Vương Bài

Chương 116 : Nam nữ hoang dã

Bên trên bản đồ có vẽ một vầng trăng, vừa vặn hôm nay là ngày trăng sáng. Vu Minh đã hiểu rõ được bố trí của đám người này, nếu như ban ngày mà rời đi thì dù cho có bản đồ thì cũng bị lạc phương hướng, vì không có trăng để làm vật tham chiếu, không thể nào tìm rõ được vị trí trên bản đồ. Vu Minh hiện tại đang dùng ánh trăng và ngọn núi để định vị, liền có thể biết được bản thân mình đi hướng nào, cũng biết được vị trí của thần miếu cổ. Ánh trăng ánh sáo cũng không phải là ngày nào cũng có, cho nên Tommy mới muốn mình nhanh chóng đi là vì thế. Phía sau là một thông đạo dưới lòng đất, đây cũng là vì phòng ngừa những tuyển thủ khác theo đuôi mà bố trí. Vu Minh đi ra từ thông đạo, trước mặt là một con đường nhỏ, có một ngôi chùa ở khoảng 1km về phía trước. Nơi này khẳng định đã có khá nhiều người tới, chỉ là bọn họ không thể nào đi quá xa khỏi trấn nhỏ mà thôi. Ivan ngày hôm sau mới biết là Vu Minh đi rồi, còn phát hiện ra được tờ giấy mà Vu Minh để lại cho hắn, trên đó viết, rất hân hạnh khi biết anh, Ivan ạ. Ivan mới hiểu, được tại sao Vu Minh tối qua lại mời hắn. Bản cầm điện thoại lên thông báo: - Vu Minh đã lên đường, đúng, năng lực quan sát rất khá, à không, phải nói là rất xuất sắc. Bản cũng quên báo, thể lực của Vu Minh khá là bình thường. Vu Minh đi một chút thì lại ngừng, đến tầm sáu giờ sáng thì hoàn toàn hết sạch cơm, thật sự là không đi nổi nữa rồi. Sau khi uống vài ngụm cô ca, ăn mấy miếng bánh thì nghỉ ngơi nửa giờ, rồi lại đi thêm được tầm 200m nữa. Hắn phát hiện ra một căn nhà thợ săn khá nhỏ ven đường, thoạt trông thì rất nát, nhưng mà khi để ý thì biết được đây là an bài của tổ chức. Tài liệu tuy cũ, nhưng mà đinh sắt thì mới, xem ra nơi này hẳn có chuyện gì đó rồi. Hai vị giám khảo đứng ở tầm ngoài 500m đưa mắt nhìn nhau, theo như kế hoạch thì ba giờ Vu Minh hẳn đã tìm thấy cái phòng này, nguyên bản kế hoạch là nửa đêm nghe tiếng phụ nữ kêu cứu, kiểm tra sự can đảm của Vu Minh. Nhưng mà giờ đã là bảy giờ sáng, cái giờ mà đến ma ca rồng cũng phải chui về quan tài để ngủ rồi. Giám khảo A thông báo: - Hai mươi hai km, không có rẽ, hắn đi mất 7 tiếng. Cho nên phần thi phòng thợ săn hẳn không có biện pháp thực hiện. Tommy kinh ngạc: - Chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu được bố trí của chúng ta cho nên cố ý trì hoãn ở trên đường sao? Giám khảo A: - Cái này… tựa như cũng có thể. Tommy: - Như này đi, chúng ta đổi bài kiểm tra, bố trí một cái bẫy… Hai vị giám khảo bố trí dây thừng trên mặt đất, chỉ cần đạp phải thì lập tức giật lên, rồi treo người ở trên không trung, làm xong cạm bẫy, hai người liền chui vào trong rừng. Tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, một giờ chiều, hai giờ…. Giám khảo thực sự muốn đi xem, Vu Minh đã chết hay chưa. Ba giờ chiều, Vu Minh rốt cục xuất hiện, mang theo một cái thân mệt mỏi ra ngoài đi tè. Kỳ quái, chẳng lẽ cái phòng nhỏ này không phải là do tổ chức bố trí sao? Bản thân mình ngủ lâu như thế mà chả có cái động tĩnh gì là sao? Vu Minh đeo túi lên, hai vị giám khảo mừng không thôi, cuối cùng cũng được giải thoát, phải chơi chết tiểu tử này mới được. Mười ba tiếng đồng hồ nhàm chán ngồi chồm hỗm mà chờ, không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Mười mét, chín mét, tám mét, bảy mét, sáu mét… Đột nhiên Vu Minh dừng bước, giám khảo cảm thấy tim đập thình thịch, chẳng lẽ bị phát hiện rồi? Sau đó thấy Vu Minh nhìn hai bên một chút, rời khỏi đường nhỏ, chui vào trong đám cây cối rồi hắn kéo quần, bắt đầu giải quyết. Mười phút sau, Vu Minh mới kéo quần đứng lên, về sau… Hai giám khảo thực sự là muốn lao ra nện cho cái mặt hàng này một trận, bởi vì sau khi hắn đi nặng xong, cũng không thèm quay về đường nhỏ, mà cứ thế thẳng hướng, chui vào trong rừng, tránh khỏi cạm bẫy. Hai người bọn họ theo đuôi hắn từ hai giờ đêm qua tới tận ba giờ chiều hôm nay, hết mười ba tiếng, mà hắn cứ thế đi qua là sao a…. Giám khảo A quả thực điên đầu tới mức muốn lao thẳng ra, giám khảo B vội vàng giữ lại rồi nói: - Đừng có phá hư quy củ a. Thời tiết trong rừng Thái Lan khá là ẩm ướt, oi bức, vì phòng côn trùng, cho nên Vu Minh mặc quần áo khá là dày, trước đây hắn cũng hay lên núi đi chơi, nhưng mà không thể nào thích ứng cho nổi cái hoàn cảnh ở đây. Đến năm giờ chiều, hắn gặp phải đề thi thứ nhất, hai cái lối rẽ. Hai con đường đều là đường nhỏ, hơn nữa còn không có mấy dấu vết người đi qua, hắn đành ngồi xuống, uống cô ca bổ sung nước. Giám khảo A cầm kính viễn vọng lên nhìn Vu Minh rồi cười lạnh: - Đề này thực sự làm tôi cảm thấy không công bằng. Giám khảo B hỏi: - Vì sao? - Vì nhắc nhở đã bị một tuyển thủ đi trước phá hư rồi. Cho nên giờ tôi mới thấy nó công bằng, kẻ nào đó hôm nay phải ăn ngủ ở hoang dã rồi. Giám khảo A nói tiếp. Giám khảo B: - Chúng ta có nên cho người ta ít đồ ăn không, tôi nghĩ hai ngày thì hắn căn bản là không đến được, mà chúng ta cũng chỉ mang theo đồ ăn cho một ngày thôi. - Chẳng lẽ hắn có thể mang đồ ăn cho ba ngày chắc? Giám khảo A nói: - Yên tâm đi, hắn rất nhanh sẽ không nhịn được, rồi chúng ta có thể ra ngoài mà cười nhạo hắn, sau đó gọi phi cơ tới, ha ha ha, hắn sắp phát điên rồi. Phát điên thì không tới mức, Vu Minh sau khi kiểm tra phụ cận thì thấy kỳ quái, theo như quy tắc thì ở nơi này hẳn là phải có nhắc nhở chứ. Vì sao bản thân lại không thể tìm thấy được manh mối gì? Đứng ở ngã ba tầm 20 phút, Vu Minh mới hiểu ra, vận khí cũng là một dạng thực lực, cho nên hắn uống hết cô ca, rồi đặt cái chai trên mặt đất, xoay một vòng. Chai cô ca quay vòng vòng, sau khi ngừng thì chỉ về bên trái. Vu Minh không hề chậm chạp, mang hành lý lên, tiếp tục xuất phát. - Thế mà cũng được? Giám khảo A với giám khảo B đưa mắt nhìn nhau, đây cái tên tuyển thủ duy nhất tùy tiện tới mức này mà họ gặp được. Hai người đi theo, tới ngã ba, giám khảo A sút bay chai co ca: - Hôm nay thượng đế đi nghỉ rồi. … Buổi chiều 6 rưỡi, Vu Minh đã thấy một tòa miếu thờ, nhưng mà khoảng cách không phải xa bình thường. bởi nó là ở tòa núi thứ ba đối diện. Vu Minh còn phải xuống núi, qua sông, rồi lên núi, phỏng chừng lộ trình phải đi là 40km. Vu Minh xuống núi, dọc đường đi thì kiếm củi đốt, tới bảy rưỡi thì đạt tới bờ sông nhỏ. Sờ mấy tảng đá thì lắc đầu, đá ở đây thường xuyên bị nước mài mòn, cho nên chỉ có thể lui về sau, kiếm một chỗ mà đóng quân thôi. Sau khi nhóm lửa rồi đi kiếm thêm ít củi thì trời đã hoàn toàn tối mịt. Vu Minh mở cái túi du lịch ra, mở một cái túi ra, là thịt khô không khói. Giám khảo A muốn chửi người rồi, bởi hắn thấy nửa cái túi của Vu Minh toàn là đồ ăn, cái này cũng giải thích được vì sao có một chút đường như thế mà hắn tốn nhiều thời gian như vậy. Người ta mang theo nhiều đồ mà, không chỉ là thịt khô, còn có cơm nắm lá sen, mình với đồng bạn chỉ có một ít bánh bích quy đóng gói mà thôi. Giám khảo B an ủi: - Chí ít là chúng ta còn có dũng khí đi khảo hạch. Giám khảo A: - Mất hơi nhiều máu đấy. Đột nhiên một âm thanh vang lên sau lưng họ: - Mấy người là giám khảo sao? Hai vị giám khảo kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, là một cô gái. Trên người là một bộ đồ bó, mang theo bao tay, giày quân dụng đi trong rừng, trên ống giày còn có một cây chủy thủ. Một đai lưng vắt ngang người khiến cho dáng người lồi lõm hoàn mỹ hiện ra. Khuôn mặt vô cùng đẹp, tóc đen, mắt đen, da vàng, nhưng lại có đặc thù của người Châu Âu, hẳn là một con lai. Trên đầu còn có một chiếc nón cao bồi, nếu trên đai lưng có một khẩu súng, thì đúng là giống đám cao bồi miền Texas rồi. - Cô là? - Juliet. Giám khảo A lấy máy tính ra kiểm tra danh sách: - Cô không tới Hạo Man trấn phải không? - Lại phải tới Hạo Man trấn trước sao? Juliet mỉm cười hỏi. - ! Giám khảo A lắc đầu: - Xin mời. Juliet ngẫm lại, lấy ra hai chai nước, cùng vài thứ đồ ăn để lại: - Tôi nghĩ mọi người hẳn có thể dùng. Thấy Juliet biến mất trên còn đường nhỏ, giám khảo A hỏi: - Anh nghe qua về người này chưa? - Không có. Giám khảo B nhìn máy tính: - Người đề cử… hả bí mật sao? Cái cô Juliet này lại có thể là khách quý. - Thật là hay. Đến khách quý cũng muốn tham gia sao. … Juliet đi tới sau Vu Minh khoảng mười mét, cố ý đá vào một cục đá, nhưng Vu Minh vẫn luôn nướng thịt khô, càng không thèm quay đầu, Juliet đành lên tiếng: - Xin chào. Vu Minh bị một câu này doạt cho chết khiếp, trời tối om, lại còn là hoang sơn dã địa, có người chào mình. Trên đầu Vu Minh toàn mồ hôi, nhìn qua ánh lửa thấy Juliet liền quát: - Yêu nghiệt phương nào… Á sệt, là ai? - Xin chào. Thật xin lỗi, hù anh rồi. Juliet cười nói. - Con người? Vu Minh hỏi, trong tay không có vũ khí phòng thân không được. - Tôi nghĩ hẳn là như thế. Anh cũng là con người sao? - …. Juliet: - Tôi có thể đi qua được không? - Được. Vu Minh gật đầu, Juliet đi qua mép lửa chiếu. Vu Minh thán phục, thực là mỹ nhân a. Juliet đặt ba lô xuống, rồi từ đút mũi vào trong ba lô, ngồi trên tảng đá, quay đầu nhìn Vu Minh, thì có chút kinh ngạc. Đám đàn ông bình thường tựa hồ sẽ có biểu hiện bất thường nha. Còn Vu Minh đang nghĩ gì đó, thấy mình nhìn qua là hắn lập tức thu hồi ánh mắt, ngừng việc suy ngẫm lại. Juliet đưa tay nói: - Juliet. Vu Minh bắt tay cô: - Romeo. - Ha ha. Juliet cười để lộ ra một hàm răng trắng noãn, dùng tiếp trung ngập ngừng hỏi: - Người Trung hả? - Cô biết tiếng Trung sao? Đúng, là người Trung. Tôi là Vu Minh. - Vu Minh, xin chào. Juliet dùng tiếng Anh nói: - Anh có thể gọi tôi là Mandy, tôi còn có một cái tên Trung là Kha Lam Nhi. Vu Minh hiểu, Juliet là họ, Mandy là tên, Vu Minh tò mò hỏi: - Cô còn có tên tiếng Trung sao? - Đúng thế, ông nội của tôi là người Trung, cho nên khi thấy người Trung tôi cảm thấy rất thân thiết. - Chờ chút, cô nói tên tiếng Trung của cô là gì? - Kha Lam Nhi. - …… Vu Minh đột nhiên nhớ lại lần đầu giao chiến với đám Liên Minh hoa quả kia, thì đối phương chính là dùng thân phận Kha Lam Nhi để vào trong khách sạn thuê ô tô, đây là trùng hợp sao? Mandy hoài nghi: - Anh… tựa như biết tôi? - Mandy tiểu thư. Cô đã về nước lần nào chưa? - Thật đáng tiếc, tôi vẫn luôn muốn đi. Mandy không nháy mắt nhìn Vu Minh, bởi cô nhận ra trong mắt hắn có điểm nghi ngờ. Vu Minh nhìn Mandy, đôi mắt thật đẹp, lông mi lại dài… Rồi, anh đây tin. Phụ nữ đẹp quả là có tiện nghi a. Vu Minh không nhìn nữa hỏi: - Muốn ăn gì không? - Cũng được. Mandy nhận miếng thịt khô nướng từ tay Vu Minh, cắn một miếng rồi gật đầu không thôi: - Đây là gì? - Thị khô. - Hồi nhỏ tôi cũng từng ăn qua. Mandy giải thích: - Trước đây tôi cùng ở với ông nội, tiếng Trung là do ông dạy tôi, Vu Minh, anh quả là người tốt. - Cám ơn. Vu Minh gật đầu. - Chỗ này còn có cơm. - Ừm, cám ơn. Mandy một tay xé thịt, một tay cầm nắm cơm, cũng không khách khí ăn, sau đó khen: - Hương vị thực ngon. Hai người nói chuyện một hồi. Mandy là người Úc sống ở Mỹ, cha của cô là người Mỹ, mẹ là người Úc, bà nội là người Đức, ông nội là người Trung. (mợ, lắm dòng máu thế không biết)