Vương bài pháp thần

Chương 91 : Tái ngộ ngưu đầu nhân (2)

Vong linh Vu sư quét mắt nhìn lướt từng người, đầu tiên là thấy mười con dị biến ma thú, sau đó thấy minh thần Cáp Địch Nạp Tư và vong linh đại quân, cuối cùng thấy Lai Ân, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt, chỉ vào Lai Ân, nói:" Bắt hắn, hắn chính là mục tiêu trọng yếu lần này. Bọn người còn lại toàn bộ giết sạch, chuyện hôm nay người nào cũng không thể mở miệng." Lai Ân chẳng biết tại sao nhìn ngó xung quanh, phát hiện hơn một trăm ám đường võ sĩ con mắt đang tập trung trên người mình, không khỏi chỉ chỉ vào bản thân, cẩn thận hỏi:" Làm phiền cho ta hỏi một chút, các ngươi là muốn bắt ta sao?" Vong linh Vu sư vung tay lên, một mảnh hắc vụ xuất hiện hơn một nghìn thập cấp linh hồn kỵ sĩ, theo sát phía sau vong linh đại quân với khí thế phô thiên cái địa. Ám đường võ sĩ cũng bắt đầu vọt theo, trong lúc nhất thời không khí thuốc súng bao trùm. Linh hồn kỵ sĩ chiếm giữ thân thể một người, sau khi công kích thất bại, thân hình bị hủy , lại tìm một thân hình khác thế vào. ( giống quỷ nhập tràng quá). Ám đường võ sĩ ánh mắt như thanh đao nhọn đâm thẳng vào tim mọi người, hướng phía Lai Ân xé không mà tới. Bách Đức và Vô Đích bọn người thấy linh hồn kỵ sĩ không thể dùng vật lí công kích, gấp gấp hét lớn:" Quang Minh pháp sư, Quang Minh pháp sư ở chỗ nào." Ma pháp sư vẻ mặt đau khổ trả lời:" Đội trưởng, muốn đánh tan linh hồn kỵ sĩ thập cấp cần mười một pháp sư Quang Minh a, chúng ta nơi đây không có đủ người , với lại khu tán quyển trục cấp mười một cũng không có chuẩn bị, có ai nghĩ đến nơi này lại gặp vong linh Vu sư." Lai Ân lại càng kêu khổ, bản thân đắc tội với ai đây ,thế nào mà ai cũng tìm tới mình, nhìn thấy ám đường võ sĩ càng ngày càng gần, không khỏi thét một tiếng nói:" Lão Thiên a, ngươi không thể đối đãi với ta như vậy , ta là người không phải động vật, ngươi thế nào luôn luôn khiến ta chạy trốn như vậy?" Cửu cấp dị biến ma thú gặp phải ám đường võ sĩ cấp mười hai, không đỡ nổi một chiêu đều bị đánh bay ngược ra ngoài . Lai Ân đau lòng muốn chết, thế nhưng không có biện pháp chỉ trợn tròn con mắt đứng nhìn. Mắt thấy ám đường võ sĩ cách mình không quá ba mươi thước. Lai Ân hạ quyết định, muốn quay đầu chạy trốn. Trên Bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng quang mang trắng như tuyết phủ xuống , như ánh dương buổi sớm xua tan hắc ám, ngay sau đó bắn tới người đám vong linh. Bị quang mang bao phủ đám vong linh phát ra tiếng kêu thất thanh, ngay sau đó hóa thành một đống bạch cốt bị hắc vụ thôn phệ. Cáp Địch Nạp Tư cũng phát ra tiếng kêu xích xích. Lai Ân cuống quít đem Cáp Địch Nạp Tư thu về, đám vong linh kỵ sĩ và vong linh chiến sĩ toàn bộ bị hắc vụ bao vây lấy một lần nữa biến mất trong lòng đất. "Quang minh khu tán." Sắc mặt Mọi người kinh hỉ. Vong linh Vu sư và ám đường võ sĩ cười không nổi, trong cơn bão tuyết lại đi ra một đoàn người, lão đầu áo bào trắng mang theo bên mình hơn trăm kiếm sĩ xuất hiện. Vong linh Vu sư thấy lão đầu áo bào trắng, khóe miệng nhếch lên nói:" Bổn Sâm, lão gia hỏa ngươi còn chưa chết." Lão áo bào trắng Bổn Sâm nhìn mắt vong linh Vu sư, nói:" Bảo Bá ngươi cũng không có chết, ta thế nào lại đi trước đây ?" “Các ngươi lám sao tìm được đến chỗ này”. Bảo Bá cắn răng hỏi. "Các ngươi từ chỗ nào mà biết, thì chúng ta chính là từ nơi đó biết được, ôi, lúc này thì giản đơn rồi, ngưu đầu nhân cũng ở đây a, hắc hắc, tại Lôi Áo thành giết Quang Minh kỵ sĩ cừu này cũng nên thanh toán một lần a." Ngưu đầu thủ lĩnh nghe vậy kêu khổ không thôi, lúc này thật phiền phức, không nghĩ tới ở chỗ này còn gặp địch nhân. Bổn Sâm đột nhiên thấy Lai Ân, không khỏi đắc ý cười, thầm nghĩ:" Hắc, đây thật đúng là bớt thêm một việc, Quang Minh thần điện phái mười vạn người đi ra ngoài tìm tiểu tử này, cư nhiên để ta gặp, hơn nữa thấy hình dạng vui vẻ này, hẳn là chưa xảy ra chuyện gì. Bổn Sâm nhìn mắt Bảo Bá, Bảo Bá cũng nhìn lại hắn. Lai Ân, không để ý, Xích Diễm một đám người bị tắc ở giữa, rất hy vọng lưỡng phương đánh nhau, cứ như vậy hay nhất là lưỡng bại câu thương, kết quả tốt nhất là toàn bộ chết hết. Bảo Bá nhìn chằm chằm Bổn Sâm nửa ngày rốt cục nói:" Hắc, ta nghĩ vốn định đem toàn bộ giết sạch, nhưng giữa đường Quang Minh thần điện các ngươi xuất hiện, giờ không có khả năng. Không bằng liên thủ, ngưu đầu nhân giết hơn mười người ám đường võ sĩ của ta, cũng giết hơn - ba mươi người của các ngươi, giờ cùng nhau hành động , thế nào ?" Xôn xao một chút, Lai Ân, Xích Diễm và toàn bộ đám người ngưu đầu nhân ở cách xa đang bình luận. Lai Ân phát hiện lão sư nói hoàn toàn không sai, sự tình không nên nhìn quá trình, phải xem kết quả mới đúng a. Vừa mới bắt đầu là ba thế lực đánh ngưu đầu, cuối cùng Hắc Ám Thần Điện xuất hiện, biến thành tứ thế lực liên hiệp chống lại Hắc Ám Thần Điện, hiện tại Quang Minh thần điện lại xông ra, biến thành nhiều người quay lại hỏi tội ngưu đầu nhân, kết quả cuối cùng không phải là ngưu đầu bị đánh sao? Lúc này hơn hai trăm người giáp công ba mươi ngưu đầu, chỉ chốc lát công phu đã đem hơn - ba mươi đầu ngưu biến thành tử ngưu. Bảo Bá nhìn Bổn Sâm, hắc hắc cười nói:" Muốn cướp Lai Ân? Đáng tiếc còn có chúng ta, ngươi nên rút lui đi." "Chúng ta Quang Minh thần điện dù cho có phải đi cướp, trước tiên cũng đem ngươi giết chết." Lai Ân bên cạnh nghe được liền chỉ vào cái mũi của mình uể oải nói:" Hai vị, ta rốt cuộc lấy cái gì của các ngươi, đánh nhi tử của các ngươi, cướp đồ, hay đánh người ?" Hai người rất ăn ý cùng mỉm cười. Xích Diễm và Vô Đích lúc thầm nghĩ may mắn, ban đầu không có giết Lai Ân cỡ nào sáng suốt a, người này cùng Hắc Ám Thần Điện và Quang Minh thần điện thoạt nhìn đều có oán cừu, hiện tại hai thế lực tranh nhau muốn giành người báo thù, bản thân muốn giết vị này cũng phải qua hai thế lực lớn đồng ý a, dù cho Bất Tử cũng phải tróc da. Lệ Bối Tạp lo lắng huých tay Lai Ân, nhỏ giọng thì thầm:" Ngươi rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện xấu? Thế nào mà người nào cũng muốn bắt vậy." " Ta không có đánh đập giáo hoàng bọn họ, về nguyên nhân khác ta cũng không biết a, ngươi hỏi ta không bằng quay ra hỏi bọn hắn ?" "Quên đi, tạm thời ngươi còn không có sao, chí ít hai thế lực lớn còn đang gằm ghè, ai cũng không dám ra tay trước." "Cho nên a, chúng ta tìm một cơ hội chạy ba, ta phỏng chừng đối với hai bên đều là khổ đại cừu thâm, bị nắm được nhất định sống không bằng chết ." Bổn Sâm và Bảo Bá đối diện mắt to trừng nhìn đôi mắt nhỏ , Quang Minh kỵ sĩ và Ám Đường võ sĩ toàn bộ phân tán ra tìm kiếm cái gì đó? Xích Diễm, Vô Đích bọn người cũng biết lần này một cơ hội cũng không có, bất quá cũng muốn thử xem vận khí, cũng chia người ra tìm kiếm. Lai Ân lặng lẽ đem đám ma thú thu lại, kéo Lệ Bối Tạp bỏ chạy. Loại địa phương này không nên ở lâu a. Lai Ân và Lệ Bối Tạp chạy được hai bước, đột nhiên dưới chân bỗn nhẹ bẫng, cả người theo một thông đạo trượt xuống phía dưới. Chỉ nghe bên trên có người hướng về phía động khẩu kêu to, nói:" Cửa vào, cửa vào di tích ở chỗ này." Lai Ân kêu khổ không thôi, đã đành là bỏ chạy, vì sao lại chạy theo hướng này, mà dù cho chạy theo hướng này cũng không sai, chỉ là lão Thiên ngươi đùa người cũng không nên đùa thái quá ba, lại đem ta vất ngay khu di tích, lúc này thật không cần chạy nữa. Lai Ân hiện tại nghĩ đến đầu tiên chính là đem con độc giác thú luyện đến thất cấp để cưỡi, về sau có thể bỏ chạy rồi, nếu ai nhanh chân thì có thể thử đuổi theo. Hết tập 3