Vương bài pháp thần

Chương 50 : Triệu hoán lệch lạc

Á Lâm đem một quyển trục đưa cho Lai Ân, nói:" Cái này là trưởng lão chúng ta đem ra làm vật trao đổi , thỉnh Lai Ân đội trưởng xem một chút." Lai Ân mở quyển trục , phát hiện bên trên liệt kê không ít đồ. Năm mai mười một cấp băng hỏa lôi địa tứ hệ tinh hạch, sinh mệnh chi tuyền nước suối một giọt cùng với một đoạn thần ma vũ khí lấy từ cuộc chiến thần ma. Lai Ân thoả mãn gật đầu, nói:" Không sai, ta rất hài lòng, bất quá sinh mệnh nước suối hơi ít, nếu như nhiều hơn nữa thì tốt rồi." Á Lâm nghe thế cười nói:" Sinh mệnh chi tuyền trăm năm mới kết một giọt , tám bộ tộc Tinh Linh thay phiên nhau, vì vậy mà cần tám trăm năm, một giọt nước suối có thể cho người ta cải lão hoàn đồng sống lâu trăm năm, ngươi nói nó so với cái khác có trân quý không?" " Mua bán xong, bao giờ thì giao dịch đây. Các ngươi có mang theo thứ đồ đó không, nếu là mang theo chúng ta giao dịch luôn." " Đều có ở đây." Á Lâm tinh tế vỗ vỗ lên giới chỉ trong tay trái nói:" Tất cả ở chỗ này, không biết Y Lỗ ở nơi nào?" " Minh Giới, giữ một tên mười hai cấp Thần Tiến Thủ bên người, so với để một đám độc xà trên giường còn dọa người hơn, sở dĩ như thế ta mới đem hắn vứt vào Minh Giới, giờ để ta gọi hắn ra." " Minh Giới?" Á Lâm khóe miệng hơi nhếch lên, kinh nghi, nói:" Đội trưởng đang nói đùa a, Minh Giới chi môn tám ngàn năm không ai có thể thành công mở ra mà." " Một hồi ngươi sẽ biết." Lai Ân nháy con mắt. Lúc này lão giả đã tỉnh lại, vội vàng nói:" Đội trưởng, đội trưởng, chúng ta nguyện ý lấy ra hai tỷ kim tệ làm điều kiện trao đổi." " Được, tiền nong sẽ thương lượng sau. Bất quá phải đặt cọc một nửa, không thì giải tán đi. Lão giả xem Lai Ân đã đáp ứng nhanh như vậy, lại lần nữa do dự không quyết. " Lão đầu ta thanh minh trước, bây giờ là hai tỷ, ngươi suy nghĩ càng lâu, giá cả thị trường sẽ thay đổi đó." Lão đầu vừa nghe xong, không kịp ngẫm nghĩ nữa, vội vã từ trong bao lấy ra một khối to băng quả trứng gà, nói:" Đây là bắc cực băng nguyên Băng Tuyết Cự Nhân băng sương chi thạch, là điều kiện tốt nhất để chế tạo đỉnh cấp ma pháp đạo cụ , giá trị một tỷ." Á Lâm nghe tên băng sương chi thạch, nhãn tình sáng lên, không khỏi nhìn thêm vài lần. Lai Ân không khách khí tiếp nhận băng sương chi thạch, cầm trên tay cảm giác lạnh lẽo tinh thần thoải mái không ít, dựa vào những tri thức đã học được ở lão sư, xác định đây là hàng thật, hắn gật đầu nói:" Được a, còn thứ đồ gì nữa không , ta đang có việc gấp." Lão giả gật mạnh đâu, nói:" Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ta lập tức đi bán một số thứ để lấy tiền." Lai Ân cùng Á Lâm ra khỏi Trì An đại đội, trực tiếp dẫn Á Lâm ra khỏi thành. Ngoài thành sau khi trải qua chiến tranh, nơi nơi đều đổ nát hoang tàn. Lai Ân tùy tiện tìm một địa phương, mắt nhìn bốn phía, xác định không có ai, liền móc ra Triệu Hoán Chi Thư tìm kiếm chú ngữ triệu hoán Ngưu đầu. Á Lâm nghi hoặc nhìn Lai Ân, nói:" Lai Ân đội trưởng, ngài đang tìm gì vậy?" " Tìm chú ngữ, lúc đó để Y Lỗ tiến vào, ta tùy tiện đọc một cái chú ngữ, lúc này ta quên mất, giờ phải tìm lại a, ngươi chờ một chút." Á Lâm cái trán toát mồ hôi hột, thầm nghĩ:" Còn có người như thế sao? Cư nhiên ngay cả mình làm cái gì đều không có nhớ. "Thiên không hắc ám... Úc, cái này chắc là sai, Ngưu đầu là từ dưới nền đất mà lên. Ân, phải là cái này, Trầm Thụy vu đại địa hắc ám kỵ... Ách, cái này là hắc ám kỵ sĩ, cũng không đúng." Lai Ân liên tục niệm hơn mười cái chú ngữ, kết quả niệm được một đoạn ngắn liền phát hiện cũng không đúng, không khỏi cả giận:" Quên đi, tùy tiện tìm một cái, sau đó hỏi không phải được sao. Ân, cứ thế đi." Á Lâm nhìn chằm chằm Lai Ân, co cảm giác không nói lên lời ( bất khả tư nghị), Lai Ân đọc đều thuần túy là cổ thần ngữ, đơn giản đối với trình độ cổ thần ngữ mà nói, Á Lâm dám nói Trì An đội trưởng trước mắt này so với chính mình còn tinh thông hơn vài phần. Một Trì An đội trưởng nho nhỏ mà lại tinh thông cổ thần ngữ, cái này nghe quả là khó tin. Một tràng cổ chú ngữ lưu loát tuôn ra là lúc... Lai Ân cảm giác bốn phía không có biến hóa gì, ma long Phỉ Lợi Khắc Tư lúc vừa ra liền xuất hiện Bạch Cốt Môn. Ngưu đầu khi đi ra mặt đất cũng bị nứt ra một cái hố to. Chí ít cũng phải xuất hiện một khúc nhạc dạo ba, tỷ như trời mưa, sét đánh hoặc là một vị suất ca ( đẹp trai ) đăng tràng. Hiện tại thì khỏe rồi, chú ngữ đọc xong, cũng chẳng có ai đi ra là sao? Lai Ân vò đầu bứt tai, buồn bực nói:" Đọc sai rồi, không thể nào đâu, không phải là . Người này lười biếng ngủ quên chứ?" " Uy, uy, ta nói lão đại a, ngài cũng không có trách nhiệm với nghề nghiệp a, triệu hồi ta ra mà không nhìn xuống dưới chân một chút ba. Ngươi cho là ai cũng giống như gã Ngưu đầu à, bộ dạng thì to lớn mà trí óc thì nhỏ xíu a?" Mọi người theo thanh âm nhìn lại, bên chân Lai Ân, một con thỏ chân đang bắt chữ ngũ, ngồi xổm trên đất, một đôi mắt thỏ nhìn chằm chằm Lai Ân, trên đầu là một đám lông màu tím, đúng là Tiểu Bạch. Lai Ân xách hai cái lỗ tai đem con thỏ nhấc lên, giơ lên trước mắt nhìn, không khỏi vui mừng nói:" Tiểu Bạch, cư nhiên biết nói tiếng người a, ngươi học lúc nào thế?" " Ta không phải Tiểu Bạch, ta là ma thỏ A Á Lôi Đức." " Ta còn quên biết ma long Phỉ Lợi Khắc Tư mà!" Thỏ: . . . Lai Ân bĩu môi, từ trong không gian giới chỉ xuất ra Phong Ấn Chi Thư, dùng sức muốn nhét con thỏ này vào. Thỏ gào khóc kêu lên:" Ta van ngươi, ngươi nhẹ nhàng một chút, ta điều không phải Tiểu Bạch a, ta là ma thỏ A Á Lôi Đức." " Ngươi đừng làm rộn, ngươi như vậy còn muốn lừa gạt ta a." Thỏ liều mạng giãy dụa thoát khỏi hai tay Lai Ân, một đôi lỗ tai hồng hồng như củ cá rốt kháng nghị nói:" Làm sao ngươi mới tin ta?" " Không cần thanh minh, ngươi chính là Tiểu Bạch, vẫn còn tin cái rắm a, muốn tự mình nhảy vào, hay muốn ta đem nướng chín." Lai Ân đem Phong Ấn Chi Thư xòe ra trước mặt Thỏ nói. " Có còn phải vậy không, ta như vậy lại giống Tiểu Bạch a. Ngươi sao không tìm trong sách xem Tiểu Bạch còn ở đó không, chẳng phải sẽ biết sao?" " Cũng đúng" Lai Ân gật đầu đem quyển cổ thư phóng Tiểu Bạch ra, liền phát hiện Tiểu Bạch lẳng lặng trốn ở bên trong đang tiến gai lên bát cấp a, hắn không khỏi gãi gãi đầu, nói:" Hắc, xấu hổ quá, lầm a, ngươi gọi là A Á Lôi Đức ba, cho hỏi chút, Ngưu đầu có ở nhà hay không, ngươi gọi hắn ra đây một chút. Trong tay của hắn có giữ một người ta cần, tên kia đối với ta có điểm hữu dụng." A Á Lôi Đức giơ hai chi trước lên, mắt trắng dã liếc Lai Ân, nói:" Sao Ngươi không triệu hoán a, quyển sách kia trong tay ngươi cũng không phải đồ trang trí mà." "Tìm toàn bộ a, gần vạn chú ngữ, ta lần lượt đọc từng cái cũng phải mất một tháng, đại ca, ngươi cho ta một phương pháp đơn giản hơn không được sao?" " Cái đó cùng ta không có quan hệ da, Ngưu đầu cư trú cách chỗ ta hàng vạn dặm, Minh Thần chi sâm lớn như vậy, ta van ngươi, ngươi tìm một tên khác gần chỗ hắn đi." " Ngươi không chịu trách nhiệm a." Lai Ân cầm lấy hai cái tai A Á Lôi Đức dùng sức đung đưa. A Á Lôi Đức bị lắc lư đến hoa mắt chóng mặt, bốn chi đều khua loạn, kháng nghị, nói:" Hỗn đản a, Lai Ân, ngươi là cái tên đại hỗn đản, buông, ta cho ngươi biết phương pháp tìm được hắn." Lai Ân nghe vậy lúc này mới ngừng tay, nói:" Nói, nếu như dám gạt ta, ta sẽ đem ngươi tắm trong dầu mỡ." A Á Lôi Đức hai cái tai cụp xuống, hít một ngụm không khí, nói:" Ai, bây giờ thể trạng vẫn còn nhỏ a, ông trời a, ta van ngươi để ta lớn lên một chút ba." " Còn không nói." Lai Ân làm bộ muốn chém. " Ngươi sao không tìm Phỉ Lợi Khắc Tư, tên kia sẽ bay ra thôi, tìm người cũng không khó khăn." A Á Lôi Đức nói xong, lắc lắc đầu, nói:" Triệu hoán phải mấy một hồi, ta ra khu rừng rậm kia shopping (nguyên bản không sửa nha! ) mấy nghìn năm mới đi ra một lần, ta phải tham quan một chút a." Á Lâm cùng hai gã người hầu nghe một người một thỏ đối thoại cứ như nghe truyện trên trời vậy, đối với tinh linh mà nói, sinh mệnh bọn họ so với nhân loại dài hơn nhiều, một người Tinh Linh Tộc khỏe mạnh có thể sống được năm trăm năm, vì vậy mà lịch sử của họ so với nhân loại lý giải và hiểu biết cao thâm hơn rất nhiều. Ma Thỏ A Á Lôi Đức, là một con ma thú vóc dáng nhỏ bé, thế nhưng lúc này trông có vẻ khả ái thế nhưng khi nó bạo nộ, đến cả cấm chú cũng ăn dễ như nuốt cơm vậy. Truyền thuyết thuật lại tại đại chiến thần ma, Phỉ Lợi Khắc Tư cùng A Á Lôi Đức bởi vì muốn quyết định xem ai xung phong lên trước, một hồi tỉ thí xảy ra, cuối cùng cả hai đều bình thủ. Trong mắt Tinh linh, sinh mệnh ở Minh Giới đều là chí cao tại thượng. Nhưng hiện giờ biểu hiện của A Á Lôi Đức khiến ba tên tinh linh được mở rộng tầm mắt, bọn họ vĩnh viễn không dám nghĩ A Á Lôi Đức cùng một nhân loại đối thoại lại chịu lép vế. Á Lâm nhìn bóng lưng biến mất của A Á Lôi Đức, vội hỏi Lai Ân," Đội trưởng, xin hỏi con thỏ kia thực sự là A Á Lôi Đức sao?" " Chỉ có hắn mới biết." Lai Ân nhún nhún vai, niệm chú ngữ triệu hoán Phỉ Lợi Khắc Tư tới, cùng trước đây tình huống xuất hiện lần này khác một chút, Bạch Cốt Môn khai mở, thủy tinh thân thể Phỉ Lợi Khắc Tư vừa rơi xuống, giống như một khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống trực tiếp ầm một tiếng tiến vào trong lòng đất. Nhất thời tạo ra một cái hố to đường kính gần năm mươi thước, sâu hơn mười thước. Mặt đất bị chấn động nứt ra thành hình mạng nhện. Lai Ân bị chấn ngã đập mặt xuống đất. Hắn cho rằng Phỉ Lợi Khắc Tư bị truy sát, nên mới trốn vào cái hố to kia, liền nhỏ giọng nói:" Còn sống hay đã chết, nói một câu xem?" " Sống, sống." Phỉ Lợi Khắc Tư rung đùi đắc ý như chưa từng bị hãm hại đi ra, bốn cái móng vuốt dùng sức phủi đất bám trên thân, không đến một hồi công phu, mười thước hố sâu biến thành ba mươi thước, đại lượng thổ địa bị Phỉ Lợi Khắc Tư nhét vào một cái túi sau lưng. " Ngươi lấy nhiều bùn đất như vậy để làm chi ?" " Tên Ngưu đầu kia trở lại mang về một đống bùn đất đều bị cướp sạch, ta lần này tới quyết không ngu ngốc như hắn chỉ đem theo cái túi nhỏ a." Phỉ Lợi Khắc Tư nói, mà tứ chi vẫn không ngừng đào . Lai Ân vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói:" Cái kia, thôi không nói đến chuyện đó nữa, triệu hoán chú ngữ của ngưu đầu ngươi biết không? Ta muốn tìm hắn lấy một thứ." " Chú ngữ ta không thể nói, nếu như ngươi đã tìm được Triệu Hoán Chi Thư thì nên tự mình gọi ra." " Hơn vạn chú ngữ ta thế nào mà đọc hết được , ngươi nếu không thấy phiền phức thì quay về Minh Giới giúp ta nói với tên Ngưu đầu bảo hắn đem Y Lỗ mang lại đây a." "Được, không thành vấn đề, ta về trước ,hai phút sau ngươi lại triệu hoán ta, ân, lần này phải trả thù lao cho ta." Phỉ Lợi Khắc Tư móng vuốt ngoắc ngoắc đưa đến trước mặt Lai Ân. Lai Ân đưa cho Phỉ Lợi Khắc Tư hai quả tứ cấp tinh hạch. Phỉ Lợi Khắc Tư vác cái túi so với thân thể chính mình còn lớn gấp mấy lần bay lên, lảo đảo tiến vào Bạch Cốt Môn. Á Lâm cái trán toát ra một tầng mồ hôi hột, thầm nghĩ:" Sinh Mệnh nữ thần, tất cả đều là giả a, nhất định là nằm mơ, con người làm sao có thể nhẹ nhành như vậy triệu hồi ra chí cao sinh mệnh Minh Giới. Đan Ni Nhĩ cùng Đan Ni Tư nhìn nhau, trong lòng kinh hãi vô pháp dùng ngôn từ có thể hình dung ,dù chỉ là một phần mười sự tình vừa xảy ra, lúc xuất môn trưởng lão cố ý dặn hai người, vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội với người trước mắt, hai người lúc đó vẫn không lưu tâm. Hiện tại xem ra, đừng nói là đắc tội, tốt nhất không nên chọc giận người này, nếu không cái mạng nhỏ này cũng không giữ được a. Tùy tiện có thể đem sinh mệnh trong Minh Thần chi sâm gọi ra, người này không phải biến thái mà là đại biến thái. Ba gã tinh linh đang rơi vào vô hạn kinh ngạc. Lai Ân lần thứ hai gọi Phỉ Lợi Khắc Tư đi ra, còn dễ gọi hơn cả tiểu cẩu a. Phỉ Lợi Khắc Tư vừa ra tới, vẫn như cũ vác cái túi to trên vai, vừa đưa ra như muốn tiếp tục đào đất , tùy ý ném một người tới bên người Lai Ân. Á Lâm tập trung nhìn vào , chính thị là cái tên giết tinh linh trưởng lão xong chạy trốn Y Lỗ, bất quá lúc này hắn tựa hồ rơi vào trạng thái bán si ngốc, tinh thần hoảng hốt, trong miệng thì thầm cái gì nghe không rõ. Lai Ân tới gần Phỉ Lợi Khắc Tư đang đào hố to, nói:" Đào hầm a?" " Phế ngôn, không phát hiện ta đang làm gì à." " Ta van ngươi, ngươi mà còn đào nữa vạn nhất đào trúng mạch nước ngầm thì phiền toái a." " Nga, ta sẽ cẩn thận mà." Phù phù. . . Xích. . . Một luồng suối phun cao ba mươi thước mang theo Phỉ Lợi Khắc Tư bắn lên. Đắc. . . Đúng là suối phun a. Phỉ Lợi Khắc Tư lại khiêng cái túi chạy đến một chỗ kế bên tiếp tục công việc đào hầm, tốt rồi so với một con chuột đi ăn trộm không khác hơn bao nhiêu.