Vương bài pháp thần

Chương 223 : Tranh đấu. (thượng)

Ở phía tây thành có một tòa lâu hai tầng tên là Tiểu Thổ lâu. Ở bên trong có hai lão ma nhân, một thân hôi bố y phục, trên mặt đầy nếp nhăn, toàn thân được huyết sắc hoa văn che kín. Ở trong mắt người ngoài thì hai lão ma nhân này bất quá cũng chỉ như hai gã ma binh mà thôi. Không có ai biết bọn họ đến đây từ lúc nào, từ khi có Tiểu Thổ lâu thì hai lão đầu này đã ở đây. Khi đó Ngả Cách Lôi thành còn chưa xây, nơi này vẫn chỉ là một thôn nhỏ. Hôm nay hai lão ma nhân như mọi ngày, đi ra ngoài buôn bán một chút sau đó liền trở về. Hai người vừa bước vào nhà đột nhiên liền chấn động toàn thân. Bọn họ nhanh chóng giơ tay lên đề phòng nhìn thân ảnh đang ngồi giữa phòng khách quát khẽ “ Ai?” “ Đa Minh Ni, là ta.” nhân ảnh đó đứng dậy, lộ ra khuôn mặt của Ngả Cách. “ Tộc trưởng.” Đa Minh Ni lập tức thu tay lại nói “ Ngài sao lại tới đây, chẳng lẽ gia tộc đã xảy ra chuyện?” “ Tân Bỉ liên hợp cùng trí ma hại ta, nếu không phải ta gặp được một nhân loại thì sợ rằng đã sớm chết rồi, năm đó tộc trưởng đầu tiên khi cho xây ngôi lầu này chính là lo lắng sẽ có ngày xảy ra chuyện, hiện tại không ngờ lại thành sự thật, Đa Minh Ni, Đa Minh Tạp, các ngươi từ hôm nay rời bỏ nhiệm vụ vũ, cùng ta rời đi.” “ Tộc trưởng.” Hai lão ma nhân kích động không thôi. Ngả Cách Lôi gia tộc xây dựng đã được sáu nghìn năm, năm đó hai người vẫn còn là hai gã ma binh được chọn lựa để giấu ở đây, từ đó về sau thoát ly gia tộc, không nghĩ tới rốt cục lại có ngày này. “ Sáu ngàn năm trôi qua, từ khi tộc trưởng đầu tiên xây dựng lâu này sự tồn tại của các ngươi đều chỉ được truyền miệng từ tộc trưởng này đến tộc trưởng khác, khi trước các ngươi có thực lực của Ma hồn, hiện tại đã đến trình độ nào?” “ Tộc trưởng, tiểu nhân vô năng, sáu nghìn năm trôi qua không tiến triển được nhiều, cách đây một trăm năm mới đột phá từ ma hồn lên ma sĩ.” “ Ân, không tồi rồi, đối với ma binh trong vòng sáu nghìn năm đột phá tới ma sĩ đã là các ngươi vô cùng cố gắng rồi.” Đa Minh Ni nói “ Tộc trưởng, chúng ta cần phải đi giết người sao?” “ Không, cùng ta đi gặp một người, nếu có một ngày ta chết đi, các ngươi phải nghe lệnh người đó, gia tộc không thể giao cho Tân Bỉ, ta thà rằng để một ngoại nhân làm tộc trưởng cũng không giao cho Tân Bỉ.” “ Người? chẳng lẽ là nhân loại sao?” Hai lão ma nhân nghi hoặc nói. “ Không sai, là nhân loại, người cứu ta chính là nhân loại, hơn nữa lại là ngừoi cầm quyền của Tạp Mai Lạp gia tộc.” Ngả Cách cũng không có nhiều lời, đối với thân phận của Lai Ân càng ít người biết càng tốt. Có lẽ một ngày Ma Đế cũng sẽ bại ở trong tay nhân loại này không biết chừng. “ Chúng tôi nghe lời ngài, tộc trưởng.” Đa Minh Ni cùng Đa Minh Tạp không nhiều lời, chỉ chấp hành. “ Nơi này có gì thì mang đi, sau đó rời khỏi.” Đa Minh Ni đứng dậy cầm một ngọn nến sau đó đi đến góc tưởng, cậy gạch để lộ ra một cơ quan. Ngả Cách Lôi gia tộc có sáu nghìn năm tích lũy, của cải một phần đều để lại ở đây, mỗi một lần thâu tóm được các gia tộc khác, tộc trưởng đều lặng lẽ thu lại một nửa bảo khố của gia tộc đó, sau đó gửi đến tầng ngầm của tiểu thổ lâu. Hầm ngầm lộ ra, ở dưới là một kim chúc đại môn. Ngả Cách vạch tay áo bên trái, trên tay trái của hắn có một dấu vết gồ lên, đó chính là huy chương của gia tộc, đồ án một con Hùng Ưng cùng một đầu cự long. Ở giữa kim chúc đại môn vừa hay có một chỗ trũng. Cánh tay trái áp vào bên trên đồ án. Đại môn lúc này mới phát ra tiếng “ ken két” sau đó mở ra một khe nhỏ. Ngả Cách lắc mình tiến vào. Hơn nửa ngày sau hắn mới đi ra, trên ngón tay đeo một mai không gian giới chỉ, trong gia tộc tổng cộng có hai cái, cái mai là để dùng chung, còn một mai khác để ở đây, không có một ai biết. Sau đó Đa Minh Ni cùng Đa Minh Tạp cùng theo Ngả Cách rời đi. Hai lão ma nhân lưu luyến nhìn ngôi nhà mình đã sống sau nghìn năm, sống lâu như vậy phải bỏ đi quả thật cũng không dễ dàng. Bọn hắn hiện tại chỉ muốn nhìn thấy kẻ khiến cho tộc trưởng cũng phải kính nể rốt cục bộ dạng thế nào. Chợ một ngày hai mươi bốn giờ đều mở cửa, hội nghị còn mấy ngày nữa sẽ mở, vì thế càng lúc càng có nhiều người đến. Lai Ân mấy ngày nay cũng không thu hoạch được gì, vẫn tiếp tục chờ đợi. Ngả Cách lúc này từ phía xa chỉ vào Lai Ân nói “ Chính là hắn, nhớ kỹ, người này không thể đắc tội, trừ phi các ngươi có thể chắc chắn một trăm phần trăm đánh bại được hắn.” “ Một nhân loại, có thể mạnh bao nh, chẳng lẽ ngay cả tộc trưởng ngài cũng không nắm chắc sao?” “ Cũng bởi vì ngay cả ta cũng không dám cam đoan nên mới nói với các ngươi như vậy.” Ngả Cách gật gật đầu nói. Lúc này một gã ma nhân đi đến trước quầy Lai Ân, quăng đao xuống nói “ Quầy hàng ta lấy, ngươi mai biến đi.” Lai Ân ngẩng đầu lên, liếc mắt khinh thường nói “ Đao ta lấy, còn ngươi ta lưu lại cho một mạng, cút.” “ Nhân loại, dám ở ma giới dương oai sao, tìm chết đi.” Ma nhân nhấc đao giơ lên, nhưng cũng chỉ kịp như vậy thì ngực hắn đột nhiên nổ mạnh, tạo thành một cái hố giữa ngực. Lai Ân ngáp nói “ Muốn chết cũng đừng tìm đến chỗ này chứ, mẹ nó thật là nhàm chán.” “ Hung hăn, càn quấy.” Đa Minh Ni từ xa nghe thấy vậy, không khỏi kết luận một câu. “ Đó là cuồng ngạo.” Ngả Cách ha ha cười nói “ Lần đầu tiên đối thoại cùng hắn, ta cũng cho rằng đây là kẻ hung hăng càn quấy, nhưng sau đó mới phát hiện ra đây là cuồng ngạo, chỉ khi nào có đủ thực lực mới có thể cuồng ngạo, ngay cả ta là tộc trưởng của Ngả Cách Lôi gia tộc cũng chưa từng dám cuồng ngạo như vậy.” “ Tộc trưởng, ta xem hắn rõ ràng là muốn chết, dám ở ma giới nói lời như vậy, cuồng ngạo cũng tốt, hung hăng càn quấy cũng được, hắn như vậy đã đắc tội với rất nhiều ma nhân.” Đa Minh Tạp chỉ vào đám ma nhân đứng gần chỗ Lai Ân đang phẫn nộ đi tới. “ Các ngươi cứ xem đi.” Ngả Cách cừoi nói. Lai Ân cũng chú ý đến hơn ba mươi gã ma nhân đang đến gần, không khỏi cười nói “ Các vị tới muốn cùng ta giao dịch hay định quần ẩu?” “ Nhân loại, mau cút khỏi ma giới, đây không phải là địa phương của ngươi.” Một gã ma nhân cao lớn bước lên một bước nói. Lai Ân cũng lười nói, trực tiếp phất tay một cái. Một mảnh huyết vụ vung vãi. Cả đám ma nhân còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy chỗ vừa rồi tên ma nhân đứng chỉ còn lại một đám huyết vụ. Tức thời không khí trở lên yên tĩnh. Lai Ân vặn eo, bẻ cổ nói “ Kẻ mạnh là vua, cái này không phải là Ma giới sao? Hiện tại các ngươi nếu cố chấp, ta giết các ngươi cũng là điều có thể.” “ Giết hắn.” Hơn ba mươi gã ma nhân gầm lên giận dữ. Lúc này ở chung quanh Lai Ân đã tụ tập rất nhiều người, bất quá vẫn lựa chọn trung lập, bọn họ biết nhân loại này không dễ dàng đắc tội. Ví dụ như gần đây nhất ở tây nam tam cảnh có một tòa tiểu thành vì đắc tội với một nhân loại mà ba vạn người sống trong thành đều bị tiêu diệt, người còn sống không quá năm người. “ Nhân loại dám ở địa bàn chúng ta giương oai, con mẹ nó, anh em làm thịt hắn.” Trong đám người nhất thời vang lên những tiếng reo hò. Lai Ân đưa mắt nhìn liền thấy Tây Lý Nhĩ mang theo vài tên ma nhân đang đứng lẫn trong đám người. Đám ma nhân thấy có ma sĩ đi đầu tinh thần liền lên cao, đem toàn bộ những thứ nhìn thấy chung quanh cướp sạch, sau đó vây quanh Lai Ân. Những chủ quầy thấy bọn chúng cướp đồ, tức thì vô cùng tức giận, bọn họ mặc dù chỉ là ma nhân cấp thấp nhưng đều đại biểu cho các gia tộc, chuyện như thế này bọn họ hoàn toàn không thể tiếp nhận được. “ Mẹ nó, ai vừa lấy gì mau trả lại, bằng không An Tắc Tư gia tộc sẽ không tha cho các ngươi.” “ Ba Lạc Khắc gia tộc chúng ta cũng sẽ không tha cho các ngươi, mau đem đồ trả lại.” “ Mẹ nó, còn có Cáp Nội Sâm gia tộc chúng ta cũng vậy, các ngươi điên rồi.” … Tiếng kêu tiếng thét ầm ầm bất quá cũng không có ai nghe. Tây Lý Nhĩ được một đám ma nhân ủng hộ, bộ dáng tựa như đại tướng quân, mặt mũi vênh váo. Khắp nơi đều là những tên ma nhân giân dữ, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống Lai Ân. “ Giết hắn, sau đó đuổi hết nhân loại ra khỏi ma giới.” Tây Lý Nhĩ tiếp tục hò reo, đôi mắt tràn đầy oán độc cùng phẫn nộ hận không thể phân thây Lai Ân thành vạn đoạn. Vì mình mà phụ thân đã lấy hết toàn bộ tử kim thạch, hơn một vạn kim chuyên, chỉ thiếu chút nữa là gia tộc phải tán gia bại sản, mặc dù cứu được hắn nhưng cũng khiến cho gia tộc mấy chục năm cũng không phát triển được. Hơn nữa chuyện hắn bị nhân loại bắt cóc đã thành một truyện cười. Tây Lý Nhĩ cần báo thù, chỉ cần có thể dồn Lai Ân vào chỗ chết thì cho dù bất kỳ cơ hội nào hắn cũng không bỏ qua. “ Đây là lãnh địa của chúng ta, không phải địa phương nhân loại có thể tùy ý giết người, giết sạch nhân loại, không cho chúng ở tại Ma giới này.” “ Giết…” “ Giết…” “ Giết sạch nhân loại.” Từng tiếng rít gào vang lên, từng đám ma nhân phẫn nộ hướng về phía chợ tụ tập. Rống… Một gã ma nhân đầu tiên xông đến. Kết quả là vừa nhấc chân lên liền biến thành hai nửa. Lai Ân vẫn như lúc nãy, vặn eo bẻ cổ quét mắt nói “: Được a, muốn giết ta sao? Có giỏi thì cứ lên đây, núp đằng sau người khác làm cái rắm gì.” Kẻ điên… Điên thật rồi… Đa Minh Ni cùng Đa Minh Tạp toàn thân toát mồ hôi lạnh. Một gã nhân loại dám đứng giữa ma giới chọc giận ma tộc, chẳng lẽ hắn không sợ chết?” Ngả Cách hai tay nắm chặt, kích động nói “ Tốt, nhân loại này đúng là có tư cách để ta thiếu nhân tình.” Ma binh, ma chiến, ma hồn, ma sĩ, hơn một ngàn gã ma tộc bao vây Lai Ân. Cả đám người như một đám thủy triều dâng đến. Bọn hắn tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống nhân loại trước mặt. Oanh… Ở giữa trung tâm đột nhiên vang lên một tiếng nổ. Vài tên ma nhân chân tay đứt gãy lăn lộn dưới đất. “ A… nhân loại đáng chết, dám giết ma tộc chúng ta.” “ Mẹ nó, lão tử giết người không ít, ta mặc kệ ngươi là nhân loại hay ma tộc, quấy rầy ta ta sẽ giết, thật vất vả dùng bốn mai giới chỉ mới đổi được chỗ này, các ngươi tốt nhất lăn qua một bên, bằng không đừng trách ta độc ác.” Lai Ân đứng ở chính giữa, dùng ma pháp thuẫn chắn đám ma tộc ở bên ngoài. “ Mau giết chết nhân loại này, chúng ta không cần nhân loại ở Ma giới.” Ma tộc càng lúc càng nhiều, chen chúc lao đến. Cũng có ma nhân hung hăng nhảy lên, hai tay không ngừng công kích vào ma pháp thuẫn. Ma pháp thuẫn đường kính ba thước nhanh chóng bị ma nhân bao trùm. Đột nhiên mười đạo hắc ảnh từ tròng ma pháp thuẫn lao ra, chỗ bọn chúng đi qua một mảnh huyết vũ cùng những tiếng kêu thảm thiếu vang lên không ngừng. Chung quanh Lai Ân lập tức hình thành một khoảng trống. “ Nhân loại, đối thủ của ngươi là ta.” Một gã Ma hồn nhảy ra, vừa mới rơi xuống đất đã bị hắc ảnh xé thành hai nửa. Khôi lỗi hùng cao ba thước mỗi một lần xuống tay đều có thể khiến cho địch nhân thành thịt nát. Khôi lỗi xà mỗi khi quấn lấy địch nhân thì liền khiến cho địch nhân toàn thân xương cốt vỡ vụn. Cự lang lợi trảo sắc bén mỗi lần huy động liền xé tan lồng ngực của địch nhân. Cự ưng mỗi lần hạ xuống đều quắp lấy địch nhân, dùng móng vuốt xét nát rồi ném xuống đất. Đám người Đa Minh Ni nhìn đến mức ngây ngốc, hoàn toàn bị mười con quái thú hù dọa. Ngả Cách cười nói :” Người nọ còn chưa có ra tay, bằng không các ngươi sẽ còn giật mình hơn.” Hơn một ngàn ma nhân chỉ một lát công phu đã chỉ còn mỗi Tây Lý Nhĩ cùng hai gã ma sĩ. Tây Lý Nhĩ bị ba đầu cự lang cuốn lấy. Hai gã ma sĩ còn lại nhìn nhau từ trong ánh mắt đối phương đều nhìn ra sự hoảng sợ. Không nghĩ tới một đám ma nhân có thể so sánh với một trung cấp gia tộc lại cư nhiên cứ như vậy bị tiêu diệt. Hai gã ma sĩ thức thời liền lựa chọn chạy trốn, kết quả là vừa mới bay lên đã bị hai cái thổ thương đâm xuyên qua người. Một gã nhân loại gương mặt lạnh lùng từ không trung hạ xuống tức giận nói “ Vừa rồi là tên khốn kiếp nào đánh trống gieo hò muốn đem nhân loại đuổi ra khỏi Ma giới, con mẹ nó ta phải đánh chết hắn.” Tây Lý Nhĩ liều mạng muốn thoát ra vòng vây của cự lang, kết quả là một thân đầy vết thương. Lai Ân nhìn thấy Tây Lý Nhĩ nói “ Lần này muốn buộc ta giết ngươi sao?” “ Nhân loại, ngươi sẽ không được chết tử tế.” Tây Lý Nhĩ gầm lên, sau đó nhấc một tảng đá lên ném về phía Lai Ân. “ Muốn chết.” Lai Ân phất tay tức thì Tây Lý Nhĩ kêu lên thảm thiết. Bằng trình độ của Tây Lý Nhĩ căn bản không thể tránh thoát. Hắc cầu đem Tây Lý Nhĩ hoàn toàn thôn phệ. Gã nhân loại pháp sư đang đứng trên không trung, nhìn thấy Lai Ân ra tay, nhếch miệng nói “ Nhìn ngươi rất lạ? Mới vào ma giới sao?” “ Được mấy tháng.” Lai Ân ha ha cười. “ Cao cấp ma tộc còn tạm được, bất quá đám phế vật từ ma sĩ trở xuống tuyệt không biết tôn trọng người khác.” Gã ma pháp sư nhân loại cười lạnh một tiếng nói “ Ta gọi là Hán Nạp, là thổ hệ ma pháp sư, tiểu huynh đệ xưng hộ thế nào.” “ Lâm Đức, không gian hệ pháp sư.” Hán Nạp giật mình kinh ngạc một chút nói “ Hiếm thấy a, ha ha, ở Ma giới nhìn thấy khuôn mặt mới quả là không dễ dàng.” Hán Nạp dáng người cao gầy, thân thể tương tự với những ma pháp sư bình thường. Khu chợ lúc này đã là một mảnh hỗn độn. Thấy sự không ổn đám chủ quầy đã sớm thu dọn đồ đạc chạy xa. Lúc này càng có nhiều ma nhân hướng vào chợ đi tới. Hán Nạp khinh thường nói “ Ma tộc chính là cái dạng này, mặc kệ chết sống thế nào, thực lực ra sao, miễn là có phiền toái thường như ong vỡ tổ xông lên, nếu muốn chạy chúng ta chỉ cần bay lên trời là được.” “ Ta trước kia rất hay chạy trốn, bất quá hiện tại sẽ không chạy nữa.” Lai Ân mặt lạnh lùng nhìn đám ma nhân nói. “ Hảo, tiểu huynh đệ, ta thích, nếu có cơ hội hãy đi hoang dã chiểu trạch, Mặc Sâm gia tộc là nơi ta ở, ta sẽ chờ ngươi ở đó.” Hán Nạp vừa nói xong, liền động thủ. Khóe miệng tươi cười lúc này đã thành lạnh lùng. Một loạt thạch thương từ dưới đất phóng lên. Hán Nạp hai tay khẽ vẫy, mặt đất tức thì mọc lên vô tường đá đem đám ma nhân vây bên trong. “ Thần trung giai nhất cấp thạch lao, muốn phá ít nhất phải có thực lực ma sĩ.” Hán Nạp cười ha hả. “ Chỉ bằng thạch lao đã muốn vây khốn chúng ta, nhân loại lão tử chính là ma sĩ.” Một gã ma sĩ nhả lên, hai tay dùng lực đánh lên thạch lao. Hán Nạp đắc ý nói “ Ha ha, ta nói là ma sĩ nhưng không phải tùy tiện ma sĩ nào cũng được, ngươi đã đạt đến ma sĩ đỉnh sao? Như vậy cũng là Thần trung giai thất cấp thực lực, ta là Thần trung giai nhất cấp ma pháp sư chỉ bằng ma pháp cũng có thể áp chế.” Ở Ma giới, mỗi một gã nhân loại pháp sư nếu muốn sinh tồn được thì nhất định phải nghĩ biện pháp tăng thực lực, khiến cho ma tộc phải nể trọng, cho nên mỗi một gã ma pháp sư sống sót ở ma giới đều có những kỹ thuật đặc biệt. Hán Nạp lực lượng chính là tăng cường phòng ngự của thổ hệ ma pháp. Thần trung giai nhất cấp thực lực có thể làm cho công kích Thần trung giai thất cấp chiến sĩ trở nên vô dụng. “ Tiểu huynh đệ, muốn chém giết sao? Hiện tại ma tộc trong lồng chính là con mồi tốt nhất a” Lai Ân lắc đầu nói “ Ta đối với con mồi không có năng lực phản kháng không cảm thấy hứng thú.” “ A, nói cũng đúng.” Hán Nạp nâng tay thu hồi thổ lao nói “ Vậy thì giờ ta thả ra cho ngươi giết.” Đám ma tộc được thả ra tức thì như một đám mây đen lao tới. “ Giết.” Lai Ân nhẹ nhàng nói ra một chữ, song chưởng mở ra, hai luồng bạch sắc quang mang từ trong lòng bàn tay bắn vào đám ma nhân. Trong vòng đường kính mười thước đám ma nhân tức thì chân tay đứt hãy,thi thể chia năm xẻ bảy. Hán Nạp cười ha ha nói “ Hảo, không nghĩ tới không gian ma pháp lại lợi hại như vậy, ta cũng không chịu kém a.” Ma pháp của Hán Nạp mặc dù chuyên về thủ nhưng nếu về uy lực thì cũng không hề kém Lai Ân. Mặt đất đột nhiên hiện ta vô số lỗ hổng trực tiếp nuốt lấy mấy trăm gã ma nhân, ngay sau đó liền khép lại, ở dưới chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của đám ma nhân. Hai gã pháp sư, hai chiêu. Một nửa đám ma nhân vọt vào liền chết trận. Mùi máu tanh tỏa ra khắp nơi càng khiến cho đám ma nhân trở nên điên cuồng. Oanh… Trên bầu trời một gã ma nhân cao ba thước hạ xuống, tay cầm một thanh cự phủ so với thân hình còn to hơn chém xuống. Một mảnh ma nhân liền ngã xuống. Gã Ma nhân cao lớn vung chiến phủ giận dữ hét “ Ở Ngả Cách Lôi thành cũng dám làm loạn, các ngươi không muốn sống chăng, ai muốn chết cứ bước lên một bước.” “ Là nhân loại, nhân loại vũ nhục ma nhân chúng ta, hắn nói chúng ta yếu kém, ngươi thân là Ma tộc lại giúp bọn hắn mà giết người cùng tộc, ngươi không xứng là ma nhân.” “ Giết… giết” “ Giết hắn.” Đám ma nhân đã sớm đỏ mắt lúc này không quản lớn bé, không ngừng vọt lên. “ Mẹ nó, lão tử cũng dám đánh sao?” Gã ma nhân cao lớn nổi giận. Cự phủ vung lên nhảy vào đám ma nhân. Hán Nạp quay sang nói với Lai Ân “ Đât là người của Ngả Cách Lôi gia tộc, thủ thành ma tướng Hầu Tái Nhân, là người nổi tiếng lãnh huyết, đám ma nhân kia coi như xong đời.” Lai Ân khoanh tay trước ngực, nói “ Hầu Tái Nhân đại nhân, có muốn chúng ta hổ trợ không?” “ Hừ, chỉ là một đám kiến mà thôi sao có thể làm tổn thương bổn tướng quân.” Hầu Tái Nhân cười ha ha, bên cạnh hắn thi thể chồng chất như núi. “ Nhi tử, là tên nào giết nhi tử của ta.” Từ phương xa một bóng người phóng tới hét lên. Đức Bác Lạp sau khi nghe thủ hạ báo cáo lại nhi tử đã chết, liền bất chấp tất cả vọt vào chợ, vừa hay nhìn thấy Hầu Tái Nhân tay cầm đại phủ đang đại khai sát giới, lập tức xông lên vung quyền đầu lớn tiếng nói “ Hầu Tái Nhân, ngươi dám giết con ta, lão tử cùng ngươi liều mạng.” “ Đức Bác Lạp, con mẹ nó con ngươi không phải do ta giết.” Hầu Tái Nhân vừa thấy Đức Bác Lạp hầm hầm xông tới liền vội vàng giải thích. “ Lão tử không rảnh nghe ngươi nói, nộp mạng ra đây.” “ Mẹ nó ngươi còn đánh nữa lão tử cũng sẽ không nể nang a, con của ngươi lão tử không giết.” Hầu Tái Nhân chật vật tránh né vô cùng buồn bực. “ Ngươi giết con ta, ta muốn ngươi phải trả nợ bằng máu.” “ Ta đã nói là không giết con ngươi, ngươi sao lại điên cuồng như vậy, Đức Bác Lạp ta xem ngươi là tộc trưởng của một gia tộc nên coi trọng nhường nhịn ngươi, nhưng nếu ngươi không thu tay lại thì ta cũng sẽ không khách khí” “ Tộc trưởng, không phải hắn, không phải là Hầu Tái Nhân đại nhân là, mà là nhân loại bên kia.” Một gã thủ hạ chật vật chạy tới thấy tộc trưởng nhận nhầm người vội vàng lớn tiếng giải thích. “ Ai?” Đức Bác Lạp thu tay hướng về phía tay thủ hạ chỉ, thù mới hận cũ gộp lại gầm lên một tiếng, bỏ qua Hầu Tái Nhân lao về phía Lai Ân. “ Ha ha, Đức Bác Lạp tộc trưởng, đã lâu không gặp.” Lai Ân đỡ một đòn sau đó lắc mình tránh đi. Đức Bác Lạp thế công không dừng lại kết quả là đánh trúng lên ma pháp thuẫn của Hán Nạp. Ma pháp thuẫn của Hán Nạp tức thì bị đụng vỡ. Hán Nạp vội vàng tránh né nhưng vẫn bị quyền đầu của Đức Bác Lạp đánh trúng cánh tay trái, tức thì cả cánh tay liền nát vụn. “ A, tên hỗn đản ngươi dám tổn thương ta.” Hán Nạp đau đớn gào lên một tiếng, khoát tay tức thì một khói cự thạch liền đánh trúng ngực Đức Bác Lạp. “ Tất cả nhân loại đều đáng chết.” “ Các ngươi không cần đánh, nơi này là thành Ngả Cách Lôi.” Hầu Tái Nhân xông lên ngăn cản Đức Bác Lạp công kích Hán Nạp. Bất quá cả hai đều đang say máu căn bản là không thèm để ý khiến cho Hầu Tái Nhân ở giữa phải tránh trái tránh phải vô cùng chật vật. Lai Ân đứng ở bên cạnh sững sờ nói “ Cái này… tưởng phải là ta đánh không ngờ lúc này lại tựa như khôn phải chuyện của ta.” Hắn bất đắc dĩ gãi đầu gãi tóc, sau đó nhìn Hán Nạp lớn tiếng nói “ Hán Nạp có cần ta hỗ trợ hay không?” “ Không cần, ta tự mình giải quyết, lão tử ở Ma giới còn chưa có nếm qua cái loại này.” Đức Bác Lạp lúc này mới nhớ tới mình phải báo thù cho nhi tử, liền tức giận quay người lại nói “ Lâm Đức, ta muốn làm thịt ngươi.” Hán Nạp dùng ma pháp đen Đức Bác Lạp ngăn lại, nói “ Cút trở về cho ta, mẹ nó làm lão tử bị thương còn muốn chạy sao?” “ Con bà nó, dám ngăn cản bổn tộc trưởng báo thù, ta trước hết làm thịt ngươi.” “ Các ngươi dừng lại hết cho ta, các ngươi còn tiếp tục đánh toàn bộ đều sẽ bị bắt.” Lai Ân ném cho Hán Nạp một cái ma pháp trị liệu, dù sao chăng nữa thì thương thế của Hán Nạp cũng do hắn vì tránh né nên ít ra cũng phải cấp cho hắn một chút công đạo. Cánh tay trái vốn bị đánh nát của Hán Nạp tức thì chậm rãi mọc lại xương cốt cùng máu thịt. Hán Nạp cảm kích nhìn Lai Ân sau đó liền phẫn nộ công kích Đức Bác Lạp. Hán Nạp dũng mãnh lơ lửng trên không trung, toàn thân được bao bọc trong thổ giáp đánh đánh nhau cùng Đức Bác Lợi. Đám ma nhân vọt vào chợ lúc này trợn mắt nhìn, tình huống đã như thế này bọn hắn còn đánh nhau gì nữa. Có người chú ý tới Lai Ân đang nhãn nhà tức giận hét lớn “ Các huynh đệ, giết tên nhân loại kia.” “ Các ngươi coi như là người chết.” Lai Ân cũng tức giận nói. Đám ma nhân vốn đang định động thủ đột nhiên đằng sau vang lên một trận tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó một đám ma nhân đi tới. Một tiếng gầm giận dữ vang lên “ Là tên nào dám tổn thương người của Mặc Sâm gia tộc, lăn ra đây cho ta.” Một bên lại vang lên “ kẻ nào giết người của Da Tỳ gia tộc chúng ta, để mạng lại.” Lai Ân còn chưa kịp phóng ra ma pháp, thấy vậy xấu hổ nhếch môi cường nói “ Đây là phản ứng dây chuyền như lão sư vẫn nói sao? Ngả Cách Lôi thành chẳng lẽ thành chiến trường a.” Thanh âm càng lúc càng gần. Lai Ân sờ sờ cằm nói “ Một lát nữa có trò hay để xem rồi a.”