Thánh Khinh Hồng nghe nàng nói lạnh, gương mặt như cũ lạnh lung đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở, nhưng hai tay lại ủ hai tay của nàng.
Mộc Khuynh Cuồng tay khẽ rụt rụt, cảm giác một cỗ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, cuối cùng lan tràn tới cánh tay, tay dần dần có cảm giác, cũng không đau nữa.
Nàng nhìn hắn ở ngay gần, tim đột nhiên nhảy dựng lên thình thịch, nàng không phải không thừa nhận, hắn là nam tử đẹp nhất tốt nhất mà nàng gặp qua khi đến thế giới này.
Đẹp đến mức không người nào có thể so sánh.
Tốt không cách nào bắt bẻ.
Nàng cứu hắn, lại nhận được nhiều hồi báo như vậy, nàng đều cảm thấy hắn thua thiệt.
Có bằng hữu như vậy, thực là vinh hạnh của nàng.
”Còn lạnh không?” Thánh Khinh Hồng cảm giác tay của nàng từ từ có nhiệt độ lạnh lùng hỏi, hắn rất tức giận nàng không trân trọng chính mình như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu cười, sau đó rút tay về, từ bên hông lấy ra một cái bình, “Ngươi có thể giúp ta lấy một chai nước trong hàn băng đàm không?”
Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn cái chai, cầm lấy lập tức đi tới bờ đầm lấy nước, chẳng lẽ nàng cố ý chạy đến nơi đây để lấy nước?
Hắn cảm thấy nàng tới nơi này có chút kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ chỗ nào? Nàng che giấu hắn cái gì, sắc mặt của nàng tại sao lại kém như vậy, giống như đã sinh bệnh nặng.
”Ngươi bây giờ ở đâu?” Thánh Khinh Hồng đi đến bên người nàng cũng không đưa cái bình cho nàng.
Mộc Khuynh Cuồng cười nói, “Ác Ma đảo.” Nói, nàng đưa tay lấy cái bình trong tay hắn.
Thánh Khinh Hồng không để cho nàng cầm, nước này khiến người cảm thấy lạnh lẽo, hắn lo lắng nàng không chịu nổi, “Tại sao ngươi chạy tới nơi này?”
”Bọn họ muốn truy sát ta, ta lại muốn tìm địa phương yên tĩnh không người nào quấy rầy để tu luyện, cho nên mới tới nơi này, đưa cái bình ta, ta phải về.” Mộc Khuynh Cuồng duỗi tay về phía hắn, nếu Hàn Băng Đàm đối với nàng vô ích, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Thánh Khinh Hồng nhíu mày, nàng không có ý định mời hắn đi Ác Ma đảo ngồi một chút sao, hắn nắm chặt cái bình không buông, nhàn nhạt nói, “Ta đưa ngươi trở về.”
”Ngươi không trở về nhà sao? Đúng rồi, ngươi có tìm được thân nhân hay không? Trước kia người thương tổn ngươi có giải quyết hay không?” Mộc Khuynh Cuồng lớn tiếng hỏi, liên tục nói chuyện của nàng, đều quên hỏi chuyện của hắn.
Thánh Khinh Hồng nghe nàng quan tâm hắn, gương mặt tuấn tú kéo căng cuối cùng cũng giãn ra, hắn nhướng nhướng mày, ngạo khí nói, “Người tổn thương ta, tất nhiên không có kết cục tốt.”
Sau khi trở về, sư phụ hắn giúp hắn khôi phục trí nhớ, sau chính là giết người đáng chết, trị người nên trị, dám tính kế đến trên đầu hắn, hắn tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần.
”Vậy là tốt rồi, đối phó người xấu nên như vậy.” Mộc Khuynh Cuồng nắm chặt quả đấm cắn nghiến răng nói, đám người kia, nàng cũng sẽ làm bọn họ có kết cục không tốt.
Ra khỏi tuyết động, bên ngoài như cũ tuyết bay ngập trời, Mộc Khuynh Cuồng rụt cổ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đỏ bừng.
”Ngươi làm cái gì thế!” Mộc Khuynh Cuồng thét to, bởi vì Thánh Khinh Hồng đột nhiên ôm nàng bay xuống núi.
Bông tuyết bay múa đầy trời, tựa như ảo mộng.
Mộc Khuynh Cuồng sợ té, liền đưa hai tay rất tự nhiên ôm cổ của hắn, ở trong lòng hắn thật sự tuyệt không lạnh.
Ánh mắt nàng sáng ngời nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ lãnh khốc trước mặt nhẹ nhàng cười, không khỏi ở trong lòng cảm thán một tiếng, hắn lúc này thật sự rất tuấn tú rất khốc, đẹp không gì sánh nổi, mà nàng đây, trên mặt có một khối bớt hồng lớn như vậy, thật sự là chỉ so với người chết!
Nhiều năm về sau, Mộc Khuynh Cuồng mỗi lần nghĩ đến Thánh Khinh Hồng ôm nàng bay ở trên tuyết sơn, bông tuyết đầy trời vây quanh bọn họ bay múa, nàng cảm thấy hình ảnh kia rất đẹp, làm cho lòng người say đến mê muội.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
90 chương
62 chương
8 chương
106 chương
7 chương