"Ở trong mắt Vương phi, chắc chắn nghĩ con giận chuyện hôn lễ nên chúng ta tạm thời an toàn........." Dương gia cha mẹ gật gật đầu. Nhưng Dương Xuyến Xuyến lại không biết mình vừa đắc tội với một con người quỷ quyệt. Những chuyện xui xẻo, chỉ mới bắt đầu mà thôi.... Vương phủ. "Lão Trương, ông vẫn không tìm được sao?" Tô Cẩm Lí nhìn mặt bàn, nhàn nhạt ngẩng đầu, lướt về phía Trương quản gia. "Bổn vương còn nghĩ người của ta thì ít ra hiệu suất làm việc phải lớn hơn!" Trương quản gia nghe được sự nguy hiểm trong giọng nói của Tô Cẩm Lí, nhưng chỉ có thể nom nớp sợ hãi nói: "Vương gia, nô tài đã đến Dương gia vài ngày rồi, nhưng họ đều nói Vương phi..." Đột nhiên một ánh mắt bắn đến khiến Trương quản gia khó hiểu dừng lại. Tô Cẩm Lí chậm rãi nói: "Nói, tiếp tục đi, là Vương phi, nữ nhân kia hiện tại là thê tử của ta." Trương quản gia đưa tay xoa trán, tiếp tục: "Dương gia đều nói Vương phi chưa từng về phủ, họ cũng đã phái người đi tìm rồi." Tô Cẩm Lí nghe vậy chỉ nhàn nhạt nhìn Trương quản gia, không mở miệng, lại nghe thấy tiếng Vương phi nương nương Tuyết Y truyền đến: "Tuy rằng trước đây là Cẩm Lí sai, nó cũng không được chạy như thế! Bỏ đi như vậy, mặt mũi nhà này vất đi đâu?" "Ý của ta là bắt toàn bộ người trong Dương gia lại, giết hết không tha." "Nếu làm vậy phụ vương sẽ biết." Tô Cảnh Lương vẫn im lặng đột nhiên nói: "Thân thể phụ vương không tốt, huống hồ mẫu phi cũng nói là Cẩm Lí sai trước, nhi thần nghĩ Vương phi có lẽ chỉ nhất thời tức giận mà bỏ đi thôi.", nhi thần tưởng, Vương phi có lẽ chỉ là nhất thời tức giận, như vậy đi ra ngoài........."