Vương Bài

Chương 88 : Đi vào chỗ chết

Trên màn hình là một người đàn ông đội mũ, mặc áo khoác mỏng, đeo khẩu trang, Vu Minh lắc đầu: - Không biết. - Vết bánh xe phát hiện ở ngoài hiện trường để lại cũng bằng với thể trọng của Anh Đào. Vu Minh, tôi biết Lý Phục là đồng nghiệp của cậu, là bạn bè. Nhưng lần này thì cậu nhầm rồi. Hơn nữa thân phận thật của ngời này là giả, bởi hắn, đã là một người chết. Vu Minh hỏi: - Vậy thân phận thật của hắn là gì? - Còn không điều tra ra được, anh ta không chịu nói. Vu Minh nói: - Cảnh sát Trương, tôi vẫn luôn cảm thấy có một vấn đề ở đây. Người của cô có tìm thấy bên trong máu có chất kháng ngưng không. - Vu Minh, cậu không nghe tôi nói à, vụ án này không không phải là âm mưu gì hết. Tôi biết cậu nói đây là một vụ án lừa, để khi nghi phạm tỉnh lại phát hiện ra được thi thể nạn nhân, rồi có người chờ sau khi hắn bỏ chạy thì thu dọn thi thể cho hắn. Rồi đẩy Lý Phục vào trong cái tròng đó. Nhưng là không có án lừa nào hết, cũng không có ai là kẻ lừa đảo. Không ai có thể tạo ra một bố cục như thế để lừa Lý Phục, nếu thật sự có người như cậu nói, thì đây không phải là lừa đảo nữa, mà là muốn đẩy Lý Phục hắn vào chỗ chết. Vu Minh cảm thấy lạnh trong lòng: - Có lẽ có người muốn đẩy Lý Phục vào chỗ chết thật. Cảnh sát Trương, có thể cho tôi nói vài câu với Lý Phục được không? Trương Dạ Nam đưa tay mân mê môi, trầm tư một lát rồi nói: - Tôi cần phải được thượng cấp phê chuẩn đã. … Vu Minh với Trương Dạ Nam ngồi trước mặt Lý Phục, ánh mắt Lý Phục cũng đã trấn định lại. Vu Minh nhìn Trương Dạ Nam, cô ta gật đầu nói: - Toàn bộ đều được ghi hình lại, cho nên đừng có nói lung tung không thì cậu phiền toái lớn đấy. Vu Minh gật đầu nhìn về Lý Phục: - Lý Phục theo như chứng cớ hiện tại thì anh còn có một đồng bọn để xử lý thi thể của Anh Đào, dùng hòm hành lý của anh để mang thi thể cô ấy đi. Anh có đồng bọn hay không? Lý Phục hít sâu rồi hỏi: - Còn đồng bọn sao? Vu Minh nói tiếp: - Tôi hỏi anh vài vấn đề, mong rằng anh thành thật trả lời. Gần đây, Tiểu Ảnh có tới tìm anh hay không? Lý Phục gật đầu: - Cô ấy đi công tác bên Mỹ, phỏng chừng tháng sau mới quay về. Vu Minh tiếp: - Vấn đề thứ hai, anh có phát sinh quan hệ gì với Anh Đào hay không? Lý Phục lắc đầu: - Tôi không biết. Vu Minh hỏi tiếp: - Thứ ba, tôi nhớ, anh bảo anh không uống được rượu, tại sao trong phòng anh lại có rượu được? Lý Phục ngẫm nghĩ rồi nói: - Là Đỗ Lôi mấy ngày trước tới thăm tôi, sau đó tiện tay để lại một chai rượu đỏ làm quà. Vu Minh hỏi tiếp: - Tại sao anh lại muốn giả mạo làm con của bạn Đỗ Lôi để tiếp cận ông ta? Lý Phục trầm ngâm một hồi rồi mới nói: - Tôi không thể cho cậu biết được. Vu Minh nói: - Lý Phục, anh không nói ra thì tôi không thể nào tìm cách giúp anh được. Theo như tôi thấy thì anh đã bị người ta đẩy vào tròng rồi, tám chín phần mười, là do tên Đỗ Lôi kia đứng sau màn. Lý Phục: - Nghĩa là sao chứ? Cho dù là Đỗ Lôi tạo ra cái bẫy này, thì tôi cũng vào tròng rồi. Trương Dạ Nam nói: - Lý Phục. Chúng tôi đã tìm mọi vị trí có thể vứt xác ở xung quanh, nhưng không hề phát hiện được điều gì. Vụ án này của anh, toàn bộ chứng cớ bất lợi với anh vô cùng, nếu anh không thành thật, nói toàn bộ mọi chuyện thì chúng tôi không thể nào giúp được anh. Hơn nữa, khi sơ thẩm thì anh đã tự thừa nhận bản thân đã giết người, anh đã giết Anh Đào. - ….. Lý Phục lắc đầu: - Tôi không có gì để nói hết. Vu Minh nói: - Vậy có thể cho tôi biết thân phận của anh hay không? - ….. Lý Phục lắc đầu thở dài: - Người mới, cuối cùng cũng chỉ là người mới. Vu Minh, cậu có xác định là tôi không giết Anh Đào? Vu Minh do dự: - Tôi không chắc lắm. Lý Phục bị mang đi, Trương Dạ Nam lấy ra một điều thuốc bắt đầu châm lên: - Theo kinh nghiệm của tôi thì bạn của cậu thực sự đã bị người khác gài rồi. Vu Minh hỏi lại: - Vậy giờ phải làm sao? - Hết cách rồi, anh ta căn bản không chịu phối hợp điều tra. Trương Dạ Nam ngừng chút rồi nói: - Trừ phi có thể chứng minh đây không phải là vụ án mưu sát. Vu Minh hỏi: - Ý cô là? - Nếu như cậu tin đây là một âm mưu, tức là Anh Đào kia còn sống, cho nên phải tìm ra cô ta. Tôi sẽ cho người của mình ra phi trường, bến tàu, hay là những đường giao thông trọng yếu để theo dõi. Tôi thấy, nếu như đây là một âm mưu có kế hoạch rõ ràng, thì Anh Đào đã có đường lui, hoặc là có nơi an toàn rồi. Cậu cũng nên biết, với những chứng cứ tìm được ở đây, thì tôi không cách nào chuyển mục tiêu sang Đô Lỗi, hay là tiến hành mở rộng tìm kiếm nơi Anh Đào có thể đến được. - Tôi hiểu rồi. … Đỗ Thanh Thanh với luật sư ở trong chỗ chờ người của đồn cảnh sát hình sự. Đỗ Thanh Thanh thấy Vu Minh đi ra thì sốt ruột hỏi: - Chuyện gì vậy? - Quay về rồi nói đi. Vu Minh nhìn sang luật sư: - Không cần luật sư đâu. Đỗ Lôi ở Đỗ thị quốc tế có địa vị rất cao, cho nên người nào bên trong đó đều cũng có thể là người của hắn. Đỗ Thanh Thanh hỏi: - Vì sao? - Quay về rồi nói. Nghê Thu đi ra ngoài, thấy hai người thì cười gượng rồi vỗ vai Vu Minh: - Vạn ác dâm cầm đầu rồi. Đỗ Thanh Thanh lái xe quay về ký túc xá. Trở lại bên trong đó, Vu Minh vừa cầm cô ca uống, vừa kể lại toàn bộ mọi chuyện một lần. Đỗ Thanh Thanh kinh ngạc nói: - Ý của cậu là Lý Phục thuần túy là vì tiếp cận Đỗ Lôi cho nên mới đến Trung Quốc? Và Lý Phục cũng là một cái tên giả? - Đúng, với cái trình độ nói dối của Lý Phục thì tôi cảm thấy sớm muộn gì Đỗ Lôi cũng phát hiện ra thôi. Chỉ là không nghĩ tới song phương lại tới cái cảnh ngươi sống ta chết này. Với cách nhìn cuẩ tôi, thì lần này không phải là Đỗ Lôi bày ra cái tròng này. Đây phải là một tên lừa đảo chuyên nghiệp. Nhưng tôi không thể nào bài trừ việc Lý Phục có đồng bọn được. Bởi theo như lời của Đỗ Lôi thì Anh Đào là một thư ký ở bên trong phân bộ thành phố C, chúng ta cần phải tra ra thực giả của cái thân phận này. Đỗ tiểu thư, cô làm việc ở Đỗ thị quốc tế nhiều năm rồi, liệu có cách nào tìm ra không? Đỗ Thanh Thanh gật đầu: - Được, tôi sẽ tìm cho ra. Vu Minh nói tiếp: - Nghê Thu, anh ở trong thành phố A có nhiều bạn, có thể kiếm vài người coi chừng sân bay với bến tầu được không? Nghê Thu: - Vu Minh, cậu thực là quá coi trọng tôi rồi. Vu Minh lo lắng nói: - Anh Đào có một số đặc điểm như sau, thứ nhất hàm răng của cô ta rất tốt, vô cùng đẹp. Cho nên trong vòng môt hoặc nửa tháng thì sẽ đi gặp nha sĩ một lần. Tuy rằng móng tay của cô ta cũng không đẹp lắm, nhưng được làm móng rất chuyên nghiệp. Cho nên, Nghê Thu anh phụ trách để ý hai thứ này nhé. - Anh giai à, có biết ở thành phố A này có bao nhiêu nơi làm được hai cái thứ đó không? Vu Minh chậm rãi: - Không lo, không phải là nha sĩ bình thường, cũng không phải là nha sĩ trong bệnh viện, mà là đám người tư nhân mà trình độ cao hẳn. Móng tay cũng là một số câu lạc bộ tư nhân đó. Con mẹ nó, tôi hẳn là phải sớm nghĩ tới cô nàng Anh Đào này có vấn đề rồi chứ. - Hử? Đỗ Thanh Thanh cùng Nghê Thu trợn mắt lên nhìn Vu Minh. Hắn giải thích: - Lúc đầu tôi nhìn thấy đôi mắt của cô ta cũng có cảm giác không hài hòa, tựa như có cảm giác kỳ dị gì đó. Tựa như là Đỗ tiên sinh lại đi một đôi giày da có 100 đồng vậy. Kiểu tóc của cô ta cũng đơn giản, nhưng được bảo dưỡng vô cùng tốt. Lông mi, làn da cũng khiến cho tôi cảm thấy đây là một người vô cùng chú trọng tới vẻ bể ngoài. Nhưng toàn thể lại mang cho chúng ta cái cảm giác là một cô gái mộc mạc, vui vẻ. - Sao cậu không nói sớm? Nghê Thu hỏi, - Tôi đây không dám khẳng định sao? Cho nên tôi vẫn luôn muốn mời cô ấy đi ra ngoài, còn mời đi ăn cái gì đó vậy. Chỉ cần là cùng ăn với tôi, dù chỉ cắn một con tôm thôi. Tôi cũng có thể suy đoán ra được thói quen cuộc sống của cô ta, nhưng cô ta lại từ chối tôi. Đỗ Thanh Thanh nói: - Vu Minh này, tìm thế không được đâu. Cho dù Anh Đào có ở trong thành phố A, nhưng mà với số nhân khẩu như này thì làm sao tìm được cô ấy chứ? - Tôi không biết được. Vu Minh thành thực nói: - Tôi cảm thấy cần phải tìm người hỗ trợ. - Ai? - Diệp Chiến.