Vương Gia Đại Thúc, Người Thật Xấu!
Chương 29
Ads Nhắm mắt, hạ quyết tâm, nàng yên lặng chờ đợi mũi tên kia lao tới.
“Đinh”
Chỉ nghe một tiếng đinh vang lên, chờ mãi mà không có cảm giác đau đớn, Hạ
Thiên hơi nâng mi mắt, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang đứng chắn ở trước người mình, vững vàng đỡ được mũi tên.
“Hoàng thúc, đao tên không có mắt, phải cẩn thận!”
Ân Dã Thần một thân huyền y đen như mực, đôi con ngươi trong veo, lạnh lùng mà cao ngạo, tóc mai phất phơ trong gió, nước da trắng nõn, gương mặt tuấn tú để lộ ra nét cương nghị, lạnh lẽo như đóa Lan tuyết mai (*) , môi mỏng như đẽo gọt, phun ra lời nói lạnh nhạt hờ hững.
“Dã
Thần?” Tầm mắt của Ân Tịch Ly dừng lại trên gương mặt anh tuấn kia, đôi con ngươi thâm sâu như xoáy nước, một chút, một chút lại càng thêm sâu sắc.
Hạ Thiên mở to đôi mắt đang nhắm chặt: “Này, này. . . Tam ca. . . .?” Đây rõ ràng là tam ca của Ân Tử Dương mà.
Lại nhìn đến tay của hắn, rõ ràng là đang nắm chặt cái mũi tên khí thế bức người kia, là hắn. . . .đã cứu nàng sao?
Nhưng mà, vừa rồi hắn gọi Vương gia đại thúc là gì? Hoàng thúc. . . . .?
Cái từ Hoàng thúc này. . . . . chẳng phải là khi một hoàng tử nhìn thấy huynh đệ của Hoàng thượng, phụ thân của chính mình, mới có thể gọi là. . . . .Hoàng thúc sao?
Nói vậy, vị tam ca này của Ân Tử Dương. . . .Không, kể cả Ân Tử Dương. . .đều là hoàng tử? Đều là Vương gia hoặc
Hoàng thượng tương lai?
Đầu có chút choáng váng, Hạ Thiên mở to đôi mắt tròn, hơi nước ánh lên, con ngươi đen cơ trí có chút không dám tin, nhìn chằm chằm vào Ân Dã Thần, thẫn thờ.
Hình như là. . .
.Lúc trước, nàng đã đem cái người có khả năng trở thành Vương gia hoặc
Hoàng thượng trong tương lại này. . . .một cước đá bay xuống hồ. . . . .
Ân Tịch Ly buông cung tên trong tay xuống, con ngươi đen sâu thẳm trở nên tĩnh lặng, hắn nhìn về phía Ân Dã Thần, con ngươi cũng mênh mông như biển cả, không có một chút xao động nào: “Dã Thần, sao ngươi lại tới đây?”
Ân Dã Thần lại quay mặt nhìn về phía Hạ Thiên, đôi con ngươi rét lạnh như mũi tên bén nhọn khiến cho Hạ Thiên nuốt nuốt nước bọt.
“Ta tới, tìm người.” Lúc hắn nói những lời này, đôi mắt không hề chớp, cũng chưa từng rời khỏi Hạ Thiên.
Truyện khác cùng thể loại
127 chương
326 chương
105 chương