Vương Gia Chạy Trốn

Chương 8 : [ Ác Ma

Ngay sau đó một đạo thánh chỉ liền buông ra . " Người đâu ? Theo ý chỉ của trẫm , đưa Thất vương gia Mộ Dung Ngọc vào Hương Uyển Các , truyền chỉ từ giờ sẽ là con tin của Tây Lộ Quốc , ngoài ra không được phép ai gặp mặt ". Sát Mạc Hạo vừa truyền ý chỉ ra , đã có một đội quân nội thị tiến tới gần ta , ta lúc này có chút sợ liền lùi lại đã bị đám nội thị đưa đi . Sát Mạc Tuyết cũng không thể ngăn cản được khi ý chỉ đã ra , chỉ còn nước đứng nhìn ta bị đám nội thị đưa đi . Ta bị đưa tới một tòa lâu rất lớn có biển treo tên : Hương Uyển Các , rồi sau đó bị thô lỗ tống vào trong ! " Ui , các người " . Ta đứng dậy , ngay sau đó cửa chính của Hương Uyển Các liền đóng lại chặt chẽ , đã thế nhìn qua khe hở đâu cũng có lính canh gác . " Hừ , như vầy ta lại phải làm con tin sao ? " . Ta đành kệ ở bên ngoài liền tiến về phía trước ! Ngoa , Hương Uyển Các này thật rà rộng lớn nha , lầu vàng , gác tía , thật là nguy nga . Như thế mà là chỗ giam lỏng ta hay sao ? " Dạ người là Mộ công tử mới tới ạ " . Thanh âm của một thái giám chừng 15 tuổi ra đón ta . " Đúng , ngươi là " . Ta lưỡng lự hỏi . " Nô tài là Lục Âm Tử , từ giờ sẽ lo trách nhiệm hầu hạ Mộ công tử ở trong Hương Uyển Các này a " . Thái giám trả lời . " Ân , được rồi ngươi lui ra đi , ta đi vòng quanh coi một chút a " . Ta phất tay bảo thái giám lui ra . " Vâng , lát nữa Mộ công tử quay lại đại sảnh để dùng điểm tâm trưa a " . Thế mà đã trưa rồi sao , ta gật đầu . " Được rồi " . Ngay sau đó ta đi dạo lanh quanh nơi này ! Nơi này đúng là một nơi giam lỏng rất ý tưởng nha . Xung quanh rộng lớn , tường dào thật cao vây quanh , ngay ở trong Hương Uyển Các này cũng vậy , thiết kế kín mít , nhưng ánh sáng vẫn lọt vào sáng như ban ngày , cây để tạo cảnh trang trí vẫn là đầy đủ , không khí cùng tòa sảnh lâu này thiết kế không đơn giản . Ngay ở hiện đại cũng không thể có được công trình này a ! [ HƯƠNG UYỂN CÁC " mê cung HUYỀN BÍ " ] Ta đang mải đi , qua sảnh này lại tới sảnh kia , đi mãi rồi mới phát hiện ra mình bị lạc , vì Hương Uyển Các này rộng lớn thật có thể so sánh bằng với một cái mê cung . " Mộ công tử , ngài ở đâu a " . LỤC ÂM TỬ là tiếng của hắn đang gọi ta a . " Ta ở hướng này , có lẽ là ta bị lạc a " . Ta gào lên trả lời . " Công tử cứ ở yên vị trí đó đừng có đi đâu kẻo lạc xa hơn thì nguy a " . Thanh âm Tiểu Âm Tử nói lớn để truyền thanh vọng mới có thể xác định được phương hướng của người lạc . " Được rồi , ngươi tới mau a " . Ta hô lên chính mình cũng không dám di động lung tung nữa , chờ y đến tìm mình , trong lúc chờ y chính mình còn lẩm bẩm . " Không biết thằng cha nào mà thiết kế lợi hại như thế nào , đây vốn là một cái mê cung thì đúng hơn a " . Ta đang lẩm bẩm , mãi một lúc sau Tiểu Âm Tử kia mới tìm được ta , nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại cứ như là đã đi bộ lâu lắm rồi , sau đó hắn dẫn ta ra đường cũ trở về phòng chính Tiểu Âm Tử dặn dò . " Mộ công tử này , nô tài có chút muốn dặn công tử a , từ giờ nếu như chưa quen thuộc Hương Uyển Các này thì công tử cũng đừng đi lung tung đó " . Tiểu Âm tử nói xong , ta gật đầu , nhưng sau đó có chút muốn hỏi hắn về cái cách thiết kế kì quái ở đây . " Ân , Tiểu Âm Tử này , ta có chút muốn hỏi ngươi a " . Tiểu Âm Tử gật đầu . " Công tử cứ hỏi " . " Ta muốn hỏi Hương Uyển Các này có phải là một cái mê cung có đúng không vậy ? " . Ta đang đi lén nhìn Tiểu Âm Tử , vừa đúng lúc , cậu đấy cũng ngước mắt lên nhìn ta , sau đó nói . " Đúng a , sao công tử lại biết đây vốn là một cái mê cung " . Tiểu Âm tử ngây thơ nói thật , ta mỉm cười chỉ có thế thôi a . " Còn nữa , sao ngươi có thể tìm tới được chỗ mà ta bị lạc , còn ngươi thì không a " . Ta thật tò mò muốn hỏi dò xem Tiểu Âm Tử kia có biết cách để thoát ra không ! Ta thật tò mò muốn hỏi khéo Tiểu Âm Tử để tìm được cách để ra ngoài , nhưng vì phần ngại Tiểu Âm Tử kia là người của Sát Mạc Hạo nên chưa thể tin tưởng để hỏi rõ . " A , là vì nô tài ở trong này cũng đã được một thời gian dài rồi , nên cũng có thể biết được chút ít về đường đi lối lại , nhưng nếu không cẩn thận mà chính mình bước vào nơi mà chưa từng đi qua , cũng rễ dàng lạc lắm a , tuy nơi này là một mê cung nhưng không hề có cạm bẫy chết người gì , mà chỉ là đơn giạc lạc đường thôi cũng đủ đầu óc người ta bị loạn rồi a , nên nơi đây Hương Uyển Các này vốn là một nơi dùng để giam giữ người rất tốt a " . Tiểu Âm tử nói một lèo , giải thích , ta nghe không thoát một từ nào , về vấn mình muốn có câu trả lời mà như không , ta thở dài . " Công tử sao thế a ? " . Tiểu Âm Tử hỏi . " A , ta không sao ! " . Ta lắc đầu . Đi mãi , công nhận là chân đả mỏi nhừ , thảo nào mà Tiểu Âm Tử lần mình lại mất công như vậy ! Rốt cuộc cũng đã tới Sảnh phòng , nơi sinh hoạt chính ở đó . Một mâm đồ ăn đã nguội ở trên bàn . " Công tử chờ chút , để nô tài đi hâm lại đồ ăn cho nóng a " . Tiểu Âm Tử đang định mang đồ đi , ta phẩy tay . " Khỏi cần a , để như vầy cũng được a , vẫn có thể ăn được " . Dù gì ở hiện đại thỉnh thoảng ăn đồ ăn nguội là bình thường , kể cả ở đây thì cũng như thế thôi , chẳng qua là vào nhà giàu luôn có người hầu hạ ! Ta ngồi xuống bàn , tay cầm lên đôi đũa bắt đầu gắp thức ăn , Tiểu Âm Tử nhìn vị công tử dung mạo như gọc này thân phận vốn cũng là một vương gia thân phận cao qúy , sao lại có thể thứ gì cũng ăn như hiện nay a . " Ngươi nhìn gì thế , cũng ngồi xuống ăn luôn đi , dù sao ngươi đi tìm ta cũng đủ mệt rồi , mà làm gì đã ăn , ngồi luôn đi , đừng làm khách , dù sao từ giờ chỉ có hai ta ở trong này , mà ta sau này nhờ ngươi chiếu cố a " . Tiểu Âm Tử gật đầu , cuối cùng cũng ngồi xuống cạnh bên , cậu đấy nhìn ta chỉ ăn mà không uống rượu nên hỏi . " Công tử a , thế người không uống rượu a " . Ta đang ăn , nhìn thấy rượu là nghĩ đến truyện ngày hôm qua , uống rượu là nói lung tung , là gây tai họa a . " Không , ta không cần uống rượu a , chỉ cần ăn no là được rồi , uống rượu không tốt a " . Ta chống chế , cả ta và Tiểu Âm Tử đang ngồi ăn nói truyện phiếm thì có thanh âm tới . " Hoàng thượng giá lâm " . Ta đang ngồi dùng bữa cùng Tiểu Âm tử đang ngon miệng bỗng nhiên cảm thấy mất hứng , Tiểu Âm Tử thê mê tê đứng dậy , hoàng đế Sát Mạc Hạo rốt cuộc thì cũng đã đi vào trong gian mà ta và tiểu âm tử đang ăn cơm . " Sao thế , vừa nãy còn vui vẻ như vậy mà bây giờ đã mất hứng như vậy sao ? " . " Hoàng thượng " . Tiểu Âm tử thấy hoàng đế liền đang định qùy xuống , hoàng đế phất tay qua tiểu âm tử . " Khỏi phải qùy , trẫm miễn lễ " . Tiểu âm tử đang định tạ ân , hoàng đế cũng miễn luôn , còn ta lúc này chỉ im lặng ngồi ăn , không nghi lễ gì cả . Hoàng đế ngồi xuống ghế ngay ở bên cạnh , nhìn những đồ ăn đã nguội lạnh , mà hắn chau mày như tỏ vẻ thương xót nói . " Nô tài kia , ngươi để Thất vương gia cao qúy phải ăn những thứ đã nguội như thế này a " . Hoàng đế vừa nói ra , tiểu âm tử đã hoảng sợ qùy xụp xuống nói . " Không phải là do nô tài a , là thất vương gia bị lạc ở trong mê cung , nô tài phải đi tìm người , đến khi quay về thì điểm tâm đã nguội , nô tài có nói là để nô tài đi làm nóng lại điểm tâm , vương gia ngài ấy nói là không cần a " . Tiểu âm tử run sợ qùy ở dưới nền nhà , ta thấy hắn hoảng tới mức thiếu chút nữa là tè ra quần , nên đành nói lời giúp hắn , dù gì thì truyện cũng đúng là như vậy , mấy lại qủa thật là không có truyện gì hết . Truyện nhỏ xé ra lớn làm gì nha . " Mọi truyện Tiểu Âm Tử nói là sự thật a , truyện này không liên quan tới hắn , vả lại truyện cỏn con , ngươi quan tâm làm chi , mà hoàng thượng , ta là con tin bị nhốt ở trong này , người tới tìm ta mà làm gì a " . Ta tranh luận và hỏi ngược lại hắn . " Hừ , Thất vương gia đã muốn trẫm không gây khó rễ cho nô tài kia thì trẫm nghe lời thất vương gia , còn có trẫm thấy thích thất vương gia nên đến tìm ngươi để nói truyện phiếm , để được thấy dung mạo khuynh quốc của Thất vương gia a " . Ta đang ăn khi nghe những câu này bỗng : " Phốc " . Cơm trong miệng phụt ra , ta lấy cái khăn ăn lau miệng , trong đầu nghĩ : " mẹ ơi , không phải là hắn cũng muốn có được thân thể này đó chứ " . [ Cảnh nóng " áp giường ngay giữa ban ngày " ] Ta vừa phụt đồ ăn ra , ngay sau đó lấy ra khăn lau miệng ngay lập tức . Nhưng chưa kịp liền đã bị hoàng thượng đưa đôi môi hồng nhạt của hắn áp lên đôi môi đỏ gần như tô son của ta , lúc này trên môi còn dính thức ăn bị phun ra kia chứ [ Đoạn này ta chém : ghê qúa " bẩn " khuyến cáo các bạn đừng ăn gì khi đọc đoạn này nha ] ! " Ân , ân , ô , ô " . Ta bị hôn liếm đến áp đảo , hoảng sợ tìm cách đẩy hoàng đế ra ! Ta ngước mắt lên liền phát hiện Tiểu Âm Tử đang trố mắt lên mà nhìn , hoàng đế cũng nhìn thấy và phất tay cho hắn lui ra , vì sợ ta ngại . Tiểu Âm Tử hiểu ý liền đi lùi ra ngoài , đem cửa phòng khóa lại . " A , hoàng thượng , ta sợ , người muốn làm gì ta a " . Ta vùng vằng được ra là vì lí do lúc kháng cự có đưa chân đá được trúng điểm yếu của nam nhân , hoàng đế lúc này vừa đau vừa ôm yếu điểm , dung mạo thanh tú nổi lên vì tức giận . " Khá lắm , ngươi chỉ là một cái nam sủng cho người ta , còn gì thân phận vương gia chi nữa , ngươi hôm nay dám làm vật nhỏ của trẫm bị thương , trẫm sẽ bắt ngươi phải bồi thường " . Cái gì chứ , ngươi lại muốn , ta ta không cho , ta đang định kháng cự liền bị hắn hung hăng ôm chầm lấy , ngay sau đó y vội vàng vất ta lên giường . " Mĩ nhân , trẫm chờ ngày này đã lâu lắm rồi a , chờ ngươi lọt vào trong tay của trẫm " . Hoàng đế nói xong liền đã vội vàng đưa tay di chuyển luồn vào trong vạt áo dài , khám phá thân thể nõn nà như gọc của ta . " Ân , đừng , đừng đụng ta a " . Thanh âm kiều mị mà ta phát ra , lúc bị Sát Mạc Hàn dùng tay tham nhập vào tiết khố , nơi yếu điểm nhạy cảm nhất thân thể , hắn tóm được vật nhỏ của ta đưa tay vuốt ve liên tục , khiến ta thân thể run lên từng chập . Ta vừa sợ nhưng không thể kháng cự nam nhân đang đè trên người mình này , đành phải nín nhịn chịu từng nhát vuốt ve vào vật nhỏ và hai noãn hành nhạy cảm kia . " A , a , ân " . Ta hoảng tay chân cuống cuồng , đánh loạn tứ nơi ! Nhưng càng bị Sát Mạc Hạo kìm chặt lấy , đã thế còn tạo thêm cảm giác thích thú cho hắn muốn chinh phục con mồi . " Ô , ô , ô , mau buông " . Ta càng giãy thì hắn càng thích , lần này không chần chừ gì nữa , hắn đem toàn bộ y phục ta xé tung . " Á , ngươi , hỗn đản " . Ta vùng được một tay ra vớ lấy một cái bình đựng hoa toan đập vào đầu của hắn , nhưng hắn nhanh tay hơn đưa tay cản lấy cái bình . " Mĩ nhân , ngươi không ngoan rồi đó " . Hắn đang định tiến theo bước tiếp theo liền nghe tiếng của Tiểu Âm Tử nói ở bên ngoài . " Khởi bẩm hoàng thượng , có người của Tiêu Long Môn muốn gặp a " . Sát Mạc Hạo dừng lại , thở dài . " Thật mất hứng , mĩ nhân lúc này trẫm có việc tạm tha cho ngươi , lúc khác trẫm quyết không buông tha cho ngươi " . Sát Mạc Hạo đứng dậy chỉnh chu lại y phục , sau đó đi ra ngoài , ta coi như là đã thoát khỏi kiếp nạn này một lần a . " Người của Tiêu Long Môn đang ở đâu ? " . Thanh âm vang từ ngoài cửa vọng ra của Sát Mạc Hạo , hắn hỏi nội thị ở bên ngoài , sau đó hắn nói với Tiểu Âm Tử . " Nô tài ngươi vào chiếu cố cho người ở trong đi " . Tiểu âm tử thưa lệnh . " Tuân mệnh , nô tài đi ngay a " . Sát Mạc Hạo phất tay . Tiểu âm tử chạy vào trong thấy y phục của ta rất bừa bộn , lúc này y phục không còn là y phục mà là một bãi chiến trường thì đúng hơn . " Công tử ngài có sao không a ? " . Tiểu âm tử thấy ta đang run rẩy , thân thể chưa hoàn hồn , gương mặt hắn lo lắng hỏi , lúc này ta còn rất sợ nên chưa nói gì hết . " Để nô tài đi lấy bộ đồ khác cho người a " . Tiểu Âm tử chạy ra ngoài lấy mang vào một bộ đồ màu tím . " Nô tài thay y phục khác cho người nha " . Lúc hắn vừa chạm vào ta làm ta rùng mình , nhưng đến khi ngước mắt lên nhìn mới biết đó là Tiểu Âm tử , nên ta mới an tâm để hắn thay đồ cho mình !