Vương bài pháp thần

Chương 93 : Băng động

" Vậy cũng là nhìn, Lai Ân ngươi tên hỗn đản này, đi chết ba". Lệ Bối Tạp hai tay rút ra đoản kiếm vọt tới. Ma pháp không dùng được, thế nhưng Lệ Bối Tạp chính là cửu cấp chiến sĩ. Lai Ân tuy rằng là lục cấp pháp sư, thế nhưng nhiều lắm rốt cuộc cũng chỉ bằng một nửa thất cấp chiến sĩ, chống lại cửu cấp chiến sĩ một điểm cũng không xong. Lai Ân không đến một hồi mắt đã bị đánh thành hai cái mắt gấu mèo (*) , sau đó ngoại mục lộn một vòng , bị ném vào góc phòng. Lệ Bối Tạp vỗ vỗ tay nói:" Xem ngươi về sau ngươi còn giám không." "Đừng nói về sau, hiện tại cũng không dám. Ta rốt cục phát hiện so với Mễ Lệ Toa ngươi còn bạo lực hơn." Lai Ân nhe răng sờ sờ viền mắt. Lệ Bối Tạp kéo dài âm thanh nói:"Ngươi nói cái gì?" "Một, một ta cái gì cũng chưa nói." Lai Ân cuống quít ngậm miệng. Không còn thấy bão tuyết gào thét bên ngoài, nơi đây ngay cả tiếng hô hấp cũng nghe được. Một bóng người từ lỗ thủng rớt xuống , ngay sau đó rơi vào một ngọn băng tiễn cách hai người không xa. Lai Ân vừa nhìn vừa đi tới , từ y phục trên người phỏng chừng là người của Vô Đích muốn xuống để dò đường. Lệ Bối Tạp đang muốn nói, tựu thấy Lai Ân tiến lên hai ba lượt gỡ túi tiền của người kia ra, sau đó ném vào không gian giới chỉ, nàng không hiểu chút nào, nói:"Ngươi làm cái gì vậy?" "Cướp đoạt?" Lai Ân rung đùi đắc ý, tự nhiên nói. "Người chết ngươi cũng cướp?" Lệ Bối Tạp suy nghĩ có chút không tiêu. "Người sống đánh không lại, không dám cướp." Lệ Bối Tạp đi tới đi lui, nửa ngày mới dừng lại, cái này nửa điểm cũng không giống vị huấn luyện viên uy nghiêm, mà giống một kẻ lưu manh hơn. Vừa nói được một lúc, bên trên lại một tên rơi xuống. Vị này phía sau cột một sợi dây, sau khi quan sát bốn phía một chút, sau đó bị kéo lại. Lai Ân kéo Lệ Bối Tạp nói:"Đi mau, chúng ta mau nhanh tìm đường, bằng không mấy tên gia hỏa kia mà nghĩ biện pháp xuống đây thì khốn." "Ngươi nhất định không phải loại người tốt, nếu không sao Quang Minh thần điện và Hắc Ám Thần Điện tranh nhau muốn bắt ngươi." "Ta cũng biết ta không phải người tốt, thế nhưng khẳng định một điểm ta cũng không phải là người ham đánh nhau, ai gặp cũng muốn đánh." Lai Ân nghĩ vậy tựu cảm thấy ủy khuất, bản thân dù thế nào cũng được coi như là danh nhân , tại Quang Minh liên minh tam quốc gia đều có tước vị, thế nào tựu như phiền hà cứ tìm đến bản thân. Hai người rớt xuống một cái lỗ thủng thật lớn giống như băng động, mặt đất trơn truột trong như gương, bên trên san sát toàn là băng thứ, dựng đứng trên đỉnh đầu. Nếu mà tất cả rơi xuống nhất định toàn thân sẽ xuât hiện vài cái lỗ a. Băng động cao hơn trăm thước, dài ba trăm thước, rộng cũng đến hai, ba trăm thước, hình thức giống như nửa vòng tròn. Lai Ân vài lần thử dùng ma pháp, nhíu mày nói:"Cấm ma không gian, ta thật muốn giết chết cái tên đã tạo ra cái cấm chế quỷ quái này." "Cấm ma không gian, là cái gì?" Lệ Bối Tạp từ bé đến giờ tịnh không biết cái gì là ma pháp và kết giới. "Ở chỗ này, bất luận ma pháp gì, pham vi đều bị suy yếu, nếu như là thánh ma đạo cấm chú ở chỗ này nhiều lắm cũng chỉ tương đương tam tứ cấp ma pháp. Mà bố trí được cấm ma không gian trong truyền thuyết chỉ có mười tên trung giai tam cấp thần ma trở lên mới làm được." "Trung giai tam cấp? Đây lại là cái gì?" "Thực lực của Thần ma cũng có sự phân chia, chia làm cao ,trung, hạ, tam giai, mỗi giai thập cấp dùng để phân chia thần ma. Nói như vậy, trước đây thần ma có rất nhiều, ở khắp mọi nơi, , bọn họ sơ dĩ phân chia thực lực và đẳng cấp nguyên nhân do có sự chênh lệch về đẳng cấp . cái này thật giả còn phải chờ khảo chứng, thế nào cũng không quan hệ tới ta, ta chỉ xem qua án thư giải thích thế." Lai Ân mở Phong Ấn chi thư, triệu hồi ra Cáp Địch Nạp Tư, vong linh quân đoàn chỉ triệu hồi ra một trăm tên, lực lực tất cả đều bị giảm 30%. Lai Ân là người thứ nhất nghiệm chứng ,cấm ma không gian của tần đối với con người cũng hiệu nghiệm a, cái này coi như là một thành tựu. Một trăm tiểu khô lâu chiến sĩ phân tán ra, không lâu sau tìm được một thông đạo hướng phía ngoài băng động. Một trăm khô lâu chiến sĩ đi trước mở đường... Lai Ân và Lệ Bối Tạp theo sát phía sau . Bốn phía thông đạo đều kết băng, trong tường băng có một ít tinh thể, lợi dụng phản xạ của tường băng ánh sáng đem thông đạo chiếu sáng trưng. Dưới chân là bức tường băng dày, đi bên trên phải cẩn thận từng li từng tí, không dám bước nhanh, không cẩn thận là té ngã. Không ai biết chiều dài của thông đạo. Một trăm chiến sĩ xếp thành hàng dài phía trước mà vẫn chưa ra khỏi thông đạo, hơn nữa càng hướng vào trong không khí càng lạnh. Lai Ân đi được một hồi, nói:" Phía trước có phát hiện gì đó, chúng ta mau qua xem." "Ngươi làm sao mà biết được?" "Sao lại không biết." Lai Ân vừa đi vừa giải thích về quan hệ giữa bản thân và Cáp Địch Nạp Tư. Đường không dài, nhưng hai người lại không giám bước nhanh, đi được một lúc, không khí lại càng lạnh, hà hơi là có thể ngưng băng. Hai người đã thấy đồ vật nọ, đó là ba nhân ảnh hình người, ba bức tượng băng ăn mặc trang phục mùa đông. Hoa văn trên Phục sức biểu thị thân phận của ba người, hai gã thánh kiếm sĩ và một gã thánh ma đạo. "Đều đã chết, xem ra ta đoán không sai, nơi đây thực sự là địa phương mai táng Bất Tử quân đoàn và vĩnh hằng chi huyết." Lai Ân đắc ý cười gian. "Ngươi rốt cuộc có hay không nói cho ta biết truyền thuyết về Bất Tử quân đoàn?" Lệ Bối Tạp nắm tay gõ lên đầu Lai Ân. "Lại bắt chước Mễ Lệ Toa." Lai Ân vuốt đầu bất đắc dĩ nói, sau đó đem truyền thuyết về Thánh Giả chi đô kể ra. Lệ Bối Tạp biểu tình phức tạp nhìn Lai Ân nói:" Mục đích của ngươi không phải là Bất Tử quân đoàn ba?" "Ta mà đi đánh thức đám quái vật kia lỡ không khống chế được thì sao?" Mục đích của ta là Vĩnh Hằng chi huyết." Lai Ân trong mắt lóe lên một tia giả dối. Tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng kinh ngạc, nơi đây chiến sĩ và thánh ma đạo bị đóng băng không dưới một trăm, Lai Ân có thể đoán ra một số người nổi danh, một số là vô danh, hiện tại hắn rốt cục cũng minh bạch, những kẻ có thực lực cường đại tại sao thời gian qua lại biến mất một cách bí ẩn. Tường băng quá dày... Kế hoạch cướp đoạt của Lai Ân hoàn toàn vô ích. Lệ Bối Tạp cẩn thận phát hiện bọn họ không có một tia kháng cự, tất cả hình như đột nhiên tử vong giống nhau, không khỏi nhắc nhở Lai Ân." Cẩn thận có cơ quan." "Không nhắc tới ta cũng biết." Lai Ân nhìn Lệ Bối Tạp, đột nhiên ôm lấy cổ nàng ta, rồi cuộn người nhảy vào một lỗ lõm trên vách tường băng . Lệ Bối Tạp cho rằng Lai Ân muốn làm mấy chuyện xấu, bị hù dọa vội vã giãy dụa. Lai Ân song thủ dùng sức ôm chặt Lệ Bối Tạp, lớn tiếng nói:" Đừng nhúc nhích, bên ngoài thông đạo tất cả đều bị băng phong bạo ( bão tuyết ) quét qua, chỉ cần tiếp xúc một giây đồng hồ, ngươi sẽ bị đông lạnh thành pho tượng, khô lâu chiến sĩ bên ngoài toàn quân bị diệt rồi." Lai Ân vừa mới dứt lời, chợt nghe bên ngoài băng phong bạo gào thét như bạo ngược cuồng long cuốn tới. Miếng băng mỏng trong nháy mắt kết thành một bức tường băng dày mười thước. (*) Ai nhìn thấy gấu mèo chưa, hai mắt có quần đen đó , viền xung quanh màu trắng thì phải