Vương bài pháp thần

Chương 212 : Bắt người (1+2)

“ Cái gì, là Tây bộ đệ tam đại gia tộc Da Tỳ sao” “Đúng vậy, chính là bọn họ.” “ Tạp Mai Lạp gia tộc chỉ là một gia tộc trung đẳng, làm sao có thể đắc tội với một siêu cấp gia tộc như thế.” Tra Lợi cười hắc hắc: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra Tạp Mai Lạp gia tộc cùng những gia tộc khác bất đồng sao?” " Phụ thân ta nói, tổ tiên chúng ta là một đại gia tộc.” " Mấy vạn năm trước, Ma giới xâm lấn đại lục tổng cộng có mười bảy đại gia tộc hơn trăm vạn ma nhân, khi đó là thời điểm Ma giới cường thịnh nhấn, trăm vạn liên quân trong đó có hai mươi vạn ma sĩ, ba vạn ma tướng, ba Ma đế cùng hơn bảy mươi vạn ma chiến, ma hồn cùng ma binh, nhưng không ngờ lại bị Thần tộc chặn đánh, cuối cùng mười đại gia tộc toàn quân bị diệt, tam đại ma đế cũng chỉ một người còn sống.” “Đây là lịch sử Ma giới, ai cũng biết.” " Con bà nó, ta cái khác không biết chỉ biết là năm đó Thần Ma lưỡng tộc đánh nhau vô cùng ác liệt, tam đại ma đế, hai mươi vạn ma sĩ, còn có ba vạn ma tướng nếu là hôm nay thì chỉ sợ có thể diệt được mấy trăm cái đại lục a.” Lại Ân thật khó mà tin nổi, năm đó Ma giới có nhiều cao thủ như vậy, lại bị Thần tộc công kích, tổn thất lớn như thế. “Đó là bởi ngươi là người người. Sao biết nội tình.” Tra Lợi hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng lần đó Ma tộc bị đuổi về ma giới, Thất đại gia tộc xuống dốc, trải qua vài vạn năm chiến đấu Ma giới đã có biến đổi lớn, rất nhiều năm sau chỉ còn lại tiểu gia tộc cùng gia tộc trung đẳng chiếm cứ Ma giới, ngày trở về Thất đại gia tộc bị những tiểu gia tộc xơi tái, cho tới hôm nay, liên quân Thất đại gia tộc chỉ còn lại có 3 phần thực lực, còn lại không bị hủy thì cũng xuống dốc, Tạp Mai Lạp chính là một .” Oanh… Lời Tra Lợi tựa như một quả boom tấn trong phòng nổ tung. Ngay cả Lôi Lỵ Nhã cũng có chút sững sờ. Không ngờ gia tộc mình năm đó lại là một trong những gia tộc cực mạnh. “Tiếp tục đi lão nhân. Ta càng ngày càng có hứng thú. Vậy còn Da Tỳ gia tộc kia thì sao? Cũng chỉ một trong Thất đại gia tộc năm đó." “Không. Da Tỳ bất quá chỉ là gia tộc quật khởi sau này, bọn chúng muốn công chiếm Tạp Mai Lạp gia tộc bởi vì năm đó khi một Ma Đế chết trận vì muốn giữ lại Tạp Mai Lạp gia tộc nên đem hồn tinh của mình ghi lại, toàn bộ vũ kỹ cùng trí nhớ.” Lai Ân nhíu mày nói: “Được rồi. Ta thừa nhận sự tình có chút phức tạp. Hiện tại nói cho ta biết, gia tộc A Tỳ mạnh cỡ nào.” “Ba mươi hai gã ma sĩ, hai gã ma tướng.” Không cần phải nói tới những thứ khác, chỉ nghe tới đây cũng đã biết là thực lực mạnh tới đâu, có lẽ chỉ cần một gã ma tướng đã có thể hủy được một gia tộc hạng trung. Lai Ân cảm thấy có chút đau đầu, chuyện này càng lúc càng khó giải quyết. “Hiện tại có thể thả ta đi.” “Ta có nói sao?” Lai Ân đột nhiên cười. “Ngươi vừa mới nói, bọn hắn đều đã nghe, ngươi không thể đổi ý.” Tra Lợi nóng nảy. “Được rồi, coi như ta nói, nhưng giờ ta đổi ý, ngươi làm gì được ta?” Lai Ân duỗi ngón tay. Tra Lợi như biến thành một màn sương máu. Hai chân Mã Tái Nhĩ như nhũn ra, lập tức ngã xuống đất. Mã sĩ đều chết hết, một ma chiến nhỏ nhoi như hắn sao có thể còn sống? Kiều Tây đưa mắt nhìn Mã Tái Nhĩ: “Người này sao?” “Thả.” “Thả.” Mọi người đều sửng sốt, không rõ vì suy nghĩ gì mà lại cân nhắc thế này. “Dù sao thực lực người này cũng không còn nhiều, trở về cũng không tạo được uy hiếp.” “Cám ơn, cám ơn Lâm Đức tiên sinh.” Mã Tái sợ Lai Ân phản đòn, không đợi mọi người phản bác đã đứng lên giống như muốn chạy khỏi sơn trang. Lôi Lỵ Nhã dậm chân mà nói: “Ngươi đem hắn thả về, nếu hắn trở về báo tin cho An Đức Lệ Na, bọn hắn sẽ tới thì sao?” “Thừa dịp vu oán giá họa một chút cũng không phải là tồi? Lai Ân sờ lên cằm, nheo mắt cười làm động tác xấu. “Nhưng vu oan giá họa cũng không cần thả người như vậy.” Kiều Tây cũng có chút nóng nảy, hắn tin tưởng thực lực Lai Ân, nhưng vẫn cảm thấy chuyện này đáng tiếc. “Hắn vu oan ai?” Lai Ân quay đầu hỏi Kiều Tây. “Chúng ta.” “Như thế nào lại vu oan?” Lai Ân cười quỷ dị. Kiều Tây lập tức nhỏ giọng nói: “Hắn trở về nói ngài giết Tra Lợi.” “Tra Lợi chết, hắn không có chút tổn hại, hắn nói là chúng ta giết, ai tin hắn.” “A…” Lôi Lỵ Nhã lo lắng hỏi: “Vạn nhất bọn họ tin hắn thì sao?” “Coi như thế thì Mã Tái Nhĩ cũng phải chết, ta không tin mười mấy năm kinh nghiệm của mình lại không lừa gạt được bọn chúng.” Lai Ân tự tin lắc đầu. Mọi người không nói gì, người này có khi cuồng ngạo, có khi tự đại, lại có khi giảo hoạt gian trá, nhưng là có thực lực siêu cường, người như nào lại muốn trêu chọc, đánh không lại không chừng còn bị ăn đòn. Lôi Lỵ Nhã bỗng phát hiện hắn thực quỷ dị. Khi còn ở Áo Lan Đa gia tộc, hắn luôn bày ra vẻ mặt tự tin cường đại, đối mặt với cường giả như Cách Lôi Tư A Khắc Tháp đều vô cùng tự tin. Hiện tại lại giảo hoạt khiến người ta khó mà cân nhắc hết, thực sự khó nắm lấy đây. Khẳng Ni cực kỳ hứng thú đã trở lại, phía sau còn có hơn mười tên pháp sư, “Thu phục không ít, kiếm được kha khá. Ha ha.” Khăng Ni vừa nói vừa chỉ một thùng trên mặt đất: “Cái kia trong cốc không thiếu ít nhất cũng hai mươi thùng, toàn là quặng sắt.” Lai Ân đếm qua, chừng hai mươi năm cái, hỏi: “Bên kia thu thập sạch sẽ chưa?’ “Yên tâm đi, đảm bảo một chút bột phấn cũng không còn.” “Vậy là tốt rồi, chỗ này hai mươi lăm rương, các ngươi mười sáu người, ta lấy chín rương, còn lại mỗi người chia nhau một rương.” “Như vậy thì nhiều lắm đấy.” Khương Ni không khách khí cầm một hòm lên. Còn lại 15 người kia cũng vội vàng nói cảm ơn rồi cầm một hòm lên, trên mặt hiện rõ vui sướng. Vừa tới Ma giới liền lời một cái rương, quả nhiên là đúng với lời đồn, rất hào phóng a. Xem ra mười năm người kia đều tin tưởng theo mệnh lệnh Lai Ân, đi theo vị nhân vật này thật có lợi. Lai Ân nói chuyện cùng Khẳng Ni, chú ý biểu tình của Kiều Trí Á, Kiều Tây cùng Lôi Lỵ Nhã. Ba người chỉ có thể dung sự kinh ngạc để hình dung. Mười sáu gã nhân loại, mười sáu ma pháp sư. Ma nhân sẽ không phân biệt chiến sĩ và pháp sư, nhưng nhìn qua Lai Ân bọn họ liền biết ma pháp sư mặc quần áo gì. Kiều Trí Á nuốt nước bọt chỉ lên ma pháp sư: “Tiên sinh… Ta hỏi… Những điều này đều là pháp sư?” “Đúng vậy.” “Đều cùng là thần giai pháp sư.” “Đúng thế” “Hô” Kiều Trí Á cùng Kiều Tây nhất thời hít một ngụm lãnh khí. Thần sắc Kiều Tây có điểm hưng phấn nói: “Nếu những ma pháp này cùng nhau động thủ với Áo Lan Đa, còn cần gì phải kế sách, không phải có thể diệt của gia tộc Áo Lan Đa sao?” Lai Ân trừng mắt nhìn Kiều Tây nói “ Ngươi nghĩ lại xem, hơn mừoi gã ma pháp sư nhân loại ở Ma giới đem một gia tộc tiêu diệt sẽ là động tĩnh lớn thế nào, chúng ta cũng không thể biến thành thỏ được a, chúng ta nếu chỉ đi ra một hoặc hai thì không sao nhưng nếu chục người cùng đi ra thì ắt hẳn sẽ khiến người khác nghi ngờ.” Kiều Tây xấu hổ cười cười không lên tiếng. Khẳng Ni mang người đi rồi, nhân loại tại Ma giới chỉ có thể làm một đội kỵ binh, không thể làm chiến sĩ. Lai Ân gọi Kiều Trí Á cùng Kiều Tây chỉ vào Lôi Lỵ Nhã nói: “Đây là người của Tạp Mai Lạp gia tộc, hai người biết chứ.” “ Tất nhiên là biết, đây là trưởng nữ của tộc trưởng Tạp Mai Lạp gia tộc, Lôi Lỵ Nhã, khi thành bị phá chúng ta cũng đã cố tìm hiểu tin tức xem có ai chạt thoát hay không, bất quá cũng không thành công.” “Từ lúc này, Lôi Lỵ Nhã ở lại đây, không cần quan tâm chủ ý của nàng, bởi vì nàng là người của ta.” Hai gò má Lôi Lỵ Nhã đỏ ửng. .” “Hai rương đồ vật này là thù lao cho hai người, cống hiến càng nhiều thì càng lấy được nhiều. Chỉ cần hai vị an tâm làm việc là tốt rồi.” Lai Ân lấy ra hai rương quặng sặt đưa tới trước mặt hai người họ. Hai gã Ma Nhân trợn tròn mắt, bọn hắn không có lực gì, trong khoảng thời gian ngắn đã nhận được mấy rương khoáng thạch, điều này chưa bao giờ dám nghĩ tới. Kiều Tây vuốt ve cái rương không ngớt nói: “Lâm Đức tiên sinh, ngài yên tâm, sau này có việc xin cứ phân phó, chúng tôi nhất định dốc sức làm.” “Vậy là tốt rồi, nếu xảy ra chuyện gì các người chạy cũng không được, thân phận của ta cùng mục đích ở Ma giới chỉ có hai vị biết ta sẽ không mong sẽ bị bán đứng, Cổ Sắt Lợi càng không có lý do gây phiền phức cho ta, cho nên chỉ cần thân phận của ta bị lộ, các ngươi cùng gia tộc Ách Nhĩ Tư cũng sẽ chấm dứt.” “Không bao giờ, tuyệt đối không. Chúng ta trước kia phản kháng Áo Lan Đa, hiện tại sẽ không phản bội lại gia tộc Tạp Mai Lạp, cho dù chết cũng sẽ không nói ra.” Kiều Tây nói. Ích lợi trước mắt, có thể bảo trì cốt khí cũng không có nhiều người. Ách Nhĩ Tư gia tộc bị Áo Lan Đa gia tộc chèn ép đã lâu vì vậy gần như sẽ không có chuyện thỏa hiệp.. Phòng Lôi Lỵ Nhã ở cạnh phòng Lai Ân. Mỗi khi nhớ tới tối điên cuồng kia. Vẻ mặt Lôi Lỵ Nhã bỗng nóng bừng. Đêm đêm, Lôi Lỵ Nhã ngủ không yên, trước mắt hiện lên hình ảnh của Lai Ân bị thương, nàng không hiểu được, một ma pháp sư không phải là đứng sau lưng chiến sĩ sao, sao lại phải xông pha chiến đấu? Trong lòng nàng ôm một mối nghi hoặc. Lôi Lỵ Nhã trằn trọc khó ngủ. Ba… Một thân ảnh đột nhiên đánh vỡ vách tường phòng Lôi Lỵ Nhã, lớn tiếng nói: “Lôi Lỵ Nhã, nhị công tử muốn ngươi. Ha ha…” “Ai dám…” Cách vách Lôi Lỵ Nhã có một tiếng gầm. Lai Ân ngay lập tức đánh vỡ tường xuất hiện trong phòng Lôi Lỵ Nhã. Bóng đen kia chỉ còn cách Lôi Lỵ Nhã có nửa thước liền bị đánh bay quần áo, lộ ra mảnh da thịt màu đen cường tráng. Hai vai mang theo hoa văn màu máu. “Nhân loại, nữ nhân này sớm được Nhị công tử chúng ta xem trọng, ngươi dám xuống tay.” “Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám nhìn tới, không muốn sống nữa sao.” Lai Ân nói một lời khiến cho đối phương kinh ngạc. Tuy nhiên kinh ngạc cùng buông tha là hai việc khác nhau. “Da Tỳ gia tộc ma sĩ Y Tư, ngươi là ai?” “Lão công củaLôi Lỵ Nhã, con mẹ nó Da Tỳ tộc các ngươi dám đến đây? Thật sự không còn ai nữa sao mà lại cử một tên đần độn như ngươi đi?” Lai Ân dừng hung hãn nói một trận Y Tư kia vốn miệng ngu ngốc, không nói được lại Lai Ân, họng nghẹn lại, mặt đỏ, ngây ngô vung nắm tay lên: “Lão tử đã nói xong, ngươi nói nhiều làm gì, đem người giao ra đây.” “Nói giao liền giao sao, thật mất mặt ta.” “Mẹ nó, không giảo ngươi sẽ biết.” Y Tư giơ hai quyền tiến tới, hắn không phân bua trái phải nữa, rõ ràng là chuẩn bị động thủ. Kết quả vừa mới đi hai bước chỉ thấy người đối diện chỉ ngón trỏ, lập tức ngực có cảm giác bị búa tạ đánh trúng, thiếu chút nữa phát ra tiếng rên, hai chân đứng không vững bị lùi ra sau. Bờ tường vốn dĩ đã bị nứt, một chưởng này khiến cả tường đổ sụp. Cả trần nhà phát ra một tiếng “rầm”, rớt rụng xuống. Lai Ân kéo Lôi Lỵ Nhã chạy ra khỏi phòng mới tránh được một kiếp. Y Tư lắc cái đầu từ mặt đất đứng lên, bỏ qua những mảnh vụn xung quanh. “Nhân loại, đem Lôi Lỵ Nhã đưa cho ta.” “Ngươi bị ngu sao, mới trúng hai chưởng đã phát bệnh rồi sao? Trả cho ngươi, vì sao phải trả cho ngươi.” “Tên khốn đáng chết, quả nhiên mọi người nói đúng, nhân loại quả nhiên giảo hoạt.” “Vậy ngươi cũng giảo hoạt cho ta xem đi. Đừng vì không biết cây nho mà cho rằng nó yếu ớt.” “Cây nho là cái gì?” Vẻ mặt Y Tư buồn bã. Lôi Lỵ Nhã đứng sau Lai Ân nhỏ giọng nhắc nhở: “Ma giới không có thứ này.” “Vậy coi như, ngươi ghen tị với ta.” “Ta ghen tị với một nhân loại, nói giỡn ha. Nhân loại, đêm Lôi Lỵ Nhã đưa ta.” Lai Ân nghiêng đầu hỏi: “Nàng là người của ngươi?” “Không phải, là người của công tử chúng ta.” “Vậy ngươi còn dùng hai chữ “đưa ta”, ngươi nhất định là muốn cướp cho bản thân.” “Ta không có a.” Y Tư nóng nảy. “Ngươi có.” Lai Ân gật đầu. “Thật không có, ngươi đừng ngậm máu phun người.” “Không có ngươi còn nói hai chữ kia.” “Ta, nhất thời ta nói sai.” “Về nói với công tử ngươi là ngươi nói sai xem, hắn tin tưởng mới là lạ.” “Công tử tin tưởng chúng ta.” “Tin tưởng ngươi cái rắm, ngươi nhìn xem người sau ngươi đang nhìn ngươi thế nào?” Lai Ân nâng một ngón tay chỉ phía sau Y Tư. Y Tư bị hù vội vàng xoay người lớn tiếng nói: “Công tử, tiểu nhân không có ý chiếm Lôi Lỵ Nhã của người.” Hắn quay đầu mau, phản ứng thì lại chậm, không còn chú ý xung quanh. Cơ hội tốt như vậy Lai Ân sẽ không bỏ qua. Đầu tiền là thổ lao, sau đó là lôi, tiếp là băng long, hỏa diễm, ma pháp liên tiếp tiến tới Y Tư, tạo thành một hố sâu. Lai Ân liên tiếp xuất ra ma pháp. Phá, tất cả đều là ma pháp mạnh nhất, lúc này mới vỗ vỗ tay. “Xong.” Y Tư tru lên một tiếng sau đó từ hố bật ra, quay thân thể rách nát tìm đường chạy. Diệt cỏ diệt tận gốc, cơ hội là đây. Hai tay Lai Ân liền động, trên bầu trời lôi điện không ngừng oanh tạc, trên mặt đất thạch thương không ngừng phóng lên. Y Tư không còn dám dừng lại. Chỉ cần bị Lai Ân ngăn chặn. Muốn lật lại là không thể. Y Tư mất cảnh giác, bị một trận của Lai Ân làm cho te tua, vô lực phản kháng. Nếu là ma nhân bình thường sớm đã mất lý trí liều mạng với Lai Ân. Y Tư tuy kém cỏi cũng là ma nhân, cho nên Y Tư miễn cưỡng suy xét rằng mình có thể đánh hay không. Ma pháp của Lai Ân hiện ra một khe hở, hắn liền lập tức chạy tới. Đánh không lại bỏ chạy. Đây là lời của Lai Ân, bất quá bị Y Tư tinh tế phát huy, toàn thân bị thương nặng, bị người ở sau lưng giơ chân hắn cũng muốn bỏ chạy. Kỳ thật Y Tư có thể không chạy, hắn có thể chống cự ma pháp của Lai Ân hao hết, sau đó cuối cùng phản kích, tuy nhiên hắn vẫn quyết định chạy, hắn không biết tới khi nào thì ma pháp kia tiêu hao hết, có lẽ đến lúc đấy bản thân cũng hấp hối rồi. Lai Ân chỉ có thể nhìn Y Tư biến mất, buồn bực nói: “Ma Nhân ngày càng tinh, lại biết chạy.” “Chạy nhanh vậy.” Lôi Lỵ Nhã choáng váng đầu. Y Tư là ma sĩ, một gã ma sĩ ở ma giới trừ phi gặp một ma tướng, bằng không sẽ không khi nào thua thảm như vậy. Lần này bị thảm như vậy cũng là vì bị Lai Ân lừa “Ta, ta không nhìn lầm chứ.” “Vừa chạy xong là ma sĩ sao?” “Trời ạ, khi nào ma sĩ lại chạy như thế?” Không biết từ khi nào Ách Nhĩ Tư cùng một nhóm ma nhân đã tới. Ở trong lòng bọn họ mà sĩ cao quý bỏ chạy, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, lần đầu thấy. Mục tiêu phấn đấu là ma sĩ của họ đột nhiên bị lung lay. Rốt cuộc ma sĩ là cường đại hay không đủ lớn mạnh, gặp một pháp sư liền trở nên thê thảm như vậy. Chẳng lẽ nhân loại thực sự cường đại làm cho ma tộc kiêng kị như vậy? Ôm nghi vấn trong lòng, bọn hắn không có cách nào tự hỏi mình đành đi hỏi nhân loại. “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Ni Nhĩ chạy đến, nhìn quay một màn Y Tư chạy trốn, có chút buồn bực, như thế nào vài năm hắn đã thay đổi như vậy.” “người của Da Tỳ tới bắt Lôi Lỵ Nhã.” “Da Tỳ gia tộc nào, ta không nghe qua,” Bị giam không biết bao nhiêu năm, đầu óc Ni Nhĩ mờ mịt. “Gia tộc tây bộ lớn thứ ba.” Kiều Trì Á toát mồ hôi, người này là sao, nghe cả gia tộc đó cũng không biết. “Ta chỉ biết trước kia ma giới có mười bảy gia độc cực mạnh, những thứ khác không biết.” Ni Nhĩ lắc đầu. Mồ hôi dữ dội. Quả nhiên đều là cường nhân. Kiều Trí Á hết nói nổi. Kết quả Lai Ân nói một câu làm hắn muốn hộc máu. “Chính là, mười bảy, mười tám gì đó, trong mắt ta chỉ như con thỏ?” “Con thỏ?” “Thấy ta đều chạy cả.” Lôi Lỵ Nhã đưa tay xoa trán thở dài: “Xong rồi, là người điên.” “Ngươi không thể nói lão công như vậy, phải ủng hộ ta chứ.” Lai Ân không hài lòng kháng nghị. Lôi Lỵ Nhã thản nhiên cười, dáng vẻ kiều mỵ, dùng giọng nói làm mọi người điên đảo: “Ta ủng hộ ngươi mới là lạ, trước kia đại gia tộc ta lợi hại biết bao, hiện tại đại gia tộc cũng có ít nhất hai tên ma tướng trấn thủ, hơn ba mươi ma sĩ, ngươi có thể đối phó được mấy?” "Để ta tính thử xem, mười con khôi lỗi thú thu thập một cái, ta thu thập một cái, còn Cửu Đầu xà thu thập sáu tên, còn một đám dưới tay hơn ba trăm người thu thập mười mấy hai mươi gã ma sĩ không thành vấn đề, ma tướng kia thì có lẽ có chút vất vả… … “Lâm… Lâm Đức tiên sinh, ngài… Ngài rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu người đến Ma giới…” Kiều Trí Á run lên, người này rốt cuộc đến Ma giới hỗ trợ hay là chuẩn bị đánh hạ toàn bộ Ma giới. “Đương nhiên là hỗ trợ.” “Vậy ngươi rốt cuộc cần bao nhiêu thuộc hạ.” “Không nhiều lắm, một hai trăm pháp sư, con số cụ thể không nhớ rõ.” Thực không nói được gì. Thực sự bị thực lực Lai Ân đả bại. Một pháp sư đứng trước mặt đã làm cho bọn họ hùng mạnh rồi. Hai trăm pháp sư nếu cùng lúc công kích, có trời mới biết được là chuyện gì sẽ xảy ra. “Ta muốn ngủ.” Lôi Lỵ Nhã che miệng ngáp đi tới phòng Lai Ân. “Kia là phòng của ta a.” “Bây giờ là của ta, mặc kệ ngươi.” Lôi Lỵ Nhã nói xong, cảm thấy mắt nóng lên, mau chạy tới phòng. “Này, chúng ta không nghe thấy.” Kiều Trí Á quay đầu bỏ chạy, lúc này giả bộ điếc là tốt nhất. Bằng không sẽ có chuyện không hay ho. “Ha ha, bạn thân, vừa rồi ngươi muốn nói làm gì?” “Thịt nướng, thịt nướng, không phải mới nói thế sao? Nói lớn như vậy cũng không nghe thấy a.” “Nghe được, gần đây tai không tốt lắm, chỉ nghe thấy ngươi nói thịt nướng.” Một đám ma nhân theo sát phía sau biến mất. “Chạy tới chạy đi rất nhanh, ta chưa từng gặp qua.” Lai Ân oán hận ngồi xuống. Hắn không muốn tiếp tục có một người lén lút cướp lão bà hắn đi, rất mất mặt. Không biết nửa đường Y Tư sống chết thế nào, … Cả một đêm trông chừng mắt Lai Ân đỏ lừ, buổi sáng chuẩn bị vỗ miệng đi về đi ngủ. Kiều Trí Á từ đâu tới kích động nói: “Lâm Đức tiên sinh,người của Da Tỳ gia tộc đến.” “Không để cho người ta ngủ chút hay sao.” Lai Ân thầm oán hận một câu theo Kiều Trí Á đi về hướng phòng khách.