Vương Gia, Đi Thong Thả
Chương 46
Buổi sáng sương mù giăng trùng điệp. Trên đỉnh núi lượn lờ khói tỏa thoáng như chốn Bồng Lai trong truyền thuyết, gió nhẹ thổi qua, gợi lên trong đám sương mù mơ hồ nhìn kỹ mới thấy được đỉnh núi. Toàn bộ cơ thể nào là tay, mắt, hơi thở, không có chỗ nào mà không tràn ngập hơi sương. Bốn phía rừng cây bụi cỏ ẩn hiện mờ ảo, lại như tất cả đều khoác lên tấm lụa trắng khiến người ta không nhìn rõ được hình dáng của chúng. Thỉnh thoảng có tiếng chim ca từ trong rừng cây truyền đến ríu rít càng làm nổi bật không cảnh rừng núi yên tĩnh. Lúc này ngoại trừ tiếng chim, còn có tiếng bước chân hít thở của hai người.
Tống Ứng Diêu kéo tay Phương Đàn thở hồng hộc hỏi: “Vương Gia có thể đi chậm một chút không? ta theo không kịp.”
“Làm sao?” Phương Đàn chậm lại bước chân hỏi.
Tống Ứng Diêu bĩu môi nói “Chúng ta vừa sáng đã theo bậc thang lên núi, ta mệt a“. Tự sáng sớm sau khi ngồi kiệu đi tới chân núi, Vương Gia lôi nàng không ngừng mà trèo lên trên, cũng không biết chổ cần đến là nơi nào, phải bao lâu mới có thể đến được chổ đó.
Phương Đàn xem Tống Ứng Diêu mồ hôi chảy đầy mặt, cười trêu nói: “Là nàng đòi theo, giờ đã thấy vất vả chưa.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng bước chân đã dừng lại thả tay Tống Ứng Diêu ra, từ tay áo móc ra một cái khăn thay nàng lau đi mồ hôi trên trán.
Tống Ứng Diêu méo mó cái miệng, tùy tiện tìm một lý do nhỏ giọng nói: “Ai biết Vương Gia có phải là muốn sau lưng thần thiếp đi ra ngoài làm chuyện xấu hay không? Nghe nói cô nương Giang Nam ai nấy cũng đẹp người, vạn nhất có người trẻ tuổi nào xinh hơn ta được Vương Gia coi trọng thì làm sao bây giờ.” Kỳ thực nàng chỉ là muốn ở cùng với Vương Gia nhiều một chút mà thôi, Vương Gia mà trở lại kinh thành nhất định lại bận bịu, đến khi nào có thời gian rãnh rỗi còn chưa biết được.
Phương Đàn nghe xong cười haha, nàng làm sao sẽ không biết tâm tư nhỏ bé của Tống Ứng Diêu: “Vương phi hiện tại cảm thấy bản vương ra ngoài trăng hoa sao?”
Tống Ứng Diêu cưỡng miệng cãi: “Núi non khả năng cũng có cô nương xinh đẹp”
Phương Đàn lắc đầu cười: “Vương phi yên tâm, trong lòng ta không có ai có gương mặt đẹp hơn nàng”
Đôi mắt Tống Ứng Diêu sáng sủa lạ thường, không thể chờ đợi được nữa hỏi tới: “Có thật không?” Nàng muốn một lần nữa xác nhận vị trí của mình trong lòng Vương Gia.
Nữ nhân nào cũng thế, cũng hy vọng có thể ở trong lòng người mình thương giữ một vị trí không ai có thể vượt qua, Tống Ứng Diêu cũng không ngoại lệ.
Phương Đàn nhưng là không đáp, quay đầu nhìn xung quanh tìm được một tảng đá lớn có thể ngồi được, giơ tay lên chỉ vào nói: “Nếu mệt mỏi, chúng ta ngồi ngay đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Cầm tay Tống Ứng Diêu đi tới trước tảng đá, dùng ngón tay sờ sờ nó phát hiện trên mặt đá không có bụi nhưng có chút ướt, khả năng là bởi vì mặt trời chưa lên, sương sớm đọng lại. Nàng chau mày, khăn trong tay quá mỏng không thể lau khô hết hơi nước, liền đưa tay cởi xuống trường bào.
Tống Ứng Diêu kinh ngạc nhìn nàng cởi áo hỏi “Vương Gia làm gì?”
Phương Đàn nghe vậy nhướn mi hỏi ngược lại: “Nàng cảm thấy bản vương đang làm gì?”
Tống Ứng Diêu nhất thời nghẹn lời, ấp úng đáp: “Không... Không... Không có gì” rõ ràng nhịp tim gia tốc. Sau khi Phương Đàn cởi trường bào ra đem nó phơi ở trên tảng đá. Tống Ứng Diêu sững sờ liền vội vàng kéo góc chiếc áo sắp phủ lên tảng đá nói: “Quần áo Vương Gia sẽ bẩn”
“Không có chuyện gì, bẩn thì bẩn, một bộ y phục thôi mà“. Phương Đàn lấy góc áo từ tay của nàng, phơi trường bào lên đá, dùng tay vỗ thẳng nếp nhăn trên y phục. Hôm nay ra ngoài hơi sớm, bộ y phục này là Tống Ứng Diêu sợ nàng lạnh mới bảo nàng mặc vào. Bên trong ăn vận đủ ấm, cho dù có cởi ra cũng không ảnh hưởng gì.
“Ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.” Phương Đàn ấn vai Tống Ứng Diêu nói, chờ Tống Ứng Diêu sau khi ngồi xuống, nàng cũng theo cùng ngồi xuống.
Tống Ứng Diêu thấy nàng đi lâu như vậy nhưng không hề đổi sắc, trên trán một giọt mồ hôi cũng không có, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ: “Vương Gia không mệt sao?”
“Không sao”
“Ừ.” Vừa rồi nàng còn chưa nghe được Phương Đàn trả lời, hiện tại lại bắt đầu hỏi tới: “Vương Gia lời mới vừa nói có thật không?”
Phương Đàn nhíu nhíu mày, biết mà còn giả vờ hỏi: “Cái gì thật giả?”
Tống Ứng Diêu nhăn nhó: “Chính là câu nói trước khi Vương gia ngồi xuống”
“Nếu mệt mỏi, chúng ta ở ngay đây nghỉ ngơi một chút có phải không?”
Tống Ứng Diêu lắc đầu: “Không phải, trước cái câu này nữa”
“Vương phi cảm thấy bản vương đi ngoài trăng hoa sao?”
“Không phải, câu tiếp theo.”
... Phương Đàn nói hoài cũng không nói vào điểm chính, Tống Ứng Diêu tức giận đến quai hàm sắp nhô ra rồi.
Bỗng nhiên Phương Đàn lộ ra bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là câu nói kia.”
“Đúng, chính là câu nói kia” Tống Ứng Diêu cũng sắp nhụt chí, đột nhiên nghe được Phương Đàn nhắc đến trọng tâm, lập tức cõi lòng đầy chờ mong nhìn Phương Đàn.
Phương Đàn dùng ngón tay chỉ vào gò má của mình giảo hoạt nói rằng: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho nàng biết.”
Tống Ứng Diêu ngẩn ra, ý thức được mình bị Vương Gia ghẹo. Thẹn quá thành giận quay đầu đi “Không được”
“Không muốn?”
Tống Ứng Diêu kiên định nói rằng: “Không được”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắn chắc”
“Vậy bản vương đi đây”
“Đi thì đi”
Hồi lâu sau, Tống Ứng Diêu không nghe thấy Phương Đàn hỏi lại, nghi hoặc quay đầu nhìn lại phát hiện người bên cạnh đâu mất rồi. Nàng sốt ruột đứng lên gọi to: “Vương Gia”
Gọi mấy lần thật lâu không có ai trả lời, Tống Ứng Diêu trong lòng dần dần bất an.
Vì khiến chính mình trấn định lại, nàng tự an ủi mình nói: “Vương Gia khả năng ở phía trước, chỉ là không nghe mà thôi“. Ở chỗ này chờ cũng không phải biện pháp, nàng cắn răng cầm lấy ngoại bào của Vương Gia phủi bụi bặm trực tiếp chạy về phía trước, mỗi lúc đi qua khúc quanh nàng đều mang theo lòng tràn đầy chờ mong, chờ mong có thể gặp được bóng lưng quen thuộc hoặc là khuôn mặt tươi cười. Vậy mà mỗi lần rẽ khúc quanh lại càng tràn đầy thất vọng.
Nhìn ngã ba trước mặt, Tống Ứng Diêu thở dài. Ai, xem ra Vương Gia thật sự đem nàng bỏ lại, sớm biết như vậy... cứ theo ý nguyện ngài ấy đi. Không phải hôn gò má thôi sao, hôn thân mật hơn cũng đã làm rồi, có cái gì mà thẹn thùng, tại sao phải giận hờn với ngài ấy làm chi.
Nàng làm liều nhắm mắt tiếp tục đi, bỗng nhiên từ phía sau lưng truyền đến giọng nói Vương Gia: “Hey, Vương phi, nàng cứ đi loạn như thế chúng ta sẽ lạc đường.” Ban đầu nàng còn tưởng rằng là mình nghe nhầm rồi.
Phía sau lại truyền tới tiếng nói: “Bản vương cũng không biết đường về đâu”
Tống Ứng Diêu xoay người lại, Phương Đàn đứng cách phía sau nàng mười mấy bậc thang, chóp mũi đau xót, không nói tiếng nào đi tới trước mặt Phương Đàn ngã vào trong ngực của Vương gia, cánh tay ôm chặt lấy hông ngài ấy.
Phương Đàn vuốt tóc của nàng hỏi: “Làm sao vậy?.”
Tống Ứng Diêu vùi đầu trong ngực Phương Đàn trầm giọng hỏi: “Vương Gia vừa nãy đi nơi nào?”
“Ta sợ nàng khát nước nên đi xung quanh tìm nước” Phương Đàn giải thích.
Tống Ứng Diêu khóe mắt tựa vào áo Phương Đàn cọ cọ: “Sao không nói cho thiếp một tiếng, ta còn tưởng rằng Vương Gia không muốn ta nữa”
“Bản vương chỉ là muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ.” Không nghĩ niềm vui bất ngờ ngược lại biến thành kinh hãi.
“Sau này đừng như thế nữa“. Tống Ứng Diêu mũi khịt khịt nói. Chỉ có nàng tự mình biết khi nàng tìm không được Vương Gia nội tâm có bao nhiêu kinh hoảng. Nàng đã nếm thử cảm giác này rồi sau này cũng không tiếp tục muốn cảm nhận lại. Hiện tại nàng mới biết mình có bao nhiêu ỷ lại vào Vương gia, đặc biệt lúc không có ai bên cạnh nàng cũng chỉ nghĩ đến mỗi Vương Gia mà thôi.
“Được.”
Tống Ứng Diêu tâm tình ổn định từ ngực Phương Đàn thoát ra bình tĩnh hỏi “Nước đâu?”
Phương Đàn gương mặt quẫn sắc, sờ sờ mũi nói “Nước... chung quanh đây không có nhà dân, cũng không có nước suối.” Nàng mới sẽ không nói cho Tống Ứng Diêu biết lúc nàng đi tìm nước suýt chút nữa lạc đường, nếu không đúng lúc trở về, nàng hiện tại còn không biết ở nơi nào nữa. Nơi đây là rừng sâu núi thẳm, cho dù thần thông quảng đại như Vương Gia, cũng không thể muốn cái gì là được cái đó, huống chi bên cạnh nàng vẫn không có mang theo tùy tùng nào.
Tống Ứng Diêu thấy nàng dáng vẻ nghẹn ngào, mỉm cười ngược lại an ủi nàng: “Không có chuyện gì.” Vương Gia ở đây là tốt rồi.
Phương Đàn hỏi “Nghỉ ngơi xong chưa?”
Tống Ứng Diêu gật đầu.
“Vậy chúng ta liền tiếp theo đi thôi.”
“Được.” Con đường sau đó Tống Ứng Diêu đều chăm chú nắm tay Phương Đàn, chỉ lo nàng xoay người liền một cái lại không gặp Vương gia.
Nàng vừa đi lên bậc thang vừa tò mò hỏi: “Vương Gia chúng ta lên núi làm gì?”
Phương Đàn đáp lại: “Đến mời một người.”
Tống Ứng Diêu kinh ngạc hỏi: “Ai ở trên núi này, có thể làm cho Vương Gia đích thân đến thăm?”
“Một người trọng yếu.” Phương Đàn biểu hiện phức tạp trả lời, ánh mắt nhìn về ngọn núi phía xa xa, có thể người nàng muốn tìm ở chỗ này. “Ông ấy từ nhỏ được học bên cạnh vua cha, sau này trở thành Thái Phó”
Tống Ứng Diêu nghe vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Thái phó nghĩa là bằng với trưởng bối.
Một lát sau, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề đến: “Vương Gia, Thái phó vì sao lại ở trong núi sâu?”
“Phụ hoàng sau khi qua đời, ông ấy liền từ quan. Ông nguyên lai là định trở lại quê cũ, không nghĩ hoàng huynh sau khi lên ngôi, không ngừng phái người đến cầu xin ông trở lại triều đình, ông một lòng muốn nhàn cư an lạc, lại bị hoàng huynh quấy rầy, liền trực tiếp trốn vào trong núi thẳm, không cho người khác tìm tới”
“Vậy Vương Gia làm sao tìm được ông đây?”
“Có lòng sẽ tìm được”
“Vương Gia tìm đến Thái phó để làm gì.”
“Trong tay Thái phó có di vật phụ hoàng trước khi lâm chung giao phó lại, hiện tại bản vương cần vật ấy, nếu không phải vậy bản vương cũng không nghĩ sẽ đến quấy rối cuộc sống của ông làm gì”
Tống Ứng Diêu gật đầu đã hiểu.
Mặc trời lên cao, sương mù dần dần tiêu tan, cảnh vật trước mắt cũng hiện ra rõ rệt. Các nàng rốt cục cũng leo lên được nữa đoạn đường, Tống Ứng Diêu lúc này mới lên tiếng hỏi: “Vương Gia, chúng ta còn muốn đi bao lâu a?” Nàng bởi vì vận động quá lâu, hai bên gò má đã đỏ bừng bừng.
Phương Đàn ngẩng đầu lên nhìn trước mặt đường núi uốn lượn khúc chiết nói rằng: “Sắp đến rồi, hẳn là phía trước”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
11 chương
139 chương
51 chương
1 chương
12 chương