“Ngươi hy vọng ta cự tuyệt nàng?” Hắn ghé sát vào nàng cười hỏi. Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy một cái điểm tâm nhét vào trong miệng hắn, nhíu mi nói, “Ta cũng không có nói, ngươi tự mình nghĩ rồi!” Nói xong, nàng nhanh chóng đứng dậy đi đến phía sau hắn, bởi vì nàng nghe được có người hướng về nơi này đi tới. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, từ bên ngoài Tần Nghi Tuyết đẩy cửa đi đến, sau đó nàng liền thấy được Mộc Khuynh Cuồng, nàng hơi hơi nhíu mày, nói, “Hồng nhi, đây là thị vệ mới tới của ngươi?” “Ừ.” Thánh Khinh Hồng nhàn nhạt đáp một tiếng. Tần Nghi Tuyết không có nói thêm nữa, đi tới ngồi ở bên cạnh Thánh Khinh Hồng, “Hồng nhi, ngươi cảm thấy Tam công chúa như thế nào?” “Không thấy gì.” Thánh Khinh Hồng trực tiếp đáp. Lông mày Tần Nghi Tuyết nhăn lại thật sâu, âm trầm nói, “Ngươi đã không còn nhỏ, cần phải cưới một vương phi, Tam công chúa là công chúa được sủng ái của Phượng Lâm đế quốc, cưới nàng so với cưới những người khác tốt hơn nhiều, lần này ngươi nghe mẫu hậu được không.” “Mẫu hậu, hiện tại ta không muốn nạp phi, ngươi cũng biết thân thể của ta, nói không chừng ngày nào đó ta chống đỡ không nổi nữa.” Thánh Khinh Hồng chớp chớp mày kiếm, không cho là đúng nói. “Nói bậy!” Tần Nghi Tuyết bị lời của hắn làm tức giận, cáu gắt khiển trách, tại sao hắn có thể nói lời như vậy, mặc dù thân thể của hắn hay ngã bệnh, nhưng dù sao cũng phải nói đối với sinh mạng không có nguy hại, “Ngươi yên tâm, mẫu hậu sẽ không để ngươi gặp chuyện không may, thân thể của ngươi nhất định sẽ tốt lên.” “Mẫu hậu, ta hàn thể vĩnh viễn không thay đổi được, ngươi không cần lừa mình dối người.” Mặt Thánh Khinh Hồng không chút thay đổi nhàn nhạt nói. Tần Nghi Tuyết nghe hắn nói như vậy, ở trong lòng nặng nề thở dài, hàn thể, hàn thể, đây là biểu tượng thân phận hắn, làm sao có thể thay đổi đây. “Hàn thể không làm bị thương sinh mạng ngươi, đây chẳng qua là...” Nói đến đây, Tần Nghi Tuyết ngừng lại, rồi sau đó sửa lời nói, “Ta nhất định sẽ tìm được đại phu giúp ngươi chữa bệnh.” “Mẫu hậu, lời ngươi vừa nói là có ý gì?” Thánh Khinh Hồng bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Tần Nghi Tuyết, hắn cảm giác, cảm thấy Tần Nghi Tuyết che giấu hắn điều gì đó, phụ hoàng không phải là hàn thể, nàng cũng không phải là hàn thể, vì sao hắn trời sinh lại là hàn thể, hắn đã từng nghĩ tới, hắn không phải hài tử của Tần Nghi Tuyết. Nàng luôn chăm chút cho hắn, đằng sau lưng nàng, hắn còn lặng lẽ cho máu của nàng và máu của hắn vào trong nước, kết quả là dung hợp, điều đó rõ ràng bọn họ là mẹ con. “Chỉ là chỉ sợ nữ nhân bình thường không chịu được hàn thể của ngươi, đến lúc đó làm sao ngươi có thể thân mật với các nàng, như vậy làm sao có thể có hài tử.” Mặt Tần Nghi Tuyết tràn đầy ưu sầu nói, trừ phi hắn... Thánh Khinh Hồng bị lời của nàng làm cho khóe miệng co giật, Mộc Khuynh Cuồng nghe lời của Tần Nghi Tuyết, mắt nguyệt cong cong, trong lòng đã bật cười ha hả, cũng phải, thân thể Thánh Khinh Hồng lạnh như vậy, nếu nữ tử kia và hắn thân mật, có thể bị đông cứng hay không, sau đó nàng lại nhếch miệng, mẫu hậu hắn giống như muốn giúp hắn nạp nhiều phi tử. “Cho nên ta quyết định không cưới.” Thánh Khinh Hồng nghiêm túc nói, hắn vừa vặn có thể mượn chuyện hàn thể của bản thân để ngăn cản cưới vương phi. “Không được, lần này ngươi nhất định phải cưới.” Tần Nghi Tuyết trầm giọng nói, sau đó nàng lại thở dài, “Hồng nhi, ngươi cũng biết bọn họ dung không được ngươi, cho nên ngươi nhất định phải đứng lên, chỉ có nắm giữ Tần Thiên đế quốc ở trong tay ngươi, bọn họ mới không dám khi dễ ngươi.” Thánh Khinh Hồng ngoéo môi cười lạnh một cái, những hạng người khi dễ hắn kia, tất nhiên hắn sẽ từ từ thu thập. “Ta sẽ không cưới nàng, mẫu hậu người cũng đừng phí tâm nữa, ta mệt mỏi.” Thánh Khinh Hồng đứng dậy rời đi, Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng theo sau.