"A---Hề Hề vẫn còn ở đó mà, cậu kéo mình đi đâu vậy!" Doãn Thu có chút chật vật, giọng nói tỏ vẻ không hài lòng. Lâm Vận cười toe toét, khuôn mặt hiện lên biểu cảm bí ẩn: "Đi, đến phòng mình chơi đi!" "..." Doãn Thu không nói nên lời. Về phòng chơi có gì vui chứ! Dạ Lăng Mặc thấy mấy người chướng mắt đã đi rồi, hơi thở lạnh lẽo trên cơ thể anh dần thu liễm lại, bàn tay nổi rõ khớp xương nắm lấy cổ tay Phượng Tử Hề, kéo về phía phòng khách. Phượng Tử Hề bị động thái bất ngờ của người đàn ông làm cho kinh ngạc. Sau khi phản ứng lại, ánh mắt  cô bắn ra tia lạnh, thanh âm giận dữ vang lên: "Dạ ác ma, anh đang làm cái quái gì thế?" "Mang một cốc nước ấm lên đây!" Con ngươi sắc bén của Dạ Lăng mặc liếc qua Tiểu Hồng đang trốn ở một góc, thanh âm lạnh thấu xương xen thêm vẻ nghiêm túc vang lên. Cả người Tiểu Hồng run rẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt, kinh khủng quá! Trốn ở đây rồi vẫn bị phát hiện! Phượng Tử Hề bị khí thế như nam chủ nhân của Dạ Lăng Mặc làm cho tức cười: "Dạ ác ma, đây là Phượng gia, không phải Dạ gia, anh vì cớ gì dám sai bảo người của tôi!" Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc bắn ra tín hiệu nguy hiểm, khóe miệng gợi lên một vòng cung tà mị, anh đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang giận dữ... Cái nhìn nóng bỏng làm lông tơ của Phượng Tử Hề cũng muốn dựng lên. Cô cảnh giác nhìn người đàn ông, lùi lại vài bước trong tiềm thức, nói lắp bắp: "Anh... anh muốn làm gì?" Anh ta có gì đó vô cùng không bình thường! "Đây là quần áo cô đã mua?"Sau một lúc, đôi môi mỏng của người đàn ông chầm chậm buông  ra vài từ đó, ánh mắt sắc bén, đầy mong chờ rơi vào chiếc túi trong tay Phượng Tử Hề. Thì ra là số quần áo này! Dây thần kinh căng thẳng của Phượng Tử Hề ngay lập tức giãn ra một chút, cô đặt chiếc túi vào trong tay anh ta: "Cho anh, tất cả đều là đồ của anh!" Con ngươi sâu thẳm của Dạ Lăng Mặc lóe lên tia sắc sảo như hồ ly, khóe miệng nhếch lên: "Tôi có việc nhờ cô!" Sau đó, anh nắm lấy tay Phượng Tử Hề, tiếp tục kéo đi. "..." Vẻ mặt người phụ nữa nửa tin nửa ngờ. - ------------- Phòng cho khách được trang trí đẹp mắt, trong không khí tràn ngập cảm giác ấm áp. Phượng Tử Hề đứng đối diện với Dạ Lăng Mặc, lạnh lùng nhướn mày: "Có chuyện gì?" Dạ Lăng Mặc không nói, nhưng khóe miệng gợi lên một vòng cung thần bí, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, sau đó duỗi tay lấy bộ quần áo trong túi ra, khuôn mặt tuấn mỹ ẩn hiện nụ cười rạng rỡ. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, rọi trên cơ thể cao lớn, cường tráng của anh. Không khí xung quanh trở nên thần bí... Những ngón tay thon dài vuốt ve cằm, anh gật đầu hài lòng: "Không tồi, rất có mắt nhìn!" Sau này có phúc rồi! Lông mày của Phượng Tử Hề nhướn lên tự tin. Cô nâng cằm lên, vẻ mặt có chút tự hào cùng kiêu ngạo: "Đó là điều đương nhiên!" "Cộc cộc--" Tiếng gõ cửa vang lên trong không khí. "Vào đi--" Giọng nói trầm thấp, gợi cảm phát ra từ cổ họng của Dạ Lăng Mặc. Tiểu Hồng từ bên ngoài bước vào với một ly nước ấm: "Chỉ huy Dạ, tiểu thư..."  Chưa kịp nói xong đã bị giọng nói của người đàn ông cắt ngang: "Nước để ở kia, cô ra ngoài trước đi!" "..." Phượng Tử Hề trừng mắt. Người đàn ông này thực sự sai bảo người của cô rất thuận miệng! - -------------- Hành lang. Mấy vị lão nhân lén lút đứng ở ngoài cửa như những tên trộm. Bà nội Dạ giãy giụa một chút, bất mãn nói: "Đừng kéo tôi, không thoải mái một chút nào" Bà ngoại Liễu nhanh chóng đứng dậy, nói ngượng ngùng: "Thực xin lỗi, tôi không chú ý!" Bà nội Dạ tính cách rất giống với trẻ nhỏ, qua vài giây vẻ khó chịu đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, bà lão không chút để ý mà nói: "Không sao đâu" - ------------------------------- Tác giả: Cảnh báo có kẹo ngọt ở chương sau!!!!!!