Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Lăng Mặc bỗng chốc tối sầm, anh nhìn xuống con thỏ bông trắng với ánh mắt ghét bỏ. Bàn tay thon dài nổi rõ những khớp xương xiết chặt tai thỏ bông, nói chậm rãi: "Việc này, bà hãy kêu người giúp việc làm đi!" Bà nội Dạ chớp mắt bất mãn, vội vàng lên tiếng: "Được rồi, không cần ngươi phải tắm cho nó. Con thỏ trắng này là món quà của Hề Hề, không cần cái tay thối của nhà ngươi động vào! Khuôn mặt già nua tràn ngập sự bất mãn, nước mắt ngay lập tức trào ra từ khóe mắt... Dạ lăng Mặc thở dài một hơi, vốn tưởng rằng ngoại trừ cha mẹ ra thì anh có thể lạnh lùng với bất kì ai... Nhưng không ngờ, hiện tại còn có thêm một người nữa... Dạ Lăng Mặc cầm con thỏ bông trắng đứng dậy, hướng phòng tắm mà đi tới. Bà nội Dạ vui vẻ đi theo sau, khuôn mặt già nua nở nụ cười hài lòng, sau đó xoay người quay trở lại đại sảnh... Bà ngồi xổm bên cạnh tủ TV, mở ngăn kéo, lật tung... Đồ vật  bên trong nằm ngổn ngang trên mặt đất... Bà cau mày, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, trong đầu tự nhủ: "Thật lạ, rõ ràng là ở đây mà, tại sao không thấy nữa rồi?" Người giúp việc đi đến, thấy bà ngồi xổm trên mặt đất thì vội hỏi "Lão phu nhân, người đang tìm gì vậy?" Bà nội Dạ ngước lên, vẻ mặt lo lắng mang theo một chút phấn khích:" Mau, mau chóng tìm giúp ta số điện thoại của Hề Hề " Người giúp việc:"...... " Lại là Hề Hề! Mấy ngày nay, cô nghe thấy nhiều nhất chính là từ này! Bà nội Dạ thấy người kia không trả lời, nét mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, đôi mắt bà mở to, gằn giọng: "Còn đứng đó làm gì, nhanh lên!" "Vâng ạ--" Người giúp việc lập tức ngồi xổm xuống đất tìm kiếm... Một lúc sau, cô cầm tờ giấy trắng trong tay: "Lão phu nhân, đây có phải không ạ?" Bà lão nghiêng đầu nhìn về phía người giúp việc, đưa tay ra cầm lấy tờ giấy, đứng lên đi về phía chiếc điện thoại bàn: " Đúng là nó rồi!" - ------------------ Thành phố Cao An. Giai Viên Phượng gia. Liễu Duyệt tươi cười nhìn vị khách bất ngờ xuất hiện: "Đoàn phu nhân, cô biết Hề Hề nhà tôi ư?" Lưu Vân Lan quý phái ngồi trên ghế sofa, nét mặt vô cùng vui vẻ, sau khi nhấp một ngụm trà thì lên tiếng: "Phượng phu nhân, thế giới thật nhỏ bé, tôi không nghĩ chúng ta lại gặp nhau ở đây! " Phượng Tử Hề nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, hơi nhướn mày:"... " Hai người đã biết nhau từ trước rồi ư? Liễu Duyệt liếc xuống một cái, nói: "Hai hôm trước xách về nhiều đồ quá, may có Đoàn phu nhân mang về giúp đó!" Phượng Tử Hề khẽ gật đầu, hóa ra là như vậy! Lúc này, Tiểu Tây đến trước mặt Phượng Tử Hề, nắm lấy cánh tay cô lắc lắc: "Chị ơi, sau này Tiểu Tây có thể đến đây chơi thường xuyên không?" Phượng Tử Hề cong môi, nụ cười rạng rỡ hiện lên như ánh mặt trời xua tan mọi bóng tối. Chị ấy thật đẹp! Tiểu Tây nhìn mà ngây người! Phượng Tử Hề véo nhẹ lên khuôn mặt cậu bé, khẽ nói: "Hai ngày sau chị phải tới quân đội báo danh rồi!" "Ah -" Trái tim nhỏ bé của Tiểu Tây trùng xuống buồn bã... Phượng Tử Hề thấy chàng trai nhỏ cúi đầu xuống thất vọng thì mỉm cười: "Sau này khi được nghỉ phép, chị hứa sẽ tới thăm Tiểu Tây!" Tiểu Tây dùng khuôn mặt đáng thương nhìn Phượng Tử Hề, sau một hồi im lặng, cậu bé lên tiếng: "Được, vậy Tiểu Tây sẽ ở nhà chờ chị! " Khuôn mặt Đoàn Thiên Tường lộ ra vẻ kinh ngạc, nội tâm giống như những con sóng không ngừng xô đẩy... Gần đây, việc thay đổi chủ tịch của tập đoàn Phượng thị đã gây chấn động Cao An. Một số phóng viên cung cấp thông tin mật, rằng Phượng Kim Hải vì mối quan hệ với tiểu tam nên đã ly hôn. Con người hắn ta, thực ra là tự mình đi tìm cái chết! Tuy nhiên, một cơ ngơi tốt như vậy, không thể vì thiếu vắng Phượng Kim Hải mà xuống dốc được! Đoàn Thiên Tường cân nhắc trong lòng, cuối cùng đưa ra một quyết định.