Edit: Tương Ly ”Thật là không có lương tâm.” Mộc Chiến tức giận nói, thật không biết những người trộm mộ kia đạo đức ra sao, bọn họ không sợ quỷ hồn đi tìm bọn họ tính sổ sao, “Cuồng nhi, chúng ta giúp bọn họ sửa sang lại, như vậy bọn họ mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.” Mộc Khuynh Cuồng cũng có một chút tức giận, người trộm mộ sao có thể làm ra loại chuyện không có thiên lý như thế này, nếu ngày sau chính những người này chết đi, hài cốt bọn họ cũng bị làm cho loạn thất bát tao, bọn họ sẽ thoải mái sao? Hai cha con nàng vừa muốn sửa sang lại, đột nhiên một cỗ cuồng phong nổi lên, trong rừng cây cũng vang lên vài tiếng quạ kêu thê lương. Mộc Khuynh Cuồng chỉ cảm thấy gió này có cảm giác u ám. Ầm ầm...... Đột nhiên tiếng sấm chớp vang lên, bầu trời mây đen trận trận quay cuồng. ”Ai, Cuồng nhi, không xong, trời sắp mưa, quên đi, chúng ta trước tiên mang hài cốt bọn họ về, ngày mai lại mang đến sắp xếp ổn thỏa, hôm nay mưa, chúng ta chôn không kịp.” Mộc Chiến lớn tiếng gọi, mộc quan đã bị bọn họ mở ra, nếu là không sửa sang xong, đến lúc đó nước mưa nhất định sẽ thấm vào. ”Mang về? Cha, ngươi không có nói sai chứ!” Mộc Khuynh Cuồng nuốt nước miếng một cái, chẳng lẽ hai người bọn họ ôm hai bộ bạch cốt này trở về. ”Chủ nhân, ngươi mang bọn họ trở về đi, nói không chừng có ngạc nhiên ngoài ý muốn nha.” Thanh âm Sửu Sửu ở trong không gian ma thú vang lên. Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, không chớp mắt nhìn chằm chằm hai cỗ bạch cốt, bạch cốt này có thể cho nàng ngạc nhiên mừng rỡ gì cơ chứ. Mộc Chiến cười nói, “Cuồng nhi, không phải là con sợ những bạch cốt này đấy chứ, nếu không, vậy chúng ta chôn bọn họ trước, ngày mai lại đến sửa sang lại.” Mộc Khuynh Cuồng dở khóc dở cười, nàng giết người vô số, như thế nào lại sợ những bạch cốt này. ”Quên đi, chúng ta trước cứ mang bọn họ trở về tránh mưa, ngày mai lại mang đến đi!” Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt cười, rồi sau đó đi thu thập những bạch cốt kia.. Diêu Uyển thấy phụ tử hai người đem hai túi bạch cốt trở lại, kém chút nữa bị dọa đến ngất đi, phụ tử hai người thật sự rất cường hãn. Mộc Khuynh Cuồng đem hai cỗ bạch cốt mang tới phòng trước kia Ngân Đồng ở, nhìn căn phòng, nàng có chút nhớ nhung Ngân Đồng, không biết hắn gần đây có tốt hay không, hắn có nhớ nàng hay không, hắn còn nợ nàng hai vạn kim tệ a. Nhàn rỗi không chuyện gì làm, Mộc Khuynh Cuồng liền đem hai cỗ bạch cốt lấy ra xem xét, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, những xương cốt này thế nhưng hoàn hảo vô khuyết, nàng còn cố ý chọc chọc, thực cứng. Sửa sang bọn họ xong, nàng vỗ vỗ tro bụi trên tay ra ngoài ăn cơm. Bởi vì trời mưa, nàng không có cách nào tu luyện, cũng chỉ có thể ở trong phòng đả tọa vận khí. Nàng ở trong phòng Ngân Đồng, theo nàng vận khí, chỉ thấy trên người nàng tản ra quang mang ngũ loại nguyên tố lực, lúc này, hai cỗ bạch cốt thế nhưng đang không ngừng hấp thu những nguyên tố lực kia. Mộc Khuynh Cuồng cảm giác có cái gì không đúng, lập tức rút khỏi cảnh giới, hai tròng mắt cảnh giác lại sắc bén nhìn quét bốn phía, nàng vừa mới có cảm giác giống như có đồ vật gì đó đang hút nguyên tố lực của nàng. Nhưng quét một lần, nàng phát hiện trong phòng ngoại trừ nàng, cũng không có bất kỳ kẻ nào khác, bình ổn một chút, nàng lần nữa tiến vào cảnh giới dung hợp nguyên tố lực, rốt cuộc như thế nào mới có thể lên Trung cấp Triệu Hoán Sư, nếu là Trung cấp Triệu Hoán Sư, nàng có thể triệu hồi trung cấp ma thú. Theo nàng dung hợp, nàng lại cảm thấy có đồ vật gì đó đang hút nguyên tố lực, lần này nàng cũng không có lập tức rút khỏi cảnh giới, mà là tiếp tục dung hợp, cho đến khi nàng cảm giác không sai biệt lắm, mới chậm rãi rút khỏi cảnh giới, đôi mắt sắc bén quét bốn phía, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ ra khỏi phòng.