Vương bài pháp thần
Chương 220 : Thí nghiệm ( thượng + hạ)
Phong ấn chi thư xuất ra, trang sách không gió mà lật.
Một đạo kim quang trong phút chốc bao phủ cả thành phố và khuôn viên ba dặm.
Tuyệt đối phòng ngự.
Chỉ đượcba mươi giây thời gian.
Lai Ân chỉ có thể cầu nguyện trong ba mươi giây này ma tộc sẽ tới.
Bốn đạo thiểm điện đánh lên trên tuyến phòng ngự không có nửa điểm tác dụng.
Theo sát phía sau lại là tám đạo thiểm điện.
Mười sáu đạo…
Ba mươi hai đạo…
Lai Ân trong lòng lặng lẽ đếm đến ba mươi.
Sáu mươi bốn đại thiểm điện bao phủ hoàn toàn không trung trên tòa thành,
“ Ta như thế nào lại chọn ngày này.” Đức Bác Lạp bắt đầu hối hận.
“ Đã không còn đường để hối hận nữa rồi, chờ chết đi.” Lai Ân quỷ dị cười,
“ Thần tộc dám đến ma giới.”
Lai Ân vốn đang chuẩn bị thu Lạp Kỳ Áo vào thì đột nhiên một tiếng hét như sấm rền từ bên trên vang đến, cuối cùng một đoàn hắc vân xuất hiện bao phủ ở bên trên tòa thành.
Trong khoảnh khắc…
Tất cả mọi người đều cảm nhận được lực lượng đáng sợ phát ra từ hắc vân.
Đó là ma tộc lực lượng.
Lai Ân từ trước đến nay chỉ cảm nhận được loại áp lực này trên người Cáp Địch Tư, đây là loại lực lượng khiến người ta không thể kháng cự, vô cùng khủng bố.
“ Đây là Ma Đế, lực lượng của Ma Đế/”
La Tháp nói xong hai đầu gối không tự chủ quỳ rạp xuống.
Lực lượng của Ma Đế đối với ma nhân mà nói chính là tuyệt đối cường đại.
Bỉ Ân Tư cũng không ngoại lệ.
Lai Ân đã sớm thích ứng với loại lực lượng này nhưng cũng vẫn phải miễn cưỡng mới không quỳ xuống, hắn kích động nhìn lên bầu trời nói “ Đây là lực lượng của Thần thượng giai thập cấp a, thật mạnh, thật cường đại, ha ha nguyên lai lực lượng lại có thể cường đại như vậy.”
“ Ma Đế thì sao chứ? Để mặc gia tộc chúng ta bị tiêu diệt thì cũng không đáng để ta tận trung.” Cổ Sắt Lợi cố gắng chống cự lại áp lực không quỳ xuống, hai bàn tay nắm chặt thầm nghĩ : có một ngày ta sẽ cho người vì quyết định buông bỏ Tạp Mai Lạp gia tộc mà hối hân.
Sáu mươi bốn đạo thiểm điện trong hắc vân hóa thành hư ảo, một cự hình ma nhân cao gần năm thước xuất hiện bên trong hắc vân.
Ma nhân trong tay cầm hai thanh cự phủ bổ xuống.
Nhất chiêu bổ toang hư không, đánh đến lôi vân.
Y Lệ Na sắc mặt đại biến, cũng không dám cứng chọi cứng vội vàng thu hồi lôi vân sau đó hóa thành lôi quang biến mất.
Cự hình ma nhân cũng không thèm nhìn đám người dưới chân, lập tức đuổi theo.
Đức Bác Lạp sắc mặt trắng như tờ giấy, run giọng nói “ Ma Đế, trời ạ, đây chính là lực lượng của Ma Đế a, quá cường đại, vốn nghĩ rằng Ma Đế bị thương nặng từ khi ở Thần Ma đại chiến sẽ chết đi, không ngờ lại vẫn còn sống, hắn nếu muốn thống trị Ma giới, chúng ta cũng không thể phản kháng được.”
“ Đồ nhát gan, ngươi sợ sao?” Lai Ân nhìn Ma Đế biến mất, nhẹ nhàng thở ra khôi phục lại bộ dáng tươi cười.
“ Sợ? ha ha ta sao phải sợ, Ma Đế cường thịnh trở lại cũng là kết quả do hắn tự mình nỗ lực, chỉ cần cố gắng tăng cường thực lực có một ngày ta cũng sẽ trở thành Ma Đế.”
“ Nga, vậy sao? Ngươi trước hết cứ đối phó được cái thứ cao năm thước đằng sau ngươi rồi hãy nói.” Lai Ân hắc hắc cười.
Đức Bác Lạp nghe thấy vậy vô cùng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại cuống quít nói “ Ma Đế đại nhân, ta không cố ý nói như vậy a.”
Nhưng sau lưng hắn không hề có ai.
Đức Bác Lạp biết mắc mưu quay đầu lại cả giận nói “ Ngươi gạt ta.”
“ Ta chỉ muốn thử xem ngươi có đúng là nhát gan hay không, xem ra đúng thật vậy a.”
“ Bớt sàm ngôn đi, con ta thế nào?”
“ Không có việc gì, gần đây ăn ngon, ngủ tốt.”
“ Đồ vật yêu cầu đều đã mang đến, ngươi kiểm tra sau đó nhận rồi mau thả người.”
“ Tộc trưởng đại nhân, ngươi nói là những đồ vật kia sao?” Lai Ân nhìn lướt qua phòng khách đã sớm bị san thành bình địa, nói đó có vài cái thùng, những đồ vật trong đó đã sớm rơi rụng vương vãi đầy đất.
“ Những đồ vật đó không phải đang ở trên mặt đât sao?”
Lai Ân quét mắt nhìn nói “ Ta làm sao biết được có đủ số lượng hay không?”
“ Ngươi nếu không tin thì cứ tìm người đến thu thập thử xem”
Đức Bác Lạp không kiên nhân nói.
“ Tộc trưởng, ngươi trước hết phải hiểu,kẻ bị giam là con ngươi không phải con ta, vì thế ta nghĩ người phải thu thập là ngươi mới đúng.” Lai Ân hừ lạnh một tiếng, tuyệt đối không cấp cho Đức Bác Lạp một chút mặt mũi.
“ Ngươi muốn chết.”
Đức Bác Lạp nâng tay muốn đánh.
La Tháp chặn trước người Lai Ân nói “ Muốn đánh nhau sao? Để lão tử tiếp ngươi.”
Cánh tay của Đức Bác Lạp liền dừng lại, lão nhớ ra ở bên Lai Ân cũng có ma tướng nếu đánh nhau thì chỉ sợ cũng không chiếm được tiện nghi.
La Tháp không kiên nhẫn phất phất tay nói “ Ngươi rốt cục có đánh hay không? Còn nghĩ ngợi cái gì?”
“ Ta tìm người đi nhặt đồ.”
Đức Bác Lạp cắn răng một cái, bất đắc dĩ xoay người lại.
Người của Da Tỳ gia tộc lúc này đã được dẫn lên.
Hơn hai mươi người, ma sĩ có, ma hồn có, cũng có cả đám ma chiến hiện giờ đều như cu li, chổng mông lên nhặt đồ trong bùn đất.
Mất cả buổi chiều bọn chúng mới gom được gần đủ.
Đức Bác Lạp nói “ Đã gom được đủ đồ chưa?”
“ Tộc trưởng, thiếu một thứ.” Một gã thủ hạ thở dốc nói.
“ Thiếu cái gì?”
“ Là tử kim quáng thạch, huyết dịch của ma tướng, còn thiếu hai rương kim chuyên cũng không thấy đâu.”
“ Điều này không có khả năng.”
“ Có gì mà không có khả năng, hừ đồ vật mất thì bù lại.”
Lai Ân trong lòng thầm cười, khi nãy hắn đã để ý qua ba cái rương đó dùng dấu hiệu đặc biệt khác hẳn với những chiếc rương khác vì thế hắn liền đoán rằng ba rương này chắc hẳn để đựng đồ quý giá, vì vậy tranh thủ không có ai để ý hắn liền đưa vào không gian giới chỉ.
Hiện tại nghe vậy quả nhiên là mình xuống tay đúng chỗ.
Đức Bác Lạp sắc mặt phi thường khó coi, lạnh lùng quét mắt nhìn đám thủ hạ.
Cả đám không ai dám ngẩng đầu lên, hiện tại tộc trưởng đang nổi giận, nhi tử thì bị người ta bắt, tài sản thì bị vơ vét, lại tổn thất mất mấy chục người, ngay cả ma sĩ cũng ngã xuống, tổn thất này quả là không nhỏ.
Hắn vất vả lắm mới lấy được một rương tử kim quáng thạch trong bảo khố của gia tộc lần này lại phải móc thêm khiến hắn không nỡ.
Đức Bác Lạp càng nghĩ càng tức giận, rốt cục nhịn không được giơ tay chỉ vào Lai Ân nói “ Nhân loại, ta muốn tố giác ngươi, ngươi cùng Thần tộc liên hợp cùng nhau lừa gạt ta, sau đó còn cướp đồ, giết người diệt khẩu.”
“ Ta kháo, lão nhân nói chuyện cũng phải có một chút chứng cớ a, ta liên hợp với Thần tộc lừa gạt ngươi chẳng phải ta cảm thấy sống quá nhiều rồi sao, đây là Ma giới a, mang Thần tộc đến đây rõ ràng là ta muốn chết a.”
Lai Ân kêu to oan uổng.
Lúc này hắn thật sự oan uổng, hắn không nghĩ tới Y Lệ Na sẽ đột nhiên chạy đến đây.
“ Nếu không vì ngươi thì tại sao Thần tộc lại biết ngươi ở đây.”
Lai Ân cả giận nói “ Ngươi nói như vậy thì chẳng lẽ Ma Đế đại nhân cũng thông đồng với ta sao?”
“ Ma Đế đại nhân là ma tộc kiêu ngạo, làm sao có thể cùng một nhân loại như ngươi thông đồng.”
Đức Bác Lạp lúc này nói chuyện vô cùng cẩn thận, chỉ sợ Lai Ân bắt được nhược điểm.
“ Ma Đế nếu không cùng ta thông đồng thì làm sao biết Thần tộc ở đây, chẳng lẽ hắn nhàn rỗi nên đến đây du lịch?”
“ Ách… cái này, dù sao thì ngươi rõ ràng là cùng Thần tộc thông đồng.”
Lai Ân nổi giận , nói “ Con mẹ nó, ngươi nghĩ rằng lão tử sợ ngươi sao, mẹ nó nếu không trả tiền thì hôm nay lão tử liền thịt nhi tử của ngươi, còn có đám ma nhân kia nữa đừng hòng có một tên đi được ra ngoài.”
Lai Ân hiện tại bộ dáng như một kẻ điên, ai cũng không dám nghĩ rằng hắn nói dối.
Đức Bác Lạp còn muốn làm ầm một phen nhưng kết quả thấy bộ dáng hùng hổ của Lai Ân tức thì hoảng sợ vội vàng nói “ Đừng, ta vừa rồi có chút nóng nảy, ài mất nhiều như vậy không tức giận mới là lạ.”
“ Ta hiện tại cảm thấy khó chịu, tiền chuộc tăng thêm một thành, trong vòng mười ngày hãy mang đến, bằng không sau mười ngày muộn một ngày ta giết một người.”
“ Ta lập tức trở về lấy tiền, đừng nóng vội.”
Đức Bác Lạp lúc này vô cùng sợ hãi, tên kia đúng là kẻ điên, không thể nói lý.
Người thường Đức Bác Lạp cũng sẽ không sợ, nhưng bên cạnh tên điên này còn có một gã ma tướng lại thêm một bộ khải giáp nhìn không ra thực lực nhưng dựa vào lúc hắn đỡ Thần phạt chi lôi thì chỉ sợ so với mình cũng không hề kém.
Nói cách khác nhân loại này có hai gã ma tướng giúp đỡ, nếu lúc này muốn đúng thì chỉ sợ Da Tỳ gia tộc cũng không chiếm được tiện nghi, lưỡng bại câu thương cũng là điều có thể.
Nếu gia tộc bị tổn thất, gia tộc khác chỉ sợ sẽ chiếm tiện nghi lúc đó muốn xoay xở cũng vô cùng khó khăn.
Đức Bác Lạp lúc này vô cùng hoảng sợ, nhìn thấy Lai Ân ánh mặt tựa như sắp lên cơn bệnh dại liền vội vàng dẫn ngươi chạy đi.
Vừa chạy Đức Bác Lạp vừa quay lại nói “ Mấy thứ này là chín nghìn khối kim chuyên, ngươi trước hết mau thu thập, ta trở về thu thập những thứ còn lại.”
Nhi tử ở trong tay người khác, kẻ làm cha mẹ sao không lo lắng cho được, cho dù tức giận cũng phải cố nén.
Lai Ân thấy Đức Bác Lạp đi khỏi lúc này mới khôi phục lại trạng thái bình thường nói “ Không cho ngươi biết lợi hại ngươi còn tưởng ta là đất sét sao, hừ làm lão tử giả bộ mệt chết mất.”
“ Hắc, ngươi diễn thật là giỏi, vừa rồi những rương đồ vật kia không phải là bị ngươi trộm lấy a.” La Tháp cười xấu xa nói.
“ Không thể nói như vậy a, là ta không nói hết sự thật thôi.” Lai Ân cười hắc hắc.
“ Bắt cóc tống tiền, so với cướp bóc còn nhanh có tiền hơn a, ngươi lần này dọa dẫm cũng đã đem Da Tỳ gia tộc lột sạch.”
“ Đây chỉ là bắt đầu, để xử lý Da Tỳ gia tộc còn phải nghĩ biện pháp, tạm thời phải nghĩ biện pháp để làm suy yếu thực lực của Da Tỳ gia tộc.”
“ Cái này với ta không có quan hệ, nghe nói ở ma giới chi môn có rượu ngon, ta phải đi nhấm nháp a.”
“ Một bộ phận của ta còn cần Tử kim khoáng thạch, các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp thu thập, ta cũng không muốn tiếp tục làm bán thành phẩm,” Ma Lợi Tư lạnh lùng nói, sau đó rời đi.
Lai Ân đứng yên một chỗ nói “ Hừ, nghĩ rằng thứ tốt như vậy dễ kiếm lắm sao, cái gì cũng bảo ta đi làm, ta là chìa khóa vạn năng hay sao, cái gì cũng phải có.”
Phòng khách đã bị hủy chỉ cần có tiền là sửa chữa được.
Lúc này ở giữa sườn núi từng tiếng động kinh thiên động địa vang lên, nhất là mỗi khi Y Lệ Na phóng ra ma pháp.
Khẳng Ni lúc này đang co rút ở một góc sáng sủa thầm nghĩ : chỉ cần ở cùng với Lai Ân thì phiền toái càng lúc càng lớn, xem tình huống thế này phỏng chừng Thần tộc cũng không xê xích bao nhiêu.
Lôi Lỵ Nhã sau khi tiếng sấm biến mất liền hướng về phía sường núi chạy tới.
Nếu không phải ở dưới có người ngăn thì nàng đã sớm chạy đến giữa sườn núi.
Lúc này mới thấy Lai Ân một thân rách nát đang đứng tiêu sái trên núi.
Lôi Lỵ Nhã lúc này mới yên tâm, bất quá lúc sau liền hoảng sợ.
Lai Ân một thân máu tươi mặc dù không thấy rõ miệng vết thương nhưng như vậy cũng vô cùng dọa người.
“ Ngươi bị thương sao?” Lôi Lỵ Nhãn kéo Lai Ân qua, tìm vết thương.
“ Không có việc gì, ta là một pháp sư còn có sinh mệnh dược thủy, lẽ nào còn sợ chết sao? Bất quá…” Lai Ân cười hắc hắc nói “ Ngươi thật là tốt, lại quan tâm đến ta như vậy.”
“ Có quỷ thèm quan tâm đến ngươi, ta vốn là lo ngươi chết sẽ khiến cho Tạp Mai Lạp gia tộc chúng ta mất đi hi vọng.”
“ Hắc hắc, nói gì đi nữa thì ngươi cũng không thể tuyệt đối không quan tâm đến ta.”
Lai Ân kéo tay Lôi Lỵ Nhã nghiêm mặt nói “ Lôi Lỵ Nhã, ta có một việc không hiểu được, ma pháp nguyên tố ở Ma giới so với ở đại lục không hề kém, vì sao các ngươi lại không có ma pháp sư?”
“ Cái này ta thật sự không biết.” Lôi Lỵ Nhã sờ sờ mặt mê mang nói “ ta cùng chưa từng nghe nói có ma nhân là ma pháp sư.”
“ Cái này là sao a?” Lai Ân gãi gãi đầu nói “ Chẳng lẽ Ma tộc không hề có một người nào là ma pháp sư sao.”
“ Thật sự không có, phụ thân trước kia có thử tu luyện qua ma pháp nhưng như thế nào cũng không thành công.”
“ Ta không tin.” Lai Ân kéo tay Lôi Lỵ Nhã nói “ Đi vào phòng cùng ta, ngươi thử lại xem có thể hay không tìm ra nguyên nhân, hôm nay ta có chút buồn bực, bị Thần tộc đánh theo ta bay lên chỉ có một người, những ma nhân còn lại chỉ có thể ở trên mặt đất, như vậy nếu trên chiến trường chẳng lẽ chỉ có thể một người cùng ta xung phong lên sao?”
“ Ngươi muốn thử ta cũng không phản đối, nhưng thật sự từ trước đến nay chưa hề có Ma tộc thành công tu luyện ma pháp.”
“ Ta không tin, nhất định phải thử lại qua.” Lai Ân quật cường nói.
Phòng của Lai Ân hiện tại là phòng của một trưởng lão trước kia, bài trí cũng không thay đổi qua nhiều, hơn nữa Lai Ân đối với việc này cũng không có hứng thú, hắn cả ngày chạy đông chạy tây, chuẩn bị kế hoạch vĩ đại của mình vì thế chuyện như vậy chưa từng để ý qua.
Lôi Lỵ Nhã đi cùng Lai Ân vào phòng.
Nhưng khi vừa tiến vào phòng Lai Ân mới phát hiện ra được một vấn đề khiến cho hắn có chút bối rối.
Lôi Lỵ Nhãn mặc một bộ váy rộng màu đen, lộ ra hơn phân nửa cặp đùi thon, trắng như tuyết, cổ áo hình chữ V khiến cho một phần ngực lộ ra ngoài.
Ta có tội, ta có tội, không thể phân tâm.
Lai Ân vội vàng nhắm mắt, dường như vừa làm sai chuyện gì đó không dám nhúc nhích.
Lôi Lỵ Nhã rất hài lòng về lực sát thương của mình, ít nhất đối với nam nhân này lực sát thương quả là lớn.
“ Không phải cần nghiên cứu ma pháp sao? Lai Ân ngươi tại sao lại không nói chuyện.”
“ Cái này….”
Lai Ân ngửa mặt lên trời để máu mũi không phun ra.
Lôi Lỵ Nhã thân thể thơm tho nhích lại gần.
“ Cái này có tính là câu dẫn ta không.”
“ Ta là lão bà của ngươi, còn tính là câu dẫn sao?”
“ Ngươi đã nói vậy thì ta có làm gì cũng không tính là lưu manh a.” Lai Ân cười hắc hắc xấu xa, đưa hai tay hướng về ngự Lôi Lỵ Nhã.
Lôi Lỵ Nhã mặt ửng đổ, đẩy tay Lai Ân ra, hơi thở gấp gáp nói “ Ngươi không phải nói là cần nghiên cứu ma pháp sao?”
Lai Ân nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng sau đó hai tay cởi bỏ áo của Lôi Lỵ Nhã xuống.
Lôi Lỵ Nhã bên trong mặc một chiếc áo tơ màu đen trong suốt lộ ra bộ ngực đầy đặn, hai hạt đậu nhỏ màu hồng nhạt nhô lên như muốn phá áo chui ra.
Lai Ân si ngốc nhìn nữ nhân trước mặt.
Khi nằm ở dưới gạch ngói vụn chờ chết hắn chưa nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
ở trong rừng rậm bị dã thú đuổi giết, hắn chỉ muốn trở thành một bát cấp pháp sư sau đó cưới một nữ tử bình thường cùng nhau chung sống cả đời.
Hắn cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ đến rằng mình sẽ có một nữ nhân xinh đẹp như vậy làm vợ.
Lai Ân mê mẩn ngắm nhìn.
Lôi Lỵ Nhã nhắm mắt lại nhẹ ràng rên rỉ khi bàn tay to lớn của Lai Ân vuốt ve ngực nàng.
Lai Ân ôm lấy Lôi Lỵ Nhã nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Hắn ôn nhu hôn cổ, mặt, bầu ngực cao vút, bụng của Lôi Lỵ Nhã.
Đây không phải là lần đầu tiên của hai người.
Lôi Lỵ Nhã mái tóc dài xõa trên giường, giống như một nàng công chúa đang say ngủ.
Từng trận rên rỉ, tiếng thở gấp vang lên.
Sau khi qua đợt cao trào, hai người thân không mảnh vải nằm ôm nhau trên giường.
Lai Ân bàn tay không hề cố kỵ vuốt ve ở kiều đốn đầy đặn của Lôi Lỵ Nhã.
Ba…
Lôi Lỵ Nhã đánh mạnh lên bàn tay của Lai Ân.
Lai Ân bàn tay lại bỏ phía dưới hướng lên phía trên xoa bóp.
“ Lưu manh.”
Lôi Lỵ Nhã khẽ gắt một tiếng.
“ Lão bà, lão công sờ mó không tính là lưu manh a.”
Lôi Lỵ Nhã ngồi dậy, mặc quần áo vào, sau đó mới ôn nhu mặc quần áo cho Lai Ân.
“ Ngươi không phải là nói muốn dạy ta ma pháp sao? Làm chuyện xấu xong liền quên mất a?”
Lai Ân ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói “ Điều này làm sao có thể, tu luyện ma pháp chủ yếu là minh tưởng, đó là cách ngươi tụ tập nguyên tố ma pháp chung quanh. A , đúng rồi, trước tiên phải kiểm tra thuộc tính ma pháp của ngươi một chút.”
Lai Ân lấy ra một tờ ma pháp quyển trục cho Lôi Lỵ Nhã cầm.
Tử sắc quang mang nhấp nháy.
Lôi thuộc tính.
Lai Ân liền cảm thấy có hi vọng.
Sau đó hắn lại xuất ra thêm ba thủy tinh cầu, theo thứ tự Thần thức, linh hồn lực, tinh thần lực.
Lai Ân phát hiện trừ bỏ tinh thần lực sáng lên một chút còn những thứ khác hoàn toàn không có chút phản ứng.
Nói cách khác Lôi Lỵ Nhã ở phương diện ma pháp hoàn toàn không được.
Lai Ân gãi gãi đầu cầm thủy tinh cầu nói “ Ngươi chờ một chút, ta đi ra ngoài sẽ quay lại luôn.”
Lôi Lỵ Nhã gật gật đầu.
Lai Ân ôm thủy tinh cầu chạy ra ngoài, nửa ngày sau uể oải trở về nói “ Như thế nào lại giống nhau a, Bỉ Ân Tư cũng vậy mà La Tháp cũng không khác, ma binh cũng không khác, các ngươi căn bản là không thể tu luyện ma pháp.”
“ Còn muốn thử không?”
“ Thử, ta không tin là không được, ta có thể đem một tên thú nhân đần độn huấn luyện thành ma vũ sĩ, vậy thì không tin ma nhân không thể huấn luyện thành ma pháp sư.”
“ Ngươi theo như ta nói hãy nhắm mắt minh tưởng, thử phóng tâm thần cảm thụ biến hóa chung quanh.”
Lôi Lỵ Nhã nhu thuận nghe theo.
Lai Ân ở bên cạnh giúp đỡ Lôi Lỵ Nhã cảm thụ nguyên tố ma pháp, cũng không phải không có hiệu quả gì mà cảm thụ ma pháp nguyên tố của Lôi Lỵ Nhã quá ít, đừng nói là một quả hỏa cầu ngay cả muốn ngưng tụ một ngọn lửa nhỏ cũng không được.
Đột nhiên nguyên tố dường như có chút biến hóa.
Nguyên tố ma pháp biến thành một cái lốc xoáy lấy tốc độ khó tin ngưng tụ thành ma pháp.
Lôi Lỵ Nhã ở giữa trong đó lại không hề bị ảnh hưởng.
Lai Ân lại khác, vì hấp dẫn tốc độ của lốc xoáy kia mà hắn mệt thở ko ra hơi.
“ Không xong.” Lai Ân đột nhiên nghĩ tới gì đó, sắc mặt đại biến vỗ đầu nói “ Linh hồn lực yếu như vậy, không thể từ một ngọn lửa biến thành lôi bạo được a.”
Hắn vội vàng tăng nhanh tốc độ, nhưng không đợi cho Lai Ân kêu lên, Lôi Lỵ Nhã đã đình chỉ.
Lôi bạo đã muốn hình thành.
Lai Ân không lo lắng về Lôi Lỵ Nhã, ma pháp sẽ không đả thương người phóng thích nó, nhưng hắn là người đứng xem không thể không chạy.
Một cái lôi bạo không có linh hồn lực khống chế, lực phá hoại chính là một trăm phần trăm.
Cả tòa thành từ chân núi đến đỉnh núi đều cảm giác được một trận lay động kịch liệt.
Thần hạ giai tam cấp lôi bạo trực tiếp đem cả ngọn núi đánh bằng.
Ở chân núi cùng lưng chừng núi đám ma nhân thấy đỉnh núi bị phá hư, không khỏi thầm nghĩ bên trên liệu có phải có địch nhân đến phá hay không.
Một gã ma nhân bị đá tảng rơi trúng đầu buồn khổ nói “ Ta gia nhập Tạp Mai Lạp gia tộc rốt cục không biết là đúng hau sai a, chỉ sợ sau này đang ngủ cũng bị đá tảng rơi xuống đè chết.”
“ Nghĩ lại đi, ngươi không nhìn thấy thủ đoạn của Lai Ân đối phó với Kiều Trì Á, người ta một cái tộc trưởng mà cũng nói giết là giết, chúng ta chỉ là ma nhân thì tính làm gì?”
“ Phản bội làm gì? ở đây có thịt, có rượu, các ngươi rời đi thì có gì tốt?”
Một đám ma nhân sôi nổi bàn tán.
Bàn tán một lúc bọn chúng bắt đầu đoán xem nguyên nhân là gì.
Lúc này trên đỉnh núi trong vòng mười thước đã tan hoang, một tòa nhà cũng không còn tồn tại.
Lôi Lỵ Nhã kinh ngạc nhìn thành quả do chính mình tạo ra.
Lai Ân trốn không kịp, bị đánh thành đen xì.
La Tháp vốn đang cầm một cái chân gà nướng gặm, nhưng lúc này chân gà đã không cánh mà bay, trên tay chỉ còn lại nửa đoạn xương gà cháy đen.
Bỉ Ân Tư chui ra từ đống hoang tàn, hét lớn “ Vừa rồi là tên hỗn đản nào phóng ma pháp, mẹ nó lão tử vất vả lắm mới tìm được cảm giác đột phá, không ngờ bị phá hỏng, Lai Ân ta làm thịt ngươi.”
“ Không phải ta, không phải ta,lần này thật sự không phải là do ta phóng ma pháp.”
Lai Ân ý vị lắc đầu, lần này thật sự không phải là hắn, hắn bất quá chỉ đồng lõa mà thôi.
“ Ngoài ngươi ra thì còn ai?”
“ Là Lôi Lỵ Nhã.”
“ Ngươi lần sau nhớ tìm lý do gì tốt tốt một chút, ma nhân dùng ma pháp sao? Con mẹ nó, chẳng phải nói bò biết bay a.” Bỉ Ân Tư bẻ ngón tay, từng khớp xương kêu lên rắc rắc.
“ Thật a, chính ta dạy Lôi Lỵ Nhã dùng ma pháp, chính là không khống chế được nên mới xảy ra như vậy, bất quá ta không nghĩ tới một ma nhân không thấu hiểu ma pháp lại có thể lần đầu tiên thực hiện làm ra lôi bạo.”
Lai Ân phi thường khó hiểu.
Bỉ Ân Tư cùng La Tháp đồng thời nhìn về phía Lôi Lỵ Nhã.
Lôi Lỵ Nhã ngượng ngùng gật đầu.
La Tháp cùng Bỉ Ân Tư kinh hỉ nhìn nhau kêu lên “ A, ma nhân có thể tu luyện ma pháp, đây chẳng phải nói sau này chúng ta có thể bay được sao?”
“ Bay hay không thì ta không biết nhưng lực phá hoại quả là kinh người a, sau này các ngươi có tự bạo cũng tuyệt đối không chết được, còn đám xung quanh khẳng định sẽ ăn khổ sở,”
Lai Ân nói đến tự bạo, nhãn tình sáng lên nói “ Đúng vậy, không có linh hồn lực không phải là không thể dùng ma pháp sao, tự bạo rồi không tổn thương đến mình mà tổn thương người khác, ha ha, ta quá thông minh.”
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương