Lý Thanh Nhữ?” “Có biết.” Phương Đàn ý tứ trả lời. Phương Hàng ý vị không rõ hừ lạnh, liếc mắt nhìn Thạch Tu. Thạch Tu nhận được lệnh đứng dậy nhắc nhở Phương Đàn: “Thành vương có còn nhớ lúc ở Giang Nam Lý Thanh Nhữ đưa cho ngài hòm bạc?” “Ừ, thì ra là như vậy.” Phương Đàn tỏ vẻ như tỉnh ngộ, không để ý lắm hỏi: “Vậy thì như thế nào?” Phương Hàng quả thực chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Chỉ nghe được giọng nàng không chút hoang mang: “Đây là khi thần ở Giang Nam, Lý Thanh Nhữ hiến dâng cho thần, thần mang hòm bạc này nộp cho hình bộ làm tội chứng Lý Thanh Nhữ, tại sao lại nói thần tham ô?” “Hình bộ thượng thư” Phương Hàng vỗ bàn đứng dậy gọi. “Bẩm hoàng thượng, hình bộ không có nhận được hòm bạc như lời Thành vương nói. Hình bộ thượng thư nghe gọi từ bên trong đám quần thần bước ra đáp. Phương Đàn thấp mi cười khổ, xem ra hắn đã an bài cái bẫy này chờ nàng sa vào. Phương Hàng từng bước ép sát: “Hoàng đệ, ngươi có nghe chưa? Nhân chứng vật chứng rành rành, ngươi còn có lời gì để nói!” Hắn còn chưa dứt lời, Phương Đàn đã nhìn gay gắt phản bác: “Nếu không là ta mang hòm bạc nộp lên hình bộ, vậy xin hỏi hoàng thượng hòm bạc từ đâu mà có” “Ngươi đang nói cái gì!” Phương Hàng cắn chặt hàm răng, song quyền nắm chặt răng rắc, gân xanh nổi dài trên trán. Phương Đàn có chứng cứ rõ ràng làm hắn không thể nào phản bác, hắn gằn từng chữ từng chữ: “Trẫm từ đâu có đượ chòm bạc này, cần phải nói cho ngươi biết sao?” Nói ra câu này, mục đích của Phương Hàng hoàn toàn bại lộ, hắn chính là muốn Phương Đàn chết mới có thể nhổ đi cái hai trong mắt. “Thần không phục!” Phương Đàn nhìn thẳng mặt Phương Hàng, toàn bộ đại điện mỗi một ngõ ngách đều có thể nghe được âm thanh chính nghĩa vang vọng: “Thần dám làm dám chịu, nếu là thần thật sự làm những việc như thế, tội của thần là không thể tha. Thế nhưng hoàng thượng nếu muốn bức thần thừa nhận chuyện thần không có làm, thần cho dù có chết cũng không cam lòng! Bất luận là thêm bao nhiêu tội” Câu nói này mỗi một chữ đều chấn động tâm tư mọi người. Sau khi nói xong hồi lâu các đại thần còn nghe thấy âm thanh vang dội khắp điện kim loan. “Lớn mật, dám nói với hoàng thượng như thế.” Thạch Tu thấy thế đứng ra quát to. Phương Hàng cau mày liếc nhìn Thạch Tu, ánh mắt của hắn nhất thời làm Thạch Tu bớt hùng hổ, yên lặng lui về vị trí cũ của mình. Không gian tràn ngập khí tức nguy hiểm, các đại thần không khỏi căng cổ, không ai dám thở mạnh. Người ngu dốt cũng nhìn ra được hoàng thượng đây là muốn đưa Thành vương vào chỗ chết. Triều đình trên dưới yên lặng như tờ, chỉ có Phương Đàn cùng Phương Hàng khí huyết cuộn trào. Bỗng nhiên có người lên tiếng đánh vỡ cục diện tĩnh mịch này.