Sơ Tâm, vì nàng chuyện gì ta đều có thể làm!
Một bên như thế nghĩ, một bên Tô Cẩm Lí xoay người rời đi. Trong ánh mắt là minh diệt không chừng, lập loè ánh sáng quỷ dị.
Cho dù ta biết nàng không có khả năng dụng tâm với ta.
Ta nàng chi gian, không có khả năng sẽ có bất luận kết quả gì.
Liền tính là ta biết người nàng yêu là Tô Cảnh Lương, liền tính là ta nhìn nàng làm tân nương của hắn.
Tâm ta sẽ đau, đau muốn mất mạng, đau muốn chết.
Ta cũng sẽ lựa chọn làm nàng hạnh phúc.
Ngoại trừ nàng, nữ nhân thiên hạ không một ai có thể khiến ta như vậy, không oán không hối hận.
Cho nên ta cam đoan với nàng. Qua đêm mai, Tô Cảnh Lương tuyệt đối sẽ không thể liếc mắt nhìn Dương Xuyến Xuyến dù chỉ một cái.
Hắn sẽ chán ghét nữ nhân kia, chán ghét tới tận đáy lòng!
Trong lòng Tô Cẩm Lí ngập tràn lạnh lẽo, mang theo vài phần kiên định.
Toàn thân hắn loáng thoáng để lộ ra khí phách ngang ngược.
Tô Sơ Tâm chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tô Cẩm Lí, bị hơi thở toát ra từ thân người hắn làm cho kinh sợ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nàng có chút mờ mịt… Thậm chí trong nháy mắt cũng quên mất ý định của bản thân mình lúc ban đầu.
Dương Xuyến Xuyến dùng xong cơm chiều, sau đó nhớ tới ước định của chính mình cùng Tô Cảnh Lương, tức khắc quyết định sớm rời khỏi Tô Cẩm Lí.
Bởi vậy, hiện tại nàng nhìn thấy Trương quản gia mang theo một nữ tử gọn gàng sạch sẽ, đang ở phía đối diện đi về phía mình, liền mở miệng hỏi một câu: “Vương gia, muốn…”
Nàng vừa nói vừa liếc mắt dò xét nữ tử đứng bên cạnh.
Sắc mặt Trương quản gia có chút xấu hổ.
Vương gia kỳ thật không lạm tình, nhưng cũng có nhu cầu với phương diện này.
Huống chi, mỗi khi mặt trời lặn Vương gia đều tìm nữ nhân.Mỗi ngày vào buổi tối, không biết như thế nào nổi hứng, lại nhàn nhạt phân phó ông tìm một nữ nhân sạch sẽ đưa đến giường ngài.
Cái gọi là nữ nhân sạch sẽ, chính là nữ nhân này phải bắt buộc phải được tắm rửa thật cẩn thận.
Mà nữ tử trước mặt này, là Vương thượng tự mình hạ chỉ ban cho Vương gia làm Vương phi nương nương, hiện tại gặp nàng không khỏi cảm thấy có chút không ổn.
Trương quản gia ấp úng không biết nên nói điều gì.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
32 chương
76 chương
121 chương
12 chương