Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 7 : Lễ Nghi
Tô Khả Nhi sống cuộc sống vô cùng thoải mái trong vương phủ, cô thường trốn trong đình nghỉ mát, hưởng thụ món đồ ăn ngon miệng, nước chè xanh thơm ngát hạng cao cấp, dường như cuộc sống bình thường như thế lại là mong muốn cả đời của con người, ở thời cổ đại, không có nhiều áp lực như ở hiện đại, còn ở thời hiện đại, con người luôn sống gấp gáp hết mức, cho nên con người luôn trở thành nô lệ của tiền bạc, không bao giờ biết đến điểm dừng để hưởng thụ cuộc sống. Hiện giờ, đối với Tô Khả Nhi mà nói, tiền tài như nước, cơm áo không phải lo đến, không cần phải sống phiền não, chỉ cần sống vui vẻ là được.
Đang ở trong đình chợp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cô nghe có tiếng bước chân, Tô Khả Nhi mở mắt, chỉ thấy cách đó không xa quản gia đang dẫn theo một phụ nữ trung niên đi tới, rất nhanh chóng họ đến trước mặt Tô Khả Nhi, Tô Khả Nhi nhướng mắt lên hướng về phía quản gia cười nói: "Quản gia, có việc gì sao?"
"Tô tiểu thư, vị này chính là Trương Bác, là người chuyên dạy các lễ nghi quy củ trong cung, từ giờ trở đi, Trương Bác sẽ dạy mọi lễ nghi quy củ cho cô nương." Quản gia cười nói xong, Trương Bác liền nhún mình hành lễ với Tô Khả Nhi: "Ra mắt cô nương."
Tô Khả Nhi vô cùng kinh ngạc, cô chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Từ từ đã, sao lại phải dạy lễ nghi cho tôi? Ngôn ngữ, cử chỉ của tôi không lễ phép à?"
"Tô cô nương hiểu lầm rồi, Vương gia lo lắng cô nương thuở nhỏ sống ở nhân gian, đối với mọi quy củ lễ nghi trong cung sẽ không quen, để tiện sau này cô nương gặp người khác sẽ không làm mất phong thái tiểu thư, Vương gia đặc biệt chỉ thị nô tài mời Trương Bác dạy cho cô nương."
Quản gia miệng lưỡi thật dẻo, thực tế hôm nay ông ta bị Vương gia gọi đến thư phong, giao ột nhiệm vụ quan trọng, chính là mau chóng đào tạo Tô Khả Nhi trở thành một tiểu thư khuê các để còn xuất giá, lão quản gia không dám chậm trễ.
Tô Khả Nhi nghe xong, nhíu mày lại, nghĩ thầm, hiểu biết quy củ cũng là một chuyện tốt, ở thời cổ đại này, chính là quan to thì áp bức người yếu, cô thật sự cần phải học một chút lễ nghi quy củ, Tô Khả Nhi mỉm cười, gật đầu nói: "Được, bắt đầu dạy tôi quy củ đi.
Vì vậy, tiếp sau đó là Tô Khả Nhi không hề nhàn rỗi nữa, bên người luôn luôn có Trương Bác đi theo, đối với mọi ngôn ngữ cử chỉ của cô thường xuyên giáo dục nghiêm khắc, giữa trưa, còn hướng dẫn và giảng giải lễ nghi lúc ăn cơm, buổi chiều, lại bắt đầu một bài giáo dục mới.
Tô Khả Nhi lúc đó vô cùng khát, thấy một ly trà ngay trước mắt, cô cầm lên uống ực hết luôn, Trương Bác lắc đầu nói: "Cô nương, không phải uống trà như vậy đâu, mà là chậm rãi cầm chung trà lên, trước tiên ngửi mùi hương trà, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm rất nhỏ, làm như vậy, quan trọng nhất là uống trà không phải là uống vội vàng, mà là để thưởng thức, để cảm nhận mùi hương thơm của trà, sự tinh tế của trà, cũng là một sự hưởng thụ."
"Tôi sẽ chú ý." Tô Khả Nhi như mở mang kiến thức, rót thêm một tách trà nữa, quả nhiên cảm nhận được mùi hương thơm ngát.
Đứng ở trong đình nghỉ mát, Tô Khả Nhi nhìn Trương Bác trong lúc giảng giải bước đi nhẹ nhàng, tư thái đoan chính, lúc bà nói xong, lại phát hiện ra hai bàn tay của Tô Khả Nhi buông thõng, liền lắc đầu cười nói: "Cô nương, nữ nhân gia giáo không thể có hành động không trang nhã như vậy được, cô nương nên đứng thẳng người, hai tay chắp trước ngực, khi thỉnh an người khác, tay trái chụp nhẹ tay phải hạ xuống gần thắt lưng, chậm rãi nhún người cúi đầu, là kính trọng đối với người khác."
Tô Khả Nhi cười gật đầu, lập tức thực hiện theo Trương Bác nhiều lần, tuy rằng động tác hơi cứng ngắc, nhưng hiệu quả cũng khá, phối hợp với trang phục trên người, thật sự cũng có khí chất của tiểu thư.
Tiếp theo là chỉ trò chuyện, một ngày luyện tập chấm dứt, coi như về phương diện lễ nghi đã dạy xong, tuy nhiên, cũng làm cho Tô Khả Nhi quá mệt mỏi, mọi cử chỉ hành động hôm nay của cô đều được Trương Bác uốn nắn, thật sự là dạy rất tỉ mỉ, buổi tối, sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Khả Nhi liền đi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Khả Nhi liền áp dụng những cử chỉ hành động của một tiểu thư mà Trương Bác đã dạy, tuy nhiên, Tô Khả Nhi lại nhận thấy, nếu như không quá gồng mình mà làm tự nhiên, thì rất ra dáng tiểu thư, nhưng tính cách thì vẫn vậy mà thôi.
Đang ăn sáng, bóng dáng của quản gia lại một lần nữa lọt vào tầm mắt của Tô Khả Nhi, cô đoán được quản gia lại có chuyện muốn nói, liền hiếu kỳ hỏi: "Quản gia, lần này lại có gì phân phó sao?"
"Cô nương, phân phó thì không dám, Vương gia yêu cầu nô tài tới hỏi Khả tiểu thư có biết chữ không?" Quản gia cười đáp.
"Đương nhiên là tôi biết." Về điểm này thì Tô Khả Nhi rất tự tin.
Quản gia lấy trong người ra một quyển sách, đưa cho Tô Khả Nhi, nói: "Cô nương biết chữ thật sao?" Không phải là quản gia nghi ngờ, mà lường trước một nữ tử lớn lên ở nhân gian thì làm sao mà biết chữ được chứ?
Tô Khả Nhi đặt món điểm tâm xuống, cầm lấy quyển sách rồi lớn tiếng đọc từ từ, nhưng thỉnh thoảng có một số chữ rất lạ, hoặc là nghĩa rất phức tạp, cô chỉ đọc qua loa, còn những chữ khác thì đọc rất lưu loát, quản gia không dám tin hai mắt trợn tròn, ông ta còn đang lo lắng, làm thế nào để dạy một tiểu thư không biết chữ!
"Thế nào? Còn gì nữa không?" Tô Khả Nhi đưa sách cho quản gia, cười hì hì nói.
"Cô nương thật đúng là thâm tàng bất lộ, không thể tưởng tượng cô nương lại đọc tốt như vậy, không biết cô nương học chữ từ đâu?" Quản gia tò mò hỏi.
Tô Khả Nhi sững người một chút, rồi luống cuống nói: "Hồi nhỏ tôi ở với một vị tiên sinh, là ông ta dạy tôi đọc sách biết chữ, đáng tiếc vị tiên sinh đó đã qua đời rồi." Nói xong, Tô Khả Nhi giả vờ buồn bã.
Quản gia nghe xong cũng sửng sốt, đồng thời cũng thấy tiếc thương cho vị tiên sinh kia, ông ta nghĩ nghĩ, rồi lại hỏi: "Vậy cô nương có tinh thông cầm kỳ thi họa không?" Quản gia thấy cô biết chữ, nghĩ thầm, không thể nào như vậy được! Ở dân gian nữ tử thường sống rất khó khăn vất vả, sao lại có thể học được mấy thứ này chứ?
Tô Khả Nhi mím môi nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Thi họa thì biết, nhưng đối với cầm kỳ thì tôi không có hứng thú, cũng không muốn học." Bởi vì đối với âm nhạc Tô Khả Nhi luôn luôn không có năng khiếu, âm luật phức tạp làm cô luôn đau đầu, trước kia cô cũng từng đi học piano, cuối cùng phải bỏ dở. Còn chơi cờ, nếu nói về cờ số thì thực sự cô cũng khá giỏi nha! Còn cờ tướng thì biết một chút, riêng cờ vua thì không biết.
Câu trả lời của Tô Khả Nhi làm cho quản gia choáng váng, môt cô nương nên giỏi nhất là cầm, mà Tô cô nương thì là không có hứng thú với cầm. Thật sự là làm cho ông ta mới nghe lần đầu, ông ta cười nói: "Như này đi, nô tài sẽ hồi báo lại với Vương gia, cô nương thật là người đặc biệt." Nói xong, quản gia liền rời đi.
Quản gia vội vàng đến thư phòng của Tiêu Thương, trong phòng Tiêu Thương đang cầm một cuốn sách, đang ngồi dựa vào ghế, thấy quản gia bước vào, liền nhếch mắt lên, mở miệng hỏi: "Thế nào?"
Quản gia không nén nổi kích động, cúi đầu nói: "Hồi bẩm Vương gia, Tô cô nương không những thông hiểu thi thư, còn giỏi họa, nhưng đáng tiếc duy nhất là đối với cầm kỳ lại không có hứng thú."
Tin tức này làm cho khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc, hắn buông cuốn sách xuống, nhíu mày hỏi: "Ngươi đã xác định rồi?"
"Tô cô nương ngay tại chỗ đọc luôn luận ngữ qua một lần, về phần thi họa thì chưa thể hiện, nhưng có thể thấy thái độ của Tô cô nương rất tự tin, không giống như là gạt người...Bẩm Vương gia, ngày mốt có đại hội luận thi, Vương gia có cho phép Tô cô nương tham gia không ạ? Đại hội luận thi tụ tập tài tử giai nhân khắp nơi, cũng là cách thích hợp nhất để Tô cô nương lựa chon hôn phu." Quản gia đề nghị.
Vậy thì làm đi." Tiêu Thương bình thản mở miệng, ánh mắt ánh lên vẻ mong đợi, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ gặp giai nhân!
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
75 chương
23 chương
12 chương
68 chương