Vương Bài
Chương 101 : Vị khách kỳ quái
Vu Minh có chút dè chừng Ngô Du Du, nhưng cũng không nghĩ rằng cô ta có liên hệ gì với Liên minh Hoa Quả. Ngô Du Du làm nữ đầu bếp một tháng, không thể nào là người mới được, như vậy không hợp logic, Vu Minh sẽ không nghi ngờ lung tung.
Chín giờ tối, Diệp Chiến gọi điện tới, chẳng hề nói lấy một câu quan tâm mà đi thẳng vào vấn đề:
- Trước Tết sẽ tiến hành bốc thăm chọn điều tra viên độc lập, cậu tốt nhất là hãy làm hộ chiếu trước đi. Về phần visa thì tổ chức sẽ làm cho.
- Tôi?
Vu Minh hỏi:
- Hay là chúng ta?
Diệp Chiến nói:
- Vớ vẩn, điều tra viên độc lập chỉ có công dân đơn lẻ mới có thể tham gia. Mỗi một điều tra viên độc lập tại vị có thể đề cử một người khác. Ngoài ra, dinh dưỡng cân đối, rèn luyện thể lực cơ bản, học tiếng Anh, những cái này đều phải chuẩn bị. Chào.
Điều này… Vu Minh vẫn luôn cho rằng điêu tra viên độc lập là một công ty, ai ngờ lại là cá nhân. Phải tìm cơ hội nói rõ với đám người Nghê Thu mới được.
Ngày hôm sau, Vu Minh xuất viện. Hắn nghỉ hai ngày rồi bắt đầu đi làm. Công ty thám tử Tinh Tinh vẫn chưa tuyển dụng được thư ký, mà làm ăn lại khá được. Công ty con của Hải Na đang chiêu mộ nhân thủ. Đơn hàng cấp cao không có mấy, một tuần này Nghê Thu và Lý Phục mỗi người chỉ nhận được hai đơn hàng.
Buổi sáng, vì nghĩ cho sức khỏe của Vu Minh, Nghê Thu hỗ trợ đi chụp ảnh ngoại tình. Lý Phục và Đỗ Thanh Thanh ra ngoài tìm hai cô nữ sinh trung học bị lạc đường. Vu Minh thật quá cô đơn, tải trò chơi Tower Defense offline của nước ngoài về chơi, làm vậy để nâng cao trình độ tiếng Anh của mình.
Giữa trưa, hắn gọi thức ăn nhanh tới. Vì đáp ứng yêu cầu dinh dưỡng cân đối mà Diệp Chiến nêu ra, Vu Minh còn nhắc tiệm đồ ăn nhanh phải cho thêm nhiều xà lách vào trong hamburger.
Vừa mở ra cắn một miếng thì có khách tới. Một người nước ngoài tuổi tầm năm mươi, để râu cá trê mặc jacket tới gõ cửa, mở miệng nói giọng Luân Đôn:
- Chào buổi trưa.
Vu Minh vội túm lấy cái khăn lau miệng, chào đón:
- Xin chào, tôi là Vu Minh.
- Prune Stoughton. Anh có thể gọi tôi là Hany. Tôi biết người Trung Quốc các anh không thích tên của người nước ngoài chúng tôi cho lắm.
Người nước ngoài bắt tay, lại giơ một tay vỗ bả vai Vu Minh, rồi buông ra, nói:
- Tôi cần giúp đỡ.
Pờ-ru Sờ-tô-tôn? Vu Minh nghe hiểu được một nửa tiếng anh của Hany:
- Trình độ tiếng Anh của tôi không được tốt cho lắm, hay là để tôi giúp anh liên hệ với đồng nghiệp của tôi.
- Không sao.
Hany không để ý, lấy ra một bức ảnh, nói:
- Tôi chỉ muốn tìm người.
Vu Minh nhận lấy bức ảnh, là ảnh của một gã da đen, điểm đặc trưng là rất đen. Vu Minh nói:
- Xin hỏi quan hệ giữa anh và người này?
- Anh ta là một gã dân quân mà tôi quen ở châu Phi, là người đã cứu tôi. Lúc tôi quay về tìm thì nghe nói anh ấy đã lén chạy sang Trung Quốc, đang làm việc cho một công xưởng nào đó. Cho nên tôi muốn tìm được anh ta. Không cần các anh tìm, tôi chỉ cần một người dẫn đường và một phiên dịch viên là được.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Vu Minh, tiếng Anh Mỹ thì hắn còn đối phó được, chứ tiếng Anh Anh thế này… Hany này cũng thật giỏi, hắn nói tiếng Anh kiểu Mỹ Trung thế này mà anh ta vẫn có thể nghe hiểu được.
Hany cười ha ha, rất kiên nhẫn chia lời mình vừa nói ra làm vài đoạn và chậm rãi nói. Vu Minh thế mới nghe rõ:
- Nếu anh không chê trình độ tiếng Anh của tôi, tôi sẵn sàng góp chút sức.
Việc này tuy thu nhập không nhiều, nhưng khách nước ngoài tới thế này thì cũng phải bòn chút ít chứ. Vu Minh được thuê, mỗi ngày được năm mươi Euro, thuê mười ngày, sau mười ngày công ty thám tử Tinh Tinh thu được mười nghìn tệ. Vu Minh cũng tranh thủ học thêm chút tiếng Anh. Mặc kệ đây là Anh Anh hay Anh Mỹ, chỉ cần nói được là được. Thế cho nên kết quả cuối cùng là Vu Minh biết nói tiếng Anh lưu loát với giọng Anh pha Mỹ pha Trung.
…
Vu Minh lái xe chở Hany tới khu công nghiệp. Mấy năm trước, vì khủng hoảng kinh tế toàn cầu mà mấy công xương này sa thải côn nhân Trung Quốc, dùng tiền lương vô cùng thấp thuê công nhân người châu Phi. Có thể nói lúc ấy những công nhân này đã cống hiến một phần không nhỏ cho sự sinh tồn của xí nghiệp. Sau khi kinh tế phục hồi, tình hình trị an cũng trở nên xấu đi vì những nhân viên này. Thành phố A tiến hành sửa trị toàn bộ, thanh lý khu người da đen, chuyển về nước hơn một trăm ba mươi nghìn công nhân da đen. Tuy bị quốc tế lên án, nhưng công dân của thành phố A lại rất ủng hộ quyết định này của chính quyền. Nhưng, có một số nhà xưởng, đặc biệt là những nhà xưởng ở nơi hẻo lánh, vẫn còn thuê công nhân châu Phi. Lý do rất đơn giản, tiền lương của công nhân da đen chỉ bằng một nửa tiền lương của công nhân bình thường, thậm chí còn thấp hơn. Bọn họ có thể tăng ca vô điều kiện, không cần bảo hiểm, cũng không mất tiền tăng ca. Vả lại chính quyền cũng đối xử bình thường với dân da đen, nên bọn họ có được không gian sinh sống nhất định.
Vu Minh xuống xe, để một mình Hany lại trong xe. Hắn đi tới trước phòng bảo vệ của một công xưởng, lấy bức ảnh ra hỏi:
- Xin lỗi, công xưởng của các anh có người này không vậy?
Bảo vệ trả lời ngay lập tức:
- Công xưởng của chúng tôi đều là người Trung Quốc, không có dân da đen.
Vu Minh lấy ra một nghìn tệ:
- Chúng tôi không phải cảnh sát.
Bảo vệ nhìn ngó hai bên, nhận tiền rồi nói:
- Tôi không chắc người đó có ở đây hay không. Vốn lẽ trong công xưởng có vài anh da đen, nhưng vì chính quyền làm ngặt quá nên đều bị đuổi hết rồi. Nghe nói có một thương nhân da đen tới đưa bọn họ vào nhà xưởng ở thị trấn. Mà thị trấn nào thì tôi không rõ.
Vu Minh hỏi:
- Vị thương nhân nào?
- Ở một cửa hàng quần áo ở Tứ Lý Truân trong thành phố, tên là Jose.
- Cảm ơn!
Vu Minh quay trở lại xe, ghi một nghìn tệ kia vào sổ:
- Anh ta không còn làm ở đây nữa, có một thương nhân tên là Jose đã đưa anh ta vào một công xưởng ở một thị trấn.
- Tìm Jose.
Hai người lái xe tới Tứ Lý Truân, nơi đây vốn là biển đen, được gọi là khu đen. Sau thời kỳ sửa trị, người da đen châu Phi khá là hiếm thấy trên đường phố. Vu Minh hỏi vài người, nhanh chóng tìm được cửa hàng kia. Nhưng Jose không ở, người có mặt là cô bạn gái người Trung Quốc của gã. Hany tiến lên, rất hòa ái bịa bừa lý do, bạn gái Jose liền nói chỗ ở của gã.
Vu Minh lái xe tới nơi Jose ở, là một căn nhà để hàng hóa. Vu Minh gõ cửa, một người da đen mở cửa, hỏi:
- Các người tìm ai?
- Jose.
Người da đen mở cửa, hô:
- Hey Jose, có người tìm này.
Vu Minh và Hany cùng bước vào trong. Bên trong có bốn người da đen, hai kẻ đang chơi game video. Hany đóng cửa, nhẹ nhàng khóa lại. Jose cầm điếu xì gà đi ra:
- Anh bạn, tìm tôi có chuyện gì?
Gã nói bằng tiếng Trung.
Vu Minh đang định nói thì Hany đã bước lên, cầm bức ảnh trong tay Vu Minh đưa qua:
- Tôi tìm người này.
Jose nhìn ảnh:
- Anh bạn tìm nhầm chỗ rồi.
Hany đột nhiên giơ tay dí chiếc xì gà vào mặt Jose, sau đó quật Jose xuống bàn, lại bắt lấy đôi đũa trên bàn chỉa thẳng vào cổ Jose:
- Anh tốt nhất là nên nghĩ cho kỹ đi.
Bốn người da đen kia sửng sốt, lập tức buông đồ trong tay đứng lên. Vu Minh lấy một tấm thẻ ra, hô to:
- PC1221, đứng im.
- Ok!
Jose vội kêu ngừng:
- Tôi không làm chuyện trái pháp luật.
Hany cười khẩy:
- Kể cả chuyện mày nhận tiền giúp người lén lút sang Trung Quốc?
- Người anh em, đây là chủ nghĩa nhân đạo.
Hany ấn mạnh xuống, Jose vội nói:
- Ok, ok, hắn là Hà Mã, ở xưởng chế tạo đồ chơi trẻ em ở huyện A.
Hany hỏi:
- Nếu có người thông báo cho hắn, mày sẽ chết.
Đoạn Hany thả Jose ra, nói:
- Chúng ta đi.
Vu Minh và Hany bước đi, nói:
- Anh phải trả thêm tiền.
- Ok luôn.
Hany hỏi:
- Có thể cho tôi xem thẻ của anh không?
Vu Minh chìa thẻ ra, trên có quốc huy. Hany kinh ngạc nói:
- PC1221, anh là cảnh sát thật à?
- Không phải, thẻ USB 3G đó.
Vu Minh trả lời:
- Hany, nếu anh đả thương người khác là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Xem đi, hắn nào có nói dối gì, chỉ là thẻ USB 3G mà thôi, sao đã khiến người ta sợ như vậy rồi? Đúng rồi, người da đen không có chứng minh thư, không thể dùng Internet được.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
39 chương
144 chương
76 chương
1674 chương
59 chương
84 chương