Vương Bài

Chương 71 : Người của Hiệp hội Thám tử

- Chưa hề nghe qua. Vu Minh trả lời, Chân Nhái khẳng định không phải là cái chân ếch đi bơi rồi. - Chân Nhái là tên khác của bí mật thương mại bị trộm. Nói thí dụ như là bản thiến kế của điện thoại di động Dưa Hấu chuẩn bị được được đưa ra thị trường vào năm sau chẳng hạn. - Có thiệt hả? - Hiện giờ có người đang treo giải Chân Nhái này trên toàn thế giới, căn cứ theo tin tức tin cậy thì Chân Nhái hiện giờ đang ở thành phố A. - Anh nói với tôi làm cái gì chứ? - Có một người mua Chân Nhái biết tôi, cho nên tôi không tiện ra mặt. Vu Minh trả lời: - Đi ăn trộm là không có đúng nha. Đậu má mày, mày còn lấy súng bắn tao rồi, còn nói cái gì mà đi trộm là không đúng chứ? Diệp Chiến trả lời: - Tôi nhận chính đan đấy. Chính đan có nghĩa là hợp đồng tìm kiếm đồ bị mất do người khác thuê mình, Vu Minh ngẫm một chút rồi nói: - Anh liên hệ với sếp của tôi đi. - Cái cô nàng phế vật đó hả? Lý Phục thì còn được, chẳng qua chỉ có năng lực trinh sát hiện trường mà thôi. Đấy mới là chỉ thực lực bên ngoài, tay này còn có thế lực sau lưng nữa, chứ không thì làm sao lại thèm đầu nhập vào Đỗ Thanh Thanh. Hiện tại biểu hiện của hắn chính là giả trư ăn thịt hổ không đúng chắc? Tôi cần phải suy xét lại đã. Khoảng mười phút sau, Đỗ Thanh Thanh tới gõ cửa phòng hắn: - Vu Minh, tăng ca, tới công ty thôi. Ngô Du Du thấy hai người cùng ra ngoài thì trong lòng nghi hoặc, mở điện thoại ra: - Mở máy nghe trộm C. … Lý Phục và Nghê Thu cũng bị gọi tới công ty, hai người có chút hơi khó hiểu. Đỗ Thanh Thanh cũng không nói gì, chỉ ngồi đó chờ, bởi vì cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Khoảng chừng mười phút sau, Diệp Chiến đến. Đỗ Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn máy chiếu, Diệp Chiến cũng không giới thiệu gì, chỉ trực tiếp đi tới bắt đầu vừa bật máy chiếu vừa nói: - Mười lăm ngày trước, Chân Nhái xuất hiện, có năm công ty nguyện ý chi tiền ra mua. Theo nguồn tin tin cậy thì Chân Nhái thực sự đã tới thành phố A, có bốn người mua đã liên hệ với đám bán hàng, muốn hiệp định giá cả. Khi tôi nhận được tin này… Diệp Chiến đột nhiên ngừng, lấy điện thoại ra nhìn thoáng ngẫm một chút rồi nói: - Xin lỗi, tôi nghĩ là lần này tôi tìm nhầm người hơp tác rồi. Đỗ Thanh Thanh vội hỏi: - Làm sao vậy? Diệp Chiến nói: - Tôi vốn cho là các người rất chuyên nghiệp, nhưng không nghĩ tới bị người ta gắn máy nghe trộm mà không biết, năng lực của các người thực kém hơn so với tôi tưởng tượng đấy. Nghê Thu cười: - Máy nghe trộm, anh đang đùa sao? - Vụ làm ăn với giá một triệu đô thì anh nghĩ tôi thích đùa sao? Diệp Chiến hỏi lại. Vu Minh cười: - Cái này lại ngược lại đấy, có người gắn máy nghe trộm, chứng tỏ chúng ta đã có năng lực nhất định rồi. Diệp Chiến trầm ngâm một hòi rồi nói: - Tôi ghi nhận cách nói này, 3 phút, các người tìm được máy nghe trộm, thi chúng ta hợp tác. Còn quá 3 phút thì các người không có tư cách đó. Ngô Du Du do dự, nếu tắt máy nghe trộm, thì trong 3 phút đối phương không thể nào tìm thấy, nhưng nhất định sẽ mất đi manh mối của Chân Nhái. Cô ta là người chuyên nghiệp cho nên biết được Chân Nhái là cái gì, đơn giản mà nói đó chính là bí mật thương mại bị đám gián điệp thương mại trộm rồi bán cho người mua. Nếu như là tắt máy nghe trộm thì bản thân mình làm sao có thể biết được nội dung tiếp theo đây. Quyết định cuối cùng, vẫn là bật máy nghe tiếp. Đỗ Thanh Thanh tuy rằng không có tư cách làm cô chủ. Nhưng đối với việc ứng phó với máy nghe trộm thì vẫn là phải có. Một phút đồng hồ sau, Lý Phục tìm ra được tần suất của máy nghe trộm, khiến cho Diệp Chiến kinh ngạc ở đây, chính là máy nghe trộm lại nằm ở đáy giày của Vu Minh. Điều này làm cho hắn khó có thể tiếp nhận được, hắn vẫn cho rằng Vu Minh rất ưu tú, nhưng đây… Vu Minh tức giận nói: - Đôi giày này mấy trăm đấy. Lý Phục nhìn đôi giày da rồi nói: - Đây quả là cao thủ, mở đường vân dưới gót giày ra, sau đó khoét một cái lỗ. Còn máy nghe trộm này cũng là hàng cấp cao, nếu như không có nhìn lầm thì giá trị của nó ít nhất là một ngàn đô. Thời gian nghe trộm có thể đạt tới hơn 72 giờ đồng hồ, trong khoảng cách 2000m có thể tiếp nhận thông tin rõ ràng. - Có chút nhãn lực. Diệp Chiến khá là hài lòng với Lý Phục, hắn nói tiếp: - Người mua của Chân Nhái đến từ Hàn Quốc, Nhật Bản, Mỹ, Ả rập. Thời gian giao dịch thì tôi không biết, cũng như kẻ bán là ai. Chỉ biết thân phận của một cô nàng Hàn Quốc, tên là Kim Hỉ Hỉ, nghề nghiệp là thợ săn. Là người được một xí nghiệp bên Hàn thuê làm người đại diện. Diệp Chiến lấy một tấm hình ra đặt trên máy chiếu. - Chú ý, kẻ này là gián điệp phản bội của Triều Tiên, có lẽ cũng được đào tạo qua một năm huấn luyện gián điệp về phương diện quân sự rồi. Các hạng kỹ năng chiến đấu, phản trinh sát, theo dõi đều học tập qua. Tôi nghĩ mọi người nên tiếp cận cô ta, tìm hiểu tin tức hoặc truy cập vào máy tính của cô ta. Đỗ Thanh Thanh hỏi: - Độ khó dường như hơi cao thì phải? Đỗ Thanh Thanh cũng không nghĩ tới, bản thân mình sẽ giao chiến cùng với một tên gián điệp quân sự. Diệp Chiến cũng không nhìn cô mà nói tiếp: - Tôi đã liên lạc với cảnh sát hình sự quốc tế rồi, một khi chúng ta biết được đám bán hàng, hoặc thời gian địa điểm thì tiếp theo sẽ là do bọn họ xử lý. Chúng ta sẽ nhận được thù lao là một triệu đô la mỹ, chia làm 7-3. - 5-5. Vu Minh nói. - Được. Diệp Chiến cũng không trả giá bởi món tiền nhỏ này hắn còn thấy chướng mắt, chỉ là một đám dế nhũi mà thôi… Trong lòng hắn khẽ dao động, hợp tác với cái đám người này phải chăng là một quyết định sai lầm. Lý Phục trầm tư đột nhiên hỏi: - Diệp tiên sinh, anh không phải là nhân viên điều tra của Hiệp hội Thám tử chứ? - Cậu cũng biết tổ chức này? Coi như là còn có chút kiến thức. Lý Phục giải thích cho mọi người: - Hiệp hội thám tử Quốc tế là một tổ chức điều tra được các công ty bảo hiểm quốc tế xây dựng sớm nhất, chủ yếu là nhằm vào đám lừa đảo, truy kích những vật phẩm bị đánh cắp… Sau đó dần thay đổi cơ cấu hoạt động, tựa như là tìm kiếm vật phẩm, hoặc những thứ cơ mật, đám đào phạm, tội phạm truy nã, phần tử khủng bố. Các tổ chức tình báo ở bên trong thường dùng chung, là một dạng tổ chức hợp pháp, có quy mô nhỏ, nhưng ảnh hưởng lại lớn. Nghe nói có tới ba mươi đến ba mươi sáu người điều tra. Không theo định kỳ mà tổ chức sẽ chọn người trên toàn cầu để tuyển chọn. Bên trong tổ chức đều là phân chia danh dự, những vấn đề nghiêm trọng sẽ giao cho người có danh dự cao hơn đi làm, trừ phi người đó không nhận. Vụ này của anh Diệp hẳn không phải vì tiền mà là vì danh dự nhỉ? - Ừm. Diệp Chiến gật đầu nói: - Kim Hỉ Hỉ không biết tiếng Trung, càng không quen thuộc bản địa, cho nên cô ta muốn tuyển một vị hướng dẫn viên du lịch tư nhân biết tiếng Trung. Đây là một công ty du lịch mà tôi đã đăng kí, ngày kia mấy người chọn một người biết tiếng Anh qua mà phỏng vấn. Mọi người cùng nhìn Lý Phục, hắn cười gượng, bản thân mình coi như là nằm vùng của nằm vùng rồi, nhưng mà chẳng còn cách nào. Vu Minh thì chẳng biết tí gì tiếng Anh, còn Đỗ Thanh Thanh và Nghê Thu thì trình độ không khác gì nhau. Lý Phục gật đầu: - Được. - Cậu sao? Diệp Chiến sửng sốt: - Cậu không được. Cậu căn bản không biết nói dối. Vu Minh. Vu Minh xấu hổ nói; - Tôi không biết tiếng Anh. - Quả là con dế nhũi. Diệp Chiến nói tiếp: - Được rồi, cứ thế đã. Chúng ta cần ký kết một cái hiệp nghị. Cho dù là các người thành công hay thất bại thì cũng không được tiết lộ thân phận của tôi, cũng không được nói ra tin tức có liên quan tới Chân Nhái. Diệp Chiến đặt một phần hiệp ước lên bàn. Toàn bộ hiệp ước đều là tiếng Anh, chỉ đành đưa cho Lý Phục, Lý Phục cầm lên ngó qua một hồi rồi gật đầu: - Thuần túy là hiệp ước giữ bí mật, Đỗ tiểu thư, trái với hiệp ước phải bồi thường hai triệu đô đó. Chỉ là song phương đều có thể yêu cầu đối phương bồi thường.