Vương Bài

Chương 144 : Vụ án giết người liên hoàn

Hắn phải nhắc nhở đối phương rằng hắn chính là lấy tiền công của Thiết Kiếm, nhưng là chỉ làm công tác về tinh thần mà thôi. - Ha ha. Pedro cười cười, nói: - Giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm, để bày tỏ sự áy náy của tôi. Có nhiều tin tức trong lời này, Pedro không phủ nhận đây là buổi diễn luyện bảo an, cũng không muốn trả thêm tiền, nhưng lại bởi vì đã trả công hai mươi ngàn mà tiếp tục nhờ cậy Vu Minh. Vu Minh nói: - Không cần, cám ơn. Tôi phải đi rồiđây. Kế tiếp là đàm phán về phương thức thu mua, còn có tin tức thẩm tra về công ty, đánh giá tín dụng công ty, không có công tác nào cần giữ bí mật cả. Vu Minh đi về phía thang máy, Pedro mãnh liệt mời hắn tham dự, chỉ là vì thử xem năng lực của hắn sao? Hắn hẳn là rất rõ ràng Thiết Kiếm ủy thác giá trị hai mươi triệu đô- la Mỹ. Hắn chỉ là cái khoá an toàn, mà không phải là quỹ bảo hiểm có thể xoay chuyển càn khôn được. Vu Minh giật mình, chẳng lẽ Pedro là muốn dẫn hắn xuất hiện? Vu Minh gửi tin nhắn:  - 001, người ủy thác của tôi là ai? 001 trả lời tin nhắn:  - Ban giám đốc của công ty Vale. Người ủy thác hắn không phải Pedro, Pedro chính là người phụ trách cùng hắn liên hệ. A? Nếu đặt giả thiết một cách lớn mật, Pedro là muốn cố ý để lộ giá ra ngoài, vậy hẳn là việc làm rất đơn giản? Trừ phi trong mười hai người đi cùng có người giám thị của công ty Vale. Vu Minh gửi tin nhắn:  - Có phải Pedro cũng không biết giá cuối cùng mà Vale muốn đặt ra? 001 trả lời: - Đoàn đội của Pedro có tác dụng chủ yếu là để đánh giá tín dụng, tài sản của các công ty muốn hợp tác, truyền đạt tin tức về cơ sở trả giá, sau đó đem mấy tin tức này truyền lại cho tổng bộ Vale. Tổng bộ sẽ làm ra quyết định cuối cùng, sau đó lại trao quyền cho Pedro cùng công ty thích hợp nhất ký kết hiệp nghị. Vu Minh phát tin nhắn:  - Tôi nghi ngờ Pedro. 001 nói: - Lý do. Vu Minh gửi lý do đi. 001 trả lời: - Lý do không hợp lý, khi Pedro 25 tuổi hắn từng tham gia vào vòng lựa chọn của tổ chức nhưng bị loại bỏ, nên có lẽ hắn đối với tổ chức có một chút tò mò. Mặt khác, cha của Pedro đã nằm trong ban giám đốc, là đại cổ đông lớn thứ ba, cũng là người quản lý đã sáng lập ra công ty Vale, nghi ngờ của cậu là sai lầm. Như vậy có thể hiểu được vì sao Pedro lại tín nhiệm người của tổ chức như vậy, và tại sao hắn lại được coi trọng. Quả nhiên, chuyện khó khăn nhất vẫn là chuyện về con người, một hoài nghi rất có lí đã bị một nguyên nhân đánh bại dễ dàng. Muốn làm việc tốt, không phải chỉ cần biết nhìn người, mà cũng cần phải có được đầy đủ thông tin nữa, có lẽ chỉ dựa vào một chi tiết nào đó trong cuộc sống thì sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hắn đối với người khác. 001 nhắn tin tới: - Pedro rất hài lòng đối với cậu, hơn nữa hắn hy vọng tổ chức có thể tăng lên danh dự cho cậu. Vu Minh vui vẻ: - Tôi vẫn cảm thấy Pedro là một người hiền lành, vô cùng thiện lương. 001 trả lời: - Tôi nói cho hắn biết, người bên ngoài không thể can thiệp vào tổ chức. Danh dự của cậu là do cống hiến của cậu quyết định, đều không phải là bởi vì cố chủ yêu thích mà quyết định. Con em nó, ông mày thề, ngày mà hắn được lên làm chủ tịch rồi, nhất định phải chơi chết cái tên khốn này. Còn bây giờ mình chỉ là Bạch Ngân, thì... Vu Minh chỉ có thể phẫn nộ cất điện thoại, đem thẻ ID tháo xuống bỏ vào ví. - Vu Minh? Annie đang đỡ một ông già ra khỏi thang máy, kinh ngạc nhìn Vu Minh: - Tại sao anh lại ở đây? Vu Minh liền nói dối: - Giới thiệu một chút, đây là Trương Dạ Nam. Annie, là của bạn học trung học của tôi, anh tới đây đi dạo. Trương Dạ Nam nhìn Vu Minh, trên nguyên tắc mà nói hai người là bạn bè. Trương Dạ Nam không muốn làm Vu Minh phải xấu hổ, liền bắt tay với Annie: - Xin chào. Annie muốn khóc, ngày hôm qua nhìn Vu Minh cảm giác cuộc sống của hắn cũng tốt, không nghĩ tới hắn lại tìm bạn gái già như vậy, chẳng lẽ công việc của hắn cũng do bà cô này giới thiệu? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài Annie rất bình tĩnh giới thiệu: - Đây là chú của tôi, tới đây vì công việc. - Xin chào. - Chào. Chú của Annie gật gật đầu. Annie nói: - Chúng tôi còn có việc, lúc khác sẽ gọi điện thoại cho anh. - Ừ. Annie đi vài bước quay đầu lại nhìn, thấy Trương Dạ Nam đang khoát một tay lên bả vai Vu Minh, mặt sát mặt, cô cảm thấy xót xa cho Vu Minh. Trương Dạ Nam kề sát vào tai Vu Minh nói: - Cậu với công ty Vale có chuyện gì xảy ra? Cậu đừng nói với tôi những thứ vô nghĩa, tôi hỏi Đỗ Thanh Thanh rồi, Đỗ Thanh Thanh nói là cậu đã nhận ủy thác của ai đó, giá trị năm trăm ngàn, cậu đã nói dối rồi còn nói thái quá như vậy? Năm trăm ngàn? Cậu thật lòng muốn, công ty người ta cũng ngại trả cho cậu. Đây là công ty Vale, là một trong ba khu mỏ lớn của thế giới đấy. Vu Minh kiên nhẫn nói:  - Cảnh sát Trương, tôi không phủ nhận là chúng ta thường xuyên gặp nhau một cách tình cờ. Nhưng cô hãy nhớ lại giùm, có lần nào mà tôi không sắm vai nhân vật chính nghĩa đâu? Trương Dạ Nam nói: - Tôi cho rằng mỗi lần có sự xuất hiện của cậu, thì đều dự báo là sẽ có việc phát sinh. - Cô đang nói về Conan à, là cái thằng mà đi đâu cũng gặp được người chết phải không. Vu Minh nói: - Cảnh sát Trương, thật sự là tôi đã nhận được ủy thác, nhưng là nội dung ủy thác này liên quan đến việc riêng tư của người ta. Tôi mà nói cho cô biết, thì tôi cũng không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, về sau còn có ai muốn ủy thác tôi nữa. Trương Dạ Nam nghĩ rằng hắn nói cũng rất có lý, nói:  - Vậy cậu muốn cam đoan rằng, nếu cậu phát hiện dấu vết nào có khả năng đe dọa an toàn của mọi người, cậu phải báo cho tôi biết đầu tiên. - Tôi biết rồi. Vu Minh nói: - Vậy tôi đi về trước. Trương Dạ Nam hỏi: - Cậu có lái xe không? - Có. - Chở tôi đến một nơi. Trương Dạ Nam nói: - Xe của tôi để lại cho cấp dưới dùng. - ... Một hàng mồ hôi lạnh từ trán Vu Minh chảy xuống, hôm nay tâm tư của hắn giống như bị người ta nhìn thấu vậy, mà còn chưa phải dùng tới bài đâu, vì trong ngăn kéo của hắn còn cất hai trái lựu đạn mới chết chứ. - Sao? Trương Dạ Nam nói: - Đã xảy ra một vụ chết người, trong cục báo tôi nhành đi qua. Có vấn đề gì không? - Không có! Vu Minh cười. … Hai người lên xe, trong lòng Vu Minh tuy khẩn trương muốn chết, nhưng mặt ngoài lại rất bình tĩnh cùng Trương Dạ Nam nói chuyện phiếm. Trương Dạ Nam lấy ra một cây thuốc lá, bật lửa hoài mà không đốt được, bắt đầu tìm kiếm cái bật lửa ở trên xe, Vu Minh vội vàng lấy ra bật lửa trong túi đưa tới, cô muốn hù chết người a. Trương Dạ Nam cầm lấy cái bật lửa hỏi: - Cậu cũng hút thuốc à? - Tôi không hút cái này. Vu Minh mang ra một hộp xì gà: - Tôi hiện tại hút xì gà. - Ha ha. Trương Dạ Nam cười nói: - Là thứ tốt a, cho tôi một cây. Đang lúc chờ đèn xcậu đèn đỏ, Vu Minh đưa một cây cho Trương Dạ Nam, sau đó cầm lấy điếu xì gà còn lại của hắn lần trước, dùng gạt tàn làm rơi bớt tro tàn sau đó đốt xì gà lên. Trương Dạ Nam nhả khói ra nói: - Không được rồi, chưa đủ lượng. - Bớt hút thuốc một chút đi. Vu Minh nói: - Cô đã ba mươi tuổi rồi còn không có bạn trai. Trương Dạ Nam đổ mồ hôi:  - Làm sao cậu biết được tôi ba mươi tuổi rồi? - Cấp dưới của cô nói. Vu Minh nói: - Bọn họ mua bánh ngọt chúc mừng sinh nhật cho cô, kết quả là cô đem bọn họ đuổi đi. Thực sự nhìn không ra, cảnh sát Trương tuy rằng có bề ngoài khô cằn nhưng trong lòng còn có trái tim của phụ nữ. Vu Minh nói chuyện phiếm cùng Trương Dạ Nam có vẻ thoải mái, Trương Dạ Nam cũng không thèm để ý. Vu Minh khi cần tìm hiểu những tri thức về điều tra hình sự, thường xuyên mời Trương Dạ Nam đi ăn cơm, Trương Dạ Nam cũng xem như một nửa thầy của Vu Minh, mà Trương Dạ Nam cũng có một ít lời không muốn nói với cấp dưới, ngược lại có thể nói với Vu Minh. Trương Dạ Nam không nói lời nào, phun ra vài vòng khói nói: - Đời người a, có mấy lần ba mươi tuổi đâu? - ... Vu Minh không nhận xét gì về lời này. - Vu Minh, lại qua mấy tháng nữa, tôi sẽ chuyển qua làm việc công văn. - Đây là chuyện tốt a, chín giờ sáng mới làm việc, sáu giờ chiều là được về rồi, còn được thêm hai ngày nghỉ nữa. Trương Dạ Nam nói:  - Cấp dưới của tôi còn chưa biết chuyện này, thật khó để nói bọn họ biết. Vu Minh cười: - Có lẽ bọn họ ước gì cô đi, cô đi rồi vị trí đó liền để trống. Trương Dạ Nam nghĩ lại: - Giống như rất có lý. Đến rồi, cậu dừng xe ở phía trước là được. Đây là một cái quán ăn, bên ngoài nhà hàng được giăng tuyến cảnh giới, Vu Minh xuống xe đi theo vài bước. Trương Dạ Nam quay đầu lại nói: - Cậu không thể đi vào. Vu Minh chỉ có thể từ bỏ lòng hiếu kỳ, chuẩn bị quay lại xe, nhưng nghe được quần chúng xung quanh bàn tán vài câu. Hắn hơi kinh ngạc, quyết định chen đến mặt trong để nhìn xem. Một cái bàn, trên bàn vẽ màu trắng tuyến, hiển nhiên là vị trí người chết, trên bàn chỉ có một chén đồ ăn, một chai rượu đỏ. Hai người đàn ông đứng một bên đang bị cảnh sát lấy lời khai. Còn có người phục vụ, đầu bếp… Vu Minh hô: - Cảnh sát Trương, Cảnh sát Trương. Trương Dạ Nam đi ra:  - Lại làm sao vậy? Sao cậu còn chưa về? Vu Minh nói: - Tôi muốn vào xem. - Không được. Vu Minh nói: - Ý kiến của tôi khả năng có thể giúp cô. Trương Dạ Nam nhìn Vu Minh một lúc lâu, vẫy tay ra hiệu rồi đi vào trong: - Không nên đụng vào bất cứ thứ gì tại hiện trường. Người cảnh sát đứng ở bên ngoài kéo lên tuyến cảnh giới, Vu Minh đi vào nhà hàng, nhìn trên bàn một cái rồi kinh hãi lùi lại một bước. Trương Dạ Nam hỏi: - Như thế nào? - Mưu sát. - Nhảm nhí. - Cái này... rất giống vụ án giết người trong chương trình Tôi là thám tử vào mấy ngày hôm trước. Vu Minh giải thích:  - Điểm giống nhau là đều có món bò rau trộn, còn có chai rượu đỏ, người chết là ai vậy? Trương Dạ Nam hỏi:  - Người chết là ai? - Người chết tên là Mỗ Mỗ. Nhân viên cảnh sát báo cáo nói: - Là người dẫn chương trình của đài truyền hình, hình như gần nhất hắn đã dẫn một chương trình rất được yêu thích, gọi là “Tôi là thần thám”. Trương Dạ Nam rùng mình, quay đầu lại xem Vu Minh, Vu Minh khiêm tốn cười cười. Trương Dạ Nam nói: - Tôi chỉ biết, nhìn thấy cậu khẳng định không có chuyện tốt lành gì. Điều này có nghĩa là Vu Minh không nói sai, không chỉ có như thế, còn ý nghĩa là đây không phải một vụ án giết người bình thường. Trong các vụ án giết người bình thường, tên giết người thường lựa chọn phương pháp an toàn nhất, đơn giản nhất để giết chết người bị hại. Mà tên giết người trong vụ này hiển nhiên là thuộc về một loại tình huống khác: Biến thái. Loại tình huống này ý nghĩa là sẽ còn có nhiều người bị giết nữa. Trương Dạ Nam lập tức liên lạc với đài truyền hình, đài truyền hình nói rằng, hai tuần lễ trước, đạo diễn chương trình “Tôi là thần thám” đã gặp tai nạn, hắn lái xe rớt xuống hồ nước, khi tìm thấy thì hắn đã chết rồi, kết quả khám nghiệm của cảnh sát là do ngoài ý muốn. Trương Nam Dạ mượn một cái máy tính, bắt đầu tìm tòi chương trình “Tôi là thần thám”. Bỗng nhiên cô phát hiện, có một kỳ chương trình là có người đã cố ý chế tạo sự cố ô tô, đều có tình tiết giống nhau là khi xuống dốc thời điểm thắng xe không ăn, không thể giảm tốc độ khi chạy qua một khúc quanh, đều là lao ra khỏi con lươn, rồi rơi vào trong hồ. - Gặp phiền toái lớn rồi, biết vậy tôi không nên để cho cậu chở tôi đến. Trương Dạ Nam vừa nhìn Vu Minh vừa gọi điện thoại, Vu Minh cười gượng, đã làm cảnh sát rồi thì không cần phải mê tín như vậy thôi. Trương Dạ Nam gọi điện thoại: - Cục trưởng, là tôi. Tôi hoài nghi đây là một vụ án giết người liên hoàn...