Vương gia cầu hưu phi

Chương 27 : Vương gia cầu hưu phi

Chương 34: Hồi Phủ   “…… Muốn trở về bên ta hay là bắn một mũi tên vào ngực ta, đều do nàng quyết định.”   Quyết định sao?   Thẩm Sơ Vi tự hỏi trong lòng, nàng không thể tổn thương hắn, nhưng đồng thời, nàng cũng không biết nên xử lý tình hình trước mắt này thế nào.    Nàng vẫn luôn cho rằng, Tiêu Hồng Dữ thích Giang Minh Nguyệt, cho nên mới đánh nhau ở thanh lâu vì nàng ta, sau đó lại dẫn về phủ chăm sóc.    Nhưng hôm nay mới biết, những thứ thể hiện bên ngoài đó đều không phải sự thật, tất cả đều do hắn cố ý cho người đời xem.   Hơn nữa, hắn mới vừa nói cái gì? Bọn họ là một đôi trời sinh sao?   Cho nên hắn cũng thích nàng sao? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?   Thẩm Sơ Vi càng nghĩ càng loạn, trong lòng cũng buồn bực vô cùng, lời của hắn khiến nàng không biết nên làm thế nào.   Nàng cảm thấy mình không thể ở chỗ này được nữa, vì thế dùng sức thoát khỏi tay hắn, vội vàng nói: “Ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đi về trước.”   Thẩm Sơ Vi trở về Hầu phủ nhưng chưa được bao lâu thì cũng không thể ở nhà được nữa.   Bởi vì sau hôm đó, ngày nào cỗ kiệu của vương phủ cũng luôn chờ ở ngoài.   Cách một lớp màn, có thể nghe rõ từng tiếng ho khan ở trong, mỗi lần gió thổi thì mùi thuốc cũng theo làn gió bay vào Hầu Phủ.   Bọn hạ nhân bẩm báo việc này lên Đồng thái quân, Đồng thái quân truyền lại cho cháu gái mình.    Cứ như vậy, Thẩm Sơ Vi đứng ngồi không yên.   Hắn còn bệnh, phải nằm trên giường nghỉ ngơi mới đúng, ngày nào cũng ra ngoài như vậy thì sao cơ thể chịu nổi?   Đồng thái quân nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nàng thì biết rằng người không thể ở lại được nữa, cười nói: “Ngươi về vương phủ đi, làm con dâu hoàng gia, ngày nào các ngươi chưa hòa ly thì ngày đó vẫn chưa được phép ăn Tết ở nhà mẹ đẻ.”   “Tổ mẫu……”   “Sau khi trở về đừng vội tha thứ cho hắn, trước tiên phải xem biểu hiện của hắn. Ta không hiểu biết về nam nhân họ Tiêu lắm nhưng nếu là một kẻ si tình như tổ phụ của hắn thì cũng không uổng phí nhiều năm si tình của ngươi.”   “Đa tạ tổ mẫu chỉ dạy, cháu gái hiểu rồi.”   Thẩm Sơ Vi đồng ý rồi về viện của mình thu dọn.    Lúc nàng đến thì xe nhẹ ít đồ, khi trở về cũng không có đồ gì, chỉ là vài bộ quần áo mà thôi.   Khi vừa ra khỏi cửa, Tiêu Hồng Dữ vừa thấy nàng thì không khỏi vui mừng khôn xiết, vội bước ra khỏi kiệu, đỡ nàng vào.    Sau khi nâng kiệu, Tiêu Hồng Dữ không nói lời nào nhưng vẫn luôn mỉm cười nhìn chằm chằm nàng giống một kẻ ngu dại.    Thẩm Sơ Vi bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, mắng: “Vương gia không mệt mắt sao?”   “Không mệt.” Tiêu Hồng Dữ lắc đầu, vẻ mặt thản nhiên: “Vi Nhi thanh tao thoát tục, khí chất thiên tiên, để vi phu ngắm nhiều một chút thì không chừng sẽ khỏi bệnh ngay đấy.”   Thẩm Sơ Vi nghe xong thì không có gì để nói nữa.   Không phải nên uống thuốc sao? Sao mà lại giống như ăn mật thế?   Cuối cùng cũng tới cửa vương phủ, cỗ kiệu vừa mới dừng lại thì người bên ngoài đã quỳ xuống đầy đất.   “Cung nghênh Vương gia, Vương phi hồi phủ.”   Thẩm Sơ Vi bị âm thanh này làm tê da đầu, sau khi xuống kiệu mới phát hiện không chỉ có hạ nhân trong phủ, ở ngoài còn có thêm bá tánh vây xung quanh.    Mọi người nhìn thấy nàng, tất cả đều bộc lộ vẻ mặt choáng ngợp, bàn tán sôi nổi: “Thì ra Sở Vương phi có dung nhan như vậy, thật sự đẹp tựa như tiên.”   “Đúng vậy, Sở Vương gia thật may mắn.”   Trong những lời khen ngợi, Tiêu Hồng Dữ ôm nàng vào trong ngực, nói sát bên tai: “Bọn họ nói đúng, cưới được nàng là may mắn của bổn vương, trước kia đều do ta không biết phải trái.”   Hơi thở của hắn nóng bỏng, lại thoang thoảng mùi thuốc, lỗ tai của Thẩm Sơ Vi đỏ ửng lên, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn đã khôi phục sức lực trong mấy ngày này rồi nên hoàn toàn không động đậy một xíu nào.   Khiến cho Thẩm Sơ Vi không khỏi hoài nghi, mấy ngày trước hắn yếu thế ở bên ngoài Hầu phủ có phải là do cố tình hay không?   Có điều bây giờ nhận ra thì đã quá chậm, nàng đã vào phủ thì không trở về dễ dàng như vậy nữa rồi.   Đi vào phủ, dọc theo đường đi, Tiêu Hồng Dữ đều ôm chặt nàng, khoác nàng kín mít bằng áo choàng, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng ngần, thỉnh thoảng nhắc nhở: “Đi cẩn thận, chậm một chút.”   Tới Toái Trúc Hiên, đám nha hoàn và hạ nhân đã sớm chờ ở bên ngoài, nhìn thấy nàng thì đồng thời gọi: “Vương phi!”, sau đó vội vàng tiến lên hầu hạ thay quần áo, đốt lò sưởi, chuẩn bị đồ ăn.   Toái Trúc Hiên đã hoàn toàn thay đổi so với mấy ngày trước.   Tất cả các cây trong viện đều được buộc lụa đỏ, trên cửa sổ dán giấy cắt hoa đỏ thẫm, khắp căn phòng đều nhuộm một không khí vui mừng, hiện ra một cảnh tượng rộn ràng.   Tiêu Hồng Dữ thấy nàng nhìn chung quanh, cười nói: “Trần Lương nói năm mới thì phải vui vẻ một chút, nếu nàng thấy nó quá tục thì ta sẽ kêu bọn hắn tháo xuống hết.”   “Không cần, cứ để lại đi.”   Cứ như vậy thì thật sự rất tốt.   Ấm áp, lửa nóng, có dáng vẻ của năm cũ, có mùi vị gia đình.   Nghĩ đến “gia đình”, Thẩm Sơ Vi không khỏi ngẩn ra.   Chỉ mới ở nơi này hơn một năm mà nàng đã xem nơi đây là nhà rồi sao?   Bữa tối có một nồi lẩu nóng hổi, kết hợp với thịt dê bò cạp đậm đà, phủ một ít rau luộc ở trên, cùng với cá viên, là những món ngon bổ dưỡng nhất.    Tâm trạng của Tiêu Hồng Dữ rất tốt nên ăn mới hai miếng đã gọi rượu.   Một bên, Thẩm Sơ Vi nhíu mày nói: “Còn phải uống thuốc nữa đấy.”   Nghe thấy những lời này của nàng, Tiêu Hồng Dữ lập tức xua tay: “Không cần nữa.”   Nói xong liền vui hỏi nàng: “Vi Nhi đang quan tâm ta sao?”   Thẩm Sơ Vi vừa nói những lời này liền thấy hối hận, cũng may thấy hắn nghe lời như vậy thì âm thầm vui sướng.   Bây giờ thấy người này đang nở mũi thì không khỏi cười lạnh: “Vương gia muốn bệnh nữa thì cứ uống đi, liên quan gì tới ta chứ?”   Tuy nàng nói như thế nhưng Tiêu Hồng Dữ cũng không tức giận.   Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều sao với lúc nàng không để ý tới hắn và lúc muốn hòa ly rồi.   Chỉ cần nàng còn để ý đến hắn, còn ở bên hắn thì hắn rất kiên nhẫn chờ đợi nàng hồi tâm chuyển ý.   Ăn cơm xong thì Thẩm Sơ Vi muốn vào sảnh luyện chữ theo thói quen, nhưng khi tới cửa thì hơi ngẩn ra.   Chỉ thấy bức tranh lúc trước nàng vẽ ở giàn hoa tường vi giờ đã được treo lên cẩn thận, treo ở nơi dễ dàng nhìn thấy nhất.    Mà sau câu “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri” nàng viết đã bị viết thêm một câu: “Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Cầm tay nhau, cùng đầu bạc răng long.”   Nàng đang ngắm thì Tiêu Hồng Dữ đã ôm nàng từ phía sau, nói nhỏ: “Thì ra nàng vẽ hai người chúng ta, khó trách khi đó ta cảm thấy quen mắt.”   Thẩm Sơ Vi không nói gì, rất lâu sau mới hỏi hắn: “Ngài…… đã nhớ lại tất cả rồi sao?”   Nói đến đây thì Tiêu Hồng Dữ hơi bất đắc dĩ.   Hắn đỡ nàng ngồi xuống giường, nói: “Không có, chỉ căn cứ vào những manh mối đã tìm được mà ra kết luận. Năm đó gặp nàng thì ta bị thương, mất đi một ít ký ức. Ta đã hỏi thái y, tạm thời còn không có cách nào có thể khôi phục được.”   “Ừm.” Thẩm Sơ Vi gật đầu.   Thấy nàng rũ đầu, có vẻ hơi uể oải, Tiêu Hồng Dữ cũng rầu rĩ trong lòng, hắn dắt nàng, đi đến bàn sách, lấy giấy ra rồi viết hai cái tên xuống.   Thạch Quân, Sơ Vi.   “Sau này nếu nàng nhớ A Thạch ca ca thì cứ viết lên, không cần che giấu nữa.”   “Còn nữa, ta bảo đảm, sẽ không khiến nàng bị tổn thương nữa.”