Vương Bài

Chương 147 : Cá trong chậu

Vu Minh nhìn hai bên, dùng tiếng Trung chào hai người quen: - Hoàng Trung, Ngụy Diên. Hai vị cảnh sát mặc thường phục hỏi: - Vu Minh, các cậu đang chơi trò gì thế? Vu Minh dùng tiếng Anh hỏi: - Kakato đang ở đâu? Bảo vệ trả lời: - Ở trong phòng làm việc tạm thời của ngài Pedro. Pedro kêu: - Tôi chính là Pedro. Vu Minh nói: - Bắt Kakato trước. Các nhân viên an ninh nhìn nhau, cũng không dám kết luận gì. Thẻ ID của Pedro là giả, nhưng Vu Minh có quyền hạn bảo vệ bạn địa, mà Vu Minh lại còn quen cảnh sát. Vu Minh nói: - Hoàng Trung, cần hỗ trợ. - Ok! Hoàng Trung cớm chìm rút súng theo Vu Minh chạy tới phòng của Pedro. Hai bảo vệ ở cửa ngăn lại, Vu Minh lấy thẻ ID ra: - Kakato đâu? - Vừa đi rồi, theo cửa phòng cháy kia. Bảo vệ giơ ngón tay chỉ. - Đưa bộ đàm cho tôi. Vu Minh cầm lấy bộ đàm rồi nói: - Hoàng Trung, phiền anh cùng bảo vệ vào xem…. - Ừ. Hoàng Trung gật đầu. Vu Minh nói qua bộ đàm: - Có chuyện xảy ra, tôi tạm thời được bảo vệ trao quyền. Tổng đài điện thoại, yêu cầu bảo vệ phong tỏa đường ra của khách sạn. Đội trưởng đội bảo vệ nhìn đội phó một lúc, rồi bảo: - Làm theo. Vu Minh tiếp tục ra lệnh: - Giám thị tầng trệt nơi thang máy dừng, mỗi một tổ theo hai cầu thang cứu hỏa tìm kiếm xuống dưới, thấy Kakato thì lập tức bắt giữ. Hoàng Trung gọi điện: - Đội trưởng Trương, hình như Vale xảy ra vấn đề. Vu Minh đang điều hành, chúng tôi phải làm sao bây giờ? Trương Dạ Nam nói: - Tôi sẽ tới ngay, các anh cứ nghe theo sự sắp xếp của Vu Minh, tránh sử dụng vũ lực quá khích. - Ok! Hoàng Trung nói: - Vu Minh, tôi gọi anh em tới hỗ trợ. - Ừ, cảm ơn. Vu Minh lấy bộ đàm nói: - Phóng thích Pedro, đưa anh ta đi kiểm tra thân phận, xác định thân phận xong thì làm cho anh ta xem bị mất cái gì. - Rõ. Đội trưởng bảo vệ trả lời. Vu Minh tiếp tục ra lệnh: - Mặt khác phái người đi phòng bảo vệ xem camera của thang máy và hành lang, đừng bị vẻ ngoài của hắn lừa. Có lẽ hắn đã đổi mặt nạ khác rồi. Mục tiêu là nam, cao một mét tám, ngón trỏ tay trái không có móng tay, các ngón tay khác có móng tay hơi dài. Đừng nhìn ngón tay, tôi tin rằng kênh bảo vệ đã bị đối phương nghe lén rồi, có thể đối phương sẽ cắt hết móng tay. Bảo vệ trực ca bảo vệ tầng hai mươi mốt, đừng để trúng kế điệu hổ ly sơn. Đội ngũ bảo vệ lập tức hoạt động, ba đường ra của khách sạn bị lực lượng cảnh sát ngầm phong tỏa. Bảo vệ trông coi camera báo cho Vu Minh, máy quay an ninh quay được Kakato đi thang máy từ tầng hai mươi xuống tầng ba rồi bước đi. Theo dõi hàng lang tầng ba thấy Kakato xuất hiện ở gần khu cửa phòng hỏa hoạn, sau đó Kakato không xuất hiện trên màn hình theo dõi của khách sạn nữa. Đồng thời Pedro đã nghiệm chứng xong thân phận của mình, trông chật vật vô cùng, hỏi: - Có chuyện gì vậy? Vu Minh đi theo anh ta tới phòng: - Tôi liên hệ tổng công ty, có người xâm nhập máy tính, gửi tin sai lệch cho anh. Người đến quả thực là Kakato, nhưng phải chiều tối mai tới thành phố A. Tôi nghĩ đối phương đã phát hiện trong lúc các anh truyền tin tức có gián đoạn, nên đã lợi dụng sự gián đoạn này để lừa anh. Vu Minh chờ ở ngoài cửa, Pedro một mình bước vào phòng ngủ, mở két an toàn ra, một lúc sau bước ra, nói: - Đồ vẫn còn. Vu Minh hỏi: - Người ta không cần lấy đồ đi, phục chế thành một phần khác là được. Két đã bị mở ra chưa? Pedro không nói gì, một lát sau hồn bay phách lạc xuất hiện ở cửa: - Từng bị mở qua. Xong đời rồi. - Bên trong có gì? - Ngoài bản báo giá cuối cùng thì cái gì cũng có. Pedro nói: - Có thư trao quyền mà chủ tịch ký tên giao cho cá nhân tôi, bên trong có bản photocopy báo cáo cuối cùng mà tổ đánh giá đệ trình lên. Còn có giấy tờ liên quan đến quyền bán cổ phần của chúng tôi. Nếu đối phương công bố chúng, những người tham gia đấu thầu sẽ biết nguyên nhân vì sao chúng tôi nóng lòng bán cổ phần, công ty Vale sẽ bị thua lỗ rất lớn. Vu Minh hỏi: - Lần này không phải diễn trò nữa à? - Lần này thì không phải. Pedro bổ sung: - Chúng tôi không hề diễn trò. Phải không? Vu Minh nói: - Tôi tin rằng tên trộm còn trong khách sạn, mà rất có thể tài liệu đã bị tuồn ra ngoài rồi. Mà nay phải bắt được tên trộm trước thì chúng ta mới có lợi thế để đàm phán. Đội trưởng đội bảo vệ dõ cửa, lấy điện thoại ra: - Thưa ngài, có một người tự xưng là Băng Tuyết liên hệ với điều tra viên. - Cảm ơn. Vu Minh nhận điện thoại: - Hello! Một giọng nữ vang lên: - Người của chúng tôi ở trong khách sạn, chúng tôi nghi ngờ đối phương là thành viên của Nhền Nhện, hy vọng anh có thể giải thích rõ tình hình bây giờ cho chúng tôi. - Quý bà, phải thế nào mới biết cô là thật. Vu Minh nghe ra từ giọng nói là đối phương tuổi khá lớn. - Không thể chứng minh trong thời gian ngắn, cũng giống như tôi không thể chứng minh thân phận của cậu trong thời gian ngắn vậy, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cậu. Quý bà nói: - Nhền Nhện trước nay xuất quỷ nhập thần, thậm chí khi tài liệu bị phát tán mấy ngày người ta mới phát hiện sự tồn tại của Nhền Nhện. Lần này là cơ hội tốt hiếm có, cho nên tôi mong cậu tin tưởng chúng tôi. - Được rồi, Pedro sẽ nói rõ với bà. Vu Minh đưa điện thoại cho Pedro, còn hắn thì rời khỏi tầng hai mươi mốt, đi thang máy xuống tầng một. Vừa bước ra khỏi tầng một, Vu Minh nói với bộ đàm: - Các bộ phận chú ý, lưu ý cảnh báo hỏa hoạn. Đối phương có thể ấn nút báo hỏa hoạn. Đại sảnh tầng một có rất nhiều người bị chặn lại, đang thương lượng với cảnh sát. Cảnh sát thì kiên nhẫn giải thích cho bọn họ nghe. Một lúc một hồi thì còn được, chứ thời gian dài thì cảnh sát khó mà phong tỏa tiếp được. Một khi chuông báo cháy vang lên, cảnh sát sợ rằng chỉ có thể sơ tán mọi người. Vu Minh lấy một lon Coca từ máy bán hàng tự động, sau đó ngồi lên chiếc sô pha ở đại sảnh, dùng ống hút uống Coca. Tên trộm chắc chắn sẽ không ngờ mình và Pedro quay lại nhanh như vậy, cho nên chỉ có thể theo cầu thang chữa cháy mà đi. Nhưng hẳn là nên đến tầng một trước, nhưng sao lại đi tầng ba? Xung quanh tầng ba có cái gì đáng để đối phương mạo hiểm không đi mà ở lại? Tầng ba có quầy rượu, phòng chiếu phim và phòng tập thể thao. Tầng hai là tầng làm việc hành chính của khách sạn. Tầng bốn là nhà hàng, có nhà hàng Trung Quốc và nhà hàng Tây. Nhà hàng tây? Vu Minh đứng bật dậy, gọi một gã bảo vệ của Vale tới, nói: - Đừng kinh động kẻ khác, cũng không được sử dụng bộ đàm, anh hãy tới khu nhân sự ở tầng ba của khách sạn, lấy một tờ danh sách nhân viên của nhà hàng Tây, đặc biệt là những nhân viên được tuyển trong một hai tuần gần đây, rồi đưa số điện thoại của anh cho tôi. - Vâng, thưa ngài. Vu Minh lại gọi một bảo vệ khác tới: - Trong nhà hàng Tây ở tầng bốn có hai cửa ra vào, tôi cần ba người chai nhau canh hai cửa và thang máy, đừng kinh động người ở bên trong. Bảo vệ gật đầu: - Rõ. - Vu Minh, chuyện gì thế? Trương Dạ Nam vừa bước vào liền hỏi. Vu Minh nói: - Vừa đi vừa nói. Vu Minh và Trương Dạ Nam đi tới phía thang máy, vào trong rồi lên tầng bốn. Bây giờ đã là xế chiều, có vài vị khách đang ngồi uống trà chiều trong nhà hàng Trung Quốc, chỉ có hai vị khách đang uống cà phê ở nhà hàng Tây. Nhân viên phục vụ đang vệ sinh, bày biện. Trương Dạ Nam hỏi: - Trung hay Tây? - Rất có thể là nhân viên của nhà hàng Tây. Vu Minh nói: - Kakato này chắc chắn không phải người châu Á. Trương Dạ Nam nói: - Không phải anh bảo đi sân bay đón máy bay sao? Sao lại làm việc ở nhà hàng Tây? - Người ta không cần đi máy bay cũng có thể xuất hiện ở sân bay. Vu Minh nói với một người Trung Quốc mặc âu phục đang nghênh đón mình: - Xin chào quản lý, tôi cần tập hợp tất cả công nhân viên lại, kể cả đầu bếp. Trương Dạ Nam chìa thẻ cảnh sát ra, quản lý gật đầu. Rồi sau đó các nhân viên đều đi ra nhà ăn, ai nấy cũng châu đầu ghé tai thì thầm với nhau. Vu Minh nhìn thấy có tám người trong số này không phải người châu Á. Vu Minh hỏi quản lý: - Có mặt ở đây hết rồi? - Những người trực ca hôm nay đều có mặt. - Mọi người yên lặng chút. Vu Minh hỏi các nhân viên: - Có ai hôm nay không làm việc, lâm thời tới đây, mà còn là nhân viên mới không? Một đầu bếp Trung Quốc trả lời: - Parni. - Ở đâu? - Ở phòng chứa đồ. - Dẫn chúng tôi đi xem. Đầu bếp đi trước dẫn đường, Vu Minh và Trương Dạ Nam đi theo. Vào phòng bếp, rồi đi tới phòng chứa đồ. Trương Dạ Nam làm cho hai người lui ra sau, rút súng mở cửa bước vào, vài giây sau Trương Dạ Nam nói: - Không có ai. Đầu bếp vội kêu: - Vừa nãy còn ở đây. Vu Minh gọi điện cho bảo vệ tra nhân sự của tầng ba: - Tư liệu và ảnh của đầu bếp Tây Parni. - Có. Bảo vệ nói: - Parni là trao đổi sinh của đại học thành phố A, mỗi ngày tới nhà hàng Tây làm hai giờ, ngày nghỉ làm bốn giờ. Tuyển nhân viên nước ngoài là vì biển hiệu. Parni được tuyển không phải vì bằng cấp hay năng lực của hắn, mà là vì quốc tịch và màu da của hắn. Vu Minh nói: - Gửi ảnh sang đây. Nhận được ảnh, Vu Minh lắc đầu nói: - Đây không phải khuôn mặt thật. Trương Dạ Nam hỏi: - Anh chắc chắn? - Ừ, Kakato này khi nhìn tôi rõ ràn là có biết tôi, mà tôi lại không biết người ta. Vu Minh nói: - Nhìn bộ tóc này liền biết là tóc giả. - Đúng thật. Trương Dạ Nam nhìn ảnh chụp, đúng là như vậy. Tuy là tóc vàng, nhưng có dấu vết phân tầng rõ ràng, hiển nhiên cách ngụy trang này cũng không được coi là tốt. Vu Minh hỏi: - Tình hình bảo vệ nhà ăn? Một bảo vệ nói:  - An toàn, bình thường. Vu Minh nói: - Cửa nam… Không ai trả lời, Vu Minh và Trương Dạ Nam cùng đi tới cửa nam. Bên ngoài cửa phòng cháy, một bảo vệ hôn mê nằm dưới đất, đôi tay có bị thương, hiển nhiên đã trải qua một phen đấu đá. Trương Dạ Nam lấy túi vật chứng ra nhặt một ít hàng mẫu, lại gọi: - Ngụy Diên, dẫn người tới cửa phòng cháy ở phía nam tầng bốn, phát hiện có người bị thương, gọi xe cứu thương, lại phái người tới thu thập chứng cứ. Vu Minh và Trương Dạ Nam đi xuống được hai bước thì Vu Minh đột nhiên dừng lại, nhìn về tay bảo vệ đang hôn mê kia: - Không đúng, nếu bảo vệ có thời gian đánh nhau, vì sao không có thời gian gọi? Trương Dạ Nam liếc Vu Minh một cái rồi lập tức tiến lên. Bảo vệ đột nhiên mở mắt, xoay người nhảy ra tầng bảo vệ, rơi xuống cầu thang tầng ba cao ba mét. Trương Dạ Nam và Vu Minh lập tức đuổi theo, đồng thời cùng thông báo tình hình. Mục tiêu đẩy cửa phòng cháy tầng ba, khập khiễng bước vào, dùng cà vạt buộc chặt tay cầm của cửa phòng cháy lại. Gã giả vờ bị tấn công lừa bảo vệ lấy được bộ đàm, lại ngụy trang thành bị thương khi tự vệ, không ngờ lại bị chọc thủng. Trương Dạ Nam xô cửa, Vu Minh thông báo qua bộ đàm: - Kẻ trộm bị thương ở chân, cao một mét tám, nam, người da trắng. Hiện tại đang ở tầng ba. Lập tức phong tỏa tất cả lối ra của tầng ba và theo dõi tầng ba. Trương Dạ Nam từ bỏ: - Đẩy không nổi. Cửa phòng cháy này cách cửa phòng cháy kia một khoảng cách khá xa, lại thêm mục tiêu đã bị thương, Vu Minh đoán rằng đối phương sẽ không nhanh bằng bảo vệ và cảnh sát. Vu Minh nói: - Không vội, cá trong chậu mà thôi.