Mộc Khuynh Cuồng chỉ đường cho Thánh Khinh Hồng, trở về tứ hợp viện mà nàng và Mộc Phong mua, lúc đến cửa sân nhỏ, nàng nói đủ mọi cách để Thánh Khinh Hồng buông nàng xuống, nàng cũng không muốn người khác hiểu lầm không cần thiết.
Mộc Phong thấy nàng trở lại, vừa định hỏi độc của nàng, Mộc Khuynh Cuồng nhanh chóng ngắt lời hắn, vui vẻ cười nói, “Gia gia, mấy ngày nay ta sống rất tốt, người không cần lo lắng, ta không phải là đã trở về thăm người sao!”
Nói xong, nàng hướng Mộc Phong nháy mắt.
Mộc Phong nhìn nhìn Thánh Khinh Hồng, lại nhìn Lam Mị và Thường Thanh Thiên một chút, sau đó cười nói, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, nha đầu ngươi về sau không nên chạy loạn.”
Thánh Khinh Hồng nghe lời của bọn họ, hai tròng mắt khẽ híp híp, trực giác của hắn nói rằng Mộc Khuynh Cuồng đi Hàn Băng Đàm nhất định là có vấn đề, hắn nghiêng người nhìn về phía Lam Mị và Thường Thanh Thiên.
Lam Mị cùng Thường Thanh Thiên vừa bị nhìn, thân thể thối lui về phía sau.
Thánh Khinh Hồng thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nàng tại sao phải giấu giếm hắn, nghĩ tới như vậy, ngực hắn khẽ phập phồng, quanh thân tản ra hàn khí, rõ ràng là mất hứng.
Không phải coi hắn là bằng hữu sao, có chuyện gì nên nói cho hắn biết, như vậy hắn có thể giúp nàng, nàng không tín nhiệm hắn sao!
Nghĩ tới đây, tâm của hắn co rút, nữ nhân đáng chết.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn về phía Thánh Khinh Hồng, hắn tại sao lại tức giận, gương mặt anh tuấn cho dù tức giận, vẫn rất lạnh lùng, ai nha có làn da tốt, mặc kệ nhìn từ góc độ nào vẫn đều đẹp mắt.
”Khuynh Cuồng, chúng ta đi trước.” Lam Mị cảm giác viện này làm cho người ta quá đè nén, Mị Cung của nàng vẫn tốt hơn nhiều.
Mộc Khuynh Cuồng đột nhiên đi về hướng Thánh Khinh Hồng, “Đem cái chai kia cho ta.”
Thánh Khinh Hồng lấy ra đưa nàng, nhưng một giây sau, hắn tức giận.
Chỉ thấy Mộc Khuynh Cuồng kín đáo đưa cái chai kia cho Thường Thanh Thiên, Thường Thanh Thiên cầm cái bình thật nhanh bỏ chạy, bởi vì hắn chứng kiến Thánh Khinh Hồng đang đi về phía hắn, tựa hồ nếu hắn không chạy, kết cục nhất định vô cùng thảm.
”Thánh Khinh Hồng, ngươi làm cái gì nha!” Mộc Khuynh Cuồng gặp Thánh Khinh Hồng một bộ muốn động thủ rất buồn rầu, hắn như thế nào động một chút là một bộ giết người, quá hung tàn, phải hay không!
Thánh Khinh Hồng thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn nàng, cất bước tiến vào trong đại sảnh, hai tay Mộc Khuynh Cuồng chống nạnh, hét lớn, “Thánh Khinh Hồng, ngươi trưng sắc mặt này cho ai xem đây.”
”Khuynh, Khuynh Cuồng, hắn là ai?” Mộc Phong đi đến bên cạnh Mộc Khuynh Cuồng nhỏ giọng hỏi, hắn cảm ứng được, nam tử áo bào màu bạc này rất cường đại, sát khí trên người hắn làm cho người ta xuất hiện cảm giác cố kỵ từ sâu trong lòng.
Mộc Khuynh Cuồng thu hồi hai tay, nhếch miệng nói, “Hắn là bằng hữu của con, trước kia ở Phổ Đà trấn liền biết, gia gia, ngươi ngàn vạn lần đừng nói chuyện ta trúng độc cho người khác biết.”
”Tốt, bây giờ ngươi như thế nào? Độc kia chưa giải hết đúng không!” Mộc Phong thật sâu thở dài, kỳ độc trong cơ thể nàng như thế nào mới có thể loại trừ.
”Không có, hiện tại con không có việc gì, độc này sẽ không thường xuyên phát tác.” Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên nói, đáy mắt xẹt một tia u buồn, nhưng rất nhanh biến mất, rốt cuộc là ai phong ấn thân thể của nàng rồi hạ độc nàng.
Mộc Phong nghe nàng nói như vậy, mày nhíu lại càng sâu hơn, “Bọn họ cũng không có cách nào giúp ngươi giải độc sao? Vậy chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ? Có muốn ra ngoài rời đi tìm cách giải độc không.”
Mộc Khuynh Cuồng còn chưa nghĩ tới con đường tiếp theo, nhưng nàng cũng không muốn lập tức rời đi nơi này, cho dù rời đi, ít nhất cũng phải đợi nàng cường đại, nhưng độc trong cơ thể nàng phải làm sao bây giờ?
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
3 chương
10 chương
29 chương
68 chương
82 chương
58 chương