Vương gia cầu hưu phi

Chương 32 : Vương gia cầu hưu phi

Chương 39: Tự Chịu Diệt Vong (ngược nữ phụ)    Giang Minh Nguyệt vừa dứt lời thì trong phòng liền trở nên yên tĩnh.   Đợi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của Tiêu Hồng Dữ, vì thế nàng ta ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn.   Lại thấy hắn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.   “Cầu Vương gia thành toàn.” Nàng ta dập đầu mấy cái nữa, giọng điệu chân thành, không làm cho người khác hoài nghi tâm tư kín đáo của nàng ta.   Lúc này Tiêu Hồng Dữ mới đưa ánh mắt lại, hắn nhìn nàng ta rồi lại như nhìn một người khác qua nàng ta.   Hơn nửa ngày, hắn mới lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có từng đi qua Giang Ninh chưa?”   Giang Minh Nguyệt không biết hắn có ý gì, vội lắc đầu: “Khi Nguyệt Nhi có nhận thức thì vẫn luôn ở kinh thành, chưa từng rời xa nhà.”   “Nơi đó là quê nhà của ngươi.”   “Quê nhà?”   Quê của nàng ta mà ngay cả nàng ta cũng không biết, sao hắn lại biết được chứ?   Chẳng lẽ……   “Vương gia, ngài phái người điều tra thân thế của ta sao?”   Không có ai sinh ra là kỹ nữ cả, hoặc là nàng ta bị người nhà bán, nếu không thì là cô nhi.   Nàng ta đã hận từ nhỏ, hận cha mẹ chưa từng gặp mặt kia nếu không cần nàng ta thì vì sao lại sinh ra, khiến nàng ta bị vạn người chà đạp ở nơi chốn lầu xanh này.   “Ngươi vốn là con gái của mệnh quan triều đình, lúc còn nhỏ tuổi ra ngoài bị bọn buôn người bắt cóc, lúc đó mới qua tay nhiều người mà bị bán vào Khinh Hồng Các.”   Chỉ mấy câu nói ngắn ngủn cũng khiến Giang Minh Nguyệt nghe ngớ người.   Hắn nói cái gì?   Nàng ta không xuất thân từ gia đình ti tiện, bần hàn sao?   Nàng ta bị bắt cóc?   Nỗi vui mừng hớn hở vọt tới trong nháy mắt, Giang Minh Nguyệt vội lôi kéo một góc vạt áo của hắn rồi gấp giọng hỏi: “Vương gia, bây giờ người nhà của ta đang ở nơi nào? Cha ta là vị đại nhân nào trong triều?”   Nàng ta vốn đã sợ hãi muốn từ bỏ, nhưng bây giờ, nếu nàng ta xuất thân là con nhà quan lại thì có phải chứng minh nàng ta thật sự có cơ hội gả cho hắn, trở thành thê thiếp danh chính ngôn thuận của hắn, không bao giờ bị người khác xem thường nữa đúng hay không?   Trước kia, Tiêu Hồng Dữ luôn bị gương mặt này của nàng ta lừa gạt.   Cho rằng nàng ta là người có tâm địa lương thiện như vị huynh trưởng kia của nàng.   Nhưng trải qua rất nhiều chuyện như vậy, hắn đã nhìn thấu lòng của nàng ta rồi.   Tâm cơ của nàng ta, dục vọng của nàng ta đều viết rõ lên trên mặt, khiến người ta chán ghét.   Vì thế, hắn không chút lưu tình nói với nàng ta: “Phụ thân của ngươi cấu kết với Nhung tộc làm phản, mười năm trước đã bị trảm cả nhà. Lúc trước ta cứu ngươi cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ để trả một ân tình cho huynh trưởng của ngươi. Còn ngươi, nếu năm đó ngươi không bị bắt cóc thì hiện tại ngươi sớm đã chết với người nhà của mình rồi.”   Chỉ sợ xương cốt cũng không còn.   “Không! Chuyện này là không thể nào!”   Chút hy vọng vừa mới bốc cháy lên lại bị dập tắt ngay sau đó càng khiến người ta điên cuồng, sắc mặt của Giang Minh Nguyệt lập tức thay đổi, nàng ta không ngừng lắc đầu, lớn tiếng nói: “Vương gia, có phải ngài gạt ta hay không?”   Sao cha mẹ của nàng ta lại chết được?   Nàng ta còn chưa thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của thiên kim tiểu thư một ngày nào cả.   “Bổn vương không lừa ngươi. Lúc trước gạt ngươi là suy nghĩ vì an toàn của ngươi, dù sao ngươi cũng là đời sau của loạn thần.”   “Vậy vì sao hôm nay ngài lại muốn nói cho ta?”   “Bởi vì bổn vương không muốn bất kỳ một ai khiến Vi Nhi không vui, chính ta cũng không được, ngươi càng không được.”   Hắn nói lời này là có ý gì?   Giang Minh Nguyệt lập tức luống cuống.   Nếu trước kia tất cả những gì hắn làm đều được người khác nhờ vả, thì bây giờ… hắn nói hết cho nàng ta, có phải là muốn phủi sạch quan hệ với nàng ta hay không?   Giang Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ, ô dù của nàng, người nàng cho rằng mình sẽ dựa dẫm cả đời sắp biến mất sao?   Không, không thể, tuyệt đối không được.   Trong lúc kinh hoàng, chỉ nghe Tiêu Hồng Dữ nói tiếp: “Năm trước ta sai người tìm một tòa nhà yên tĩnh ở Giang Ninh cho ngươi, bây giờ bên kia đã chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm ngày mai ngươi đến đó đi!”   Giang Ninh…… Nơi đó cách kinh thành cả ngàn dặm, nếu nàng ta đến đó thì sao đời này còn cơ hội gặp lại hắn chứ?   Chuyện tới lúc này đây, nàng ta đã không còn bất cứ một đường lui nào cả, vậy thì nàng ta còn băn khoăn gì đây?   Đột nhiên, Giang Minh Nguyệt đang quỳ trên mặt đất liền lại gần Tiêu Hồng Dữ, đôi tay chụp vào vị trí đũng quần của hắn, khóc ròng nói: “Vương gia, Nguyệt Nhi mang ơn Vương gia đã cứu mạng, Nguyệt Nhi sớm đã yêu Vương gia, cầu xin Vương gia nhìn vào lòng say mê của ta mà để ta lại hầu hạ bên ngài đi.”   Vừa nói, nàng ta vừa vuốt ve vật nam tính của Tiêu Hồng Dữ cách lớp quần áo, vội vàng chăm sóc nó.   Xuất thân từ thanh lâu, những thứ nàng ta làm hoàn toàn là ngựa quen đường cũ.   Tuy một năm gần đây vẫn luôn giả vờ yếu đuối trong sáng trước mặt hắn nhưng có rất nhiều thứ đã sớm ngấm vào trong xương máu, hoàn toàn không thể quên được.   Nam nhân ư, nàng ta gặp rất nhiều rồi.   Từ xưa đến nay có nam nhân nào không vừa ăn trong chén lại nhìn trong nồi chứ?   Tiêu Hồng Dữ hắn đường đường là Sở Vương thì thế nào?   Không phải cũng chỉ là một nam nhân tinh lực tràn trề thôi sao?   Nhưng nàng ta sai rồi.   Lúc nàng ta vừa mới cúi đầu, định há mồm ngậm dương vật của hắn thì đã bị Tiêu Hồng Dữ đá một cú văng ra.   “Tiện nhân!”   Tiêu Hồng Dữ tức giận đến phát run.   Hắn không ngờ nàng ta lại không biết xấu hổ như thế, cam chịu thấp hèn.   Nàng ta dám chạm vào hắn, chạm vào thứ chỉ dành cho Thẩm Sơ Vi, chuyện này khiến hắn hận không thể giết nàng ta ngay lập tức.   Ngay lúc đưa tay lên thì trước mắt đột nhiên xuất hiện gương mặt trong nhà lao của bạn tốt lúc nhỏ.   Tiêu Hồng Dữ nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Người đâu!”   “Vương gia.” Một đám thị vệ đồng loạt dũng mãnh xông vào.   “Mang nàng ta đến Giang Ninh, tìm người trông chừng nàng ấy, cả đời không được bước vào kinh thành một bước nào nữa.”   Bọn thị vệ được phân phó thì có hai người túm lấy Giang Minh Nguyệt đang cứng đờ ngã trên mặt đất, kéo ra bên ngoài.   Vừa nãy Tiêu Hồng Dữ đá một cú thẳng ngay trái tim của nàng ta, khiến nàng ta đau đến tối sầm mặt, cả người cũng bị dọa đến choáng váng.   Khi phản ứng lại thì mới vội kịch liệt giãy giụa, khóc ròng: “Vương gia, Nguyệt Nhi sai rồi, Vương gia, tha mạng……”   Cuối cùng nàng ta cũng hiểu, thì ra lúc nãy hắn đã cho mình lựa chọn tốt nhất.   Nàng ta có thể dẫn nha hoàn theo, mang theo những thứ hắn ban thưởng, đến Giang Ninh, có nhà và hạ nhân của mình, thoải mái sống hết quãng đời còn lại.   Chỉ tiếc, hối hận cũng đã muộn, chính tay nàng ta đã phá hủy hết tất cả, tự chịu diệt vong.