Vương bài pháp thần
Chương 203 : Trận chiến đầu tiên với ma giới. (thượng + hạ)
Ma hồn cấp pháp sư thần giai còn lại không nhiều lắm nhưng mà gia tộc Áo Lan Đa còn có ma sĩ cấp cường giả.
-“Ha ha, cái này không cần tộc trưởng Kiều Trị Á lo lắng, Pháp sư có thể không cần đánh, chỉ cần một mình ta đi qua có thể chứng minh bảo trụ được gia tộc của ngươi.”
Kiều Trì Á cầm thư tín trong tay thở dài:
- Lâm Đức tiên sinh, ta có thể hoàn toàn tin tưởng ngài nhưng mà các thành viên khác trong gia tộc không nhất định là sẽ tin tưởng ngài.
Lai Ân trong lòng thầm mắng một câu, biết rõ Kiều Trì Á đây là lo lắng thực lực của mình không đủ, nhưng lại nể mặt mũi của Cổ Sắt Lợi nên mới nói như vậy.
- Vấn đề tộc trưởng đang lo lắng này có thể để mọi người tập trung lại để ta cho mọi người thấy thực lực của ta.
- được tốt, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.
Kiều Trì Á vui vẻ tươi cười đi ra ngoài.
Gia Lí nhỏ giọng nói:
- Lai Ân tiên sinh, ngài không sợ bại lộ sao?
- Sợ cái gì ? ma giới ai đã gặp gỡ ta ?
Lai Ân vung tay nói :
- Ách Nhĩ Tư gia tộc nhiều lắm là còn ba mươi người cũng là không tệ rồi. Đoán chừng đại bộ phận đều là ma binh.
- Lai Ân tiên sinh làm sao ngài biết ?
- Rất đơn giản biết rõ là chết còn có thể lưu lại mấy người, có chút thực lực xem chừng đều trốn đi hết rồi. Kiều Trì Á này vô cùng tâm kế, nếu không phải vì ngay lúc này hắn còn có thể nghĩ cách chống cự lại Áo Lan Đa gia tộc, thì ta cũng chẳng quản mấy chuyện này.
Gia Lý không nói thêm gì nữa.
Ách Nhĩ Tư gia vốn không tính là lớn. lại có thêm một bộ phận sợ nguy hiểm mà .chạy trốn mất
Trong phòng khách tụ tập một đám Địa Ma Binh ở bên trong tổng cộng có hai mươi sáu mạng.
Gia Lý trong nội tâm kính nể Lai Ân thần cơ diệu toán ngay cả nhân số cũng có thể tính ra rõ ràng.
Lai Ân nhìn mọi người trong đại sảnh. Hai mươi hai tên ma binh, bốn gã ma chiến.
Hai tên ma chiến chỉ có thực lực á thần thượng giai tam cấp. mạnh nhất là một lão đầu, khô quắt tựa như một bộ xương khô. Lại có thực lực á thần thượng giai thập cấp, nhưng lại ẩn ẩn dấu hiệu đột phá.
Kiều Trì Á chỉ đạt tới thực lực á thần thượng giai nhất cấp, miễn cưỡng tính là một gã ma chiến.
Trong phòng khách tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn Kiều Trì Á, không rõ đến lúc này rồi, không đề phòng lại gọi bọn họ vào để làm gì?
Kiều Trì Á ho khan một tiếng nói :
- các vị, chúng ta tại đây được tiếp một vị nhân loại, được một gia tộc phái đến đây bảo vệ chúng ta đấy. tập trung mọi người lại đây là hi vọng mọi người tới nhận thức một chút.
Hắn không thể nói là tạp mai kéo gia tộc phái người đến, sẽ tiết lộ hướng đi Cổ Sắt Lợi. rất có thể địch nhân tìm được lý do cho rằng cả gia tộc bọn hắn cùng phản đồ liên quan đến nhau.
- Kiều Trì Á đừng làm loạn, gia tộc nào đến nước này rồi còn ai sẽ đến bảo vệ chúng ta? Ai sẽ vừa mắt với cái tiểu gia tộc như chúng ta chứ.
Ca đạt nói đúng, loại tiểu gia tộc như chúng ta thì ai sẽ để ý đến.
Đám ma binh cũng nhao nhao gật đầu nhưng không phát biểu ý kiến.
Lão đầu khô quắt vẫn còn đang xem chừng Lai Ân.
Kiều Trì Á thì ra là hy vọng lão đầu này thử thực lực của Lai Ân vì vậy nói :
- Kiều Tây trưởng lão ngài có ý kiến gì?
Tất cả mọi người lập tức quay người nhìn qua hướng lão đầu, người có quyền nhất ngoại trừ tộc trưởng trong gia tộc này lên tiếng.
- người trẻ tuổi. Ách Nhĩ Tư gia tộc có thể cho ngươi nhiều thứ đáng nhớ đấy. ngươi có thể trở về nói với tộc trưởng ở đây ngoại trừ lão đầu ta là một gã ma chiến quan trọng những thứ khác cũng không đủ một gia tộc giết đấy.
Lai Ân cười cười nói:
- Kiều Tây trưởng lão, ta cũng không nói nhớ thương những thứ kia, nếu nhớ thương mà nói… phái ta tới quả thực là để bảo vệ Ách Nhĩ Tư gia tộc.
- Chàng rrai bảo hộ chúng ta, ngươi biết chúng ta đắc tội với ai không?.
Ngươi có biết người của gia tộc Áo Lan Đa sẽ giết ngươi không?
Lai Ân ngạo nghễ nói:
- trên thế giới này chỉ có ta giết người khác, còn chưa có người khác giết được ta.
- người trẻ tuổi có dũng khí là chuyện tốt, thế nhưng không có thực lực mà tùy tiện nói khoác có thể cũng không phải là chuyện tốt đâu.
Lai Ân cười nói:
-kỳ thật mọi người nói cả buổi cuối cùng là không tin thực lực của ta, đã như vậy ta đây sẽ đứng ở chỗ này. Các vị tùy ý công kích nếu có thể làm cho ta di động khỏi chỗ này một cái ta lập tức rời đi
Kiều Tây nheo con mắt lại.
Hai gã ma chiến khác cũng bắt đầu chăm chú đánh giá thực lực của Lai Ân
Ma Nhân không có được khả năng đánh giá thực lực của nhân loại, ma nhân không cùng đẳng cấp sẽ không có cùng hình dạng, mọi người ở chỗ này không ai có thể nhìn ra thực lực chân chính của Lai Ân.
Lai Ân chỉ là chỉ tùy ý bỏ ra một cái ma pháp thuẫn đứng ở giữa phòng khách.
Pháp sư.
Mọi người cảm thấy thất kinh, cái này có thể cưc kỳ khủng khiếp, ma tộc công kích và phòng ngự lớn, đây là lý do mà ma tộc cấp thấp dám cùng thần tộc cao cấp chiến sỹ chiến đấu, thế nhưng mà khả năng phá hủy quy mô lớn chỉ có pháp sư nhân loại mới có khả năng này.
Gia Lý lo lắng nói:
- Lâm Đức tiên sinh, bộ dạng như vậy nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
“Yên tâm đi ma tộc tại đây không người nào có thể gây tổn thương cho ta.”
Coi rẻ.
Lời Lai Ân nói hoàn toàn là coi thường tất cả ma nhân ở đây.
Ách Nhĩ Tư gia tộc cho dù chênh lệch thực lực cũng không đến nỗi coi rẻ mọi người như nhân loại này.
Kiều Tây nổi giận, thân hình khô gầy quắt đột nhiên cao thêm nửa mét, xương cốt cánh tay giật giật tựa như biến thành một cánh tay tráng kiện, lực lượng cuồng bạo theo nắm tay mà bạo phát tới.
Lai Ân ánh mắt lấp lánh cười ha ha nói :
- Thì ra thế, có thể trong thời gian ngắn đạt đến thực lực thần hạ giai nhất cấp , khó trách gia tộc các ngươi dám lưu lại đối kháng.
Nắm đấm của Kiều Tây oanh kích lên ma pháp thuẫn.
Ma pháp thuẫn run rẩy phát ra tiếng ông ông, không có nửa điểm dấu hiểu muốn tan vỡ.
- Là Thần giai pháp sư.
Kiều Tây có chút kinh ngạc, pháp sư có thể vào ma giới không nhiều, chớ nói chi đến thần giai pháp sư, một quyền không ăn thua gì, thân thể khô quắt bỗng tràn đầy huyết nhục biến thành một cự nhân cao ba mét.
Một đôi nắm đấm liên tục không ngừng oanh kích lên ma pháp thuẫn, nhanh đến nỗi rốt cục không ai có thể nhìn rõ nắm đấm rốt cục oanh kích xuống bao nhiêu cái.
Lai Ân một bộ dáng thong dong nhẹ nhõm đứng nguyên tại chỗ.
Ánh mắt của tất cả mọi người từ phẫn nộ biến thành kinh ngạc, ngay sau đó là khiếp sợ.
Kiều Tây có lẽ cũng không được tính là Thần hạ giai ma hồn, lại ít nhất trong thời gian ngắn cũng không tính là kém nhưng đối mặt với nhân loại này lại bất lực, cai này đại biểu cho Kiều Trì Á cũng bắt đầu tin tưởng người này thực sự có thể bảo vệ cho gia tộc mình.
Kiều Tây đánh cả buổi không có kết quả đành phải dừng lại.
Lai Ân cười nói:
- Không đánh nữa sao? nói cách khác các người thừa nhận so với các pháp sư cường đại tại ma giới vĩnh viễn chỉ có thể đúng thứ hai so với nhân loại. nguyên nhân đúng là ma pháp của ma tộc có lực sát thương quá nhỏ rồi.
- ngươi cũng biết nếu như ta động thủ ngươi tuyệt đối không ngăn cản được.
Lai Ân dựng thẳng ngón tay lên nói:
- tả chỉ cần một chiêu có thể đánh bại ngươi.
- ha ha
Kiều Tây nở nụ cười.
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Một nhân loại dám ở trước mặt ma tộc khoác lác
Kiều TRì Á cảm thấy nhân loại này thật ngông cuồng, một chiêu.
Chẳng lẽ hắn không biết phòng ngự của ma tộc không thể cân nhắc cùng một đẳng cấp ấy ư, cũng giống như ma binh có lực công kích á thần trung giai, lại có thể khắng cự lại lực công kích á thần thượng giai.
- người trẻ tuổi, ngươi đến cùng là đến ma giời bao lâu rồi, loại khoác lác này mà cũng dám nói, chẳng lẽ ngươi không biết ma tộc mạnh nhất không phải là công kích mà là phòng ngự sao?
- chàng trai nói chuyện không thể quá ngông cuồng rồi, muốn chừa cho mình đường rút lui cũng không có.
Lai Ân nâng tay phải lên cười, trên mặt nhân loại này không hề có nửa điểm ý tứ đùa giỡn.
Kiều Trì Á cùng những ma nhân khác cũng hy vọng có người đến giúp bọn hắn, lại không phải là một nhân loại tự đại.
Lai Ân chỉ cười.
Kiều Tây hít sâu một hơi, bất luận là thật hay giả hắn đều phải làm tốt phần chuẩn bị, muốn thật là làm cho nhân loại này thất bại, cái này quả thật có chút mất mặt rồi.
- Kiều Tây trưởng lão chuẩn bị cẩn thận kẻo không có lại…
- người trẻ tuổi, đến đây đi.
Lai Ân động cũng không nhúc nhích, chỉ là tay giơ lên, cánh tay trái bị một tầng lôi quang xanh thẳm bao bọc.
Giữa hai người khoảng cách vốn không xa. Giơ cánh tay lên cũng không đến hai mét.
Kiều Trì Á vẫn còn buồn bực Lai Ân vì cái gì mà lúc này còn bất động.
Điện quang trên cánh tay trái của Lai Ân đột nhiên hóa thành một đạo tia sáng trực tiếp đánh trúng lồng ngực Kiều Tây.
Đã làm tốt việc chuẩn bị nhưng Kiều Tây chỉ cảm thấy lồng ngực như là bị búa tạ cực lớn đánh trúng, đầu đột nhiên mê muội.
Chùm tia sáng nổ tung.
Phòng khách phảng phất như bị một chiếc vòi rồng thổi qua thổi tung mọi thứ lên không trung.
Kiều Tây bay ngược ra sân nhỏ.
Kiều Trì Á kinh hãi nói :
- Trưởng lão.
Người mạnh nhất gia tộc bọn hắn cứ như vậy tùy ý bị người ta cho một kích mà bay ra khỏi phòng khách.
Đây tuyệt đối không phải là bọn hắn có thể đoán được.
Kiều Tây khi chùm tia sáng nổ tung trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lôi quang theo các lỗ chân lông trên người hắn chui vào cơ thể sau đó lại xông ra, máu tươi Kiều Tây theo thất khiếu chảy ra.
Thất bại.
Kiều Trì Ấ cùng tất cả mọi người chứng kiến thẩm trạng của Kiều Tây đã biết rõ kết quả.
Lai Ân nói:
- yên tâm không chết được, ta đã áp súc lực lượng nhỏ nhất, cái lực lượng này chỉ tương đương với một kích của thân giai chiến sĩ.
- Kiều Tây trưởng lão trọng thương, vạn nhất gia tộc Áo Lan Đa tới thì làm thế nào bây giờ?
- Hắc các vị tựa hồ là quên mất ta sao, nhiệm vụ của ta đến đây chỉ có một là bảo vệ gia tộc các vị, Kiều Trì Á trưởng lão không biết các vị cảm thấy ta có hay không thực lực này.
Một ma chiến khác kiên trì nói:
- Chỉ bằng một mình ngươi, ngươi có thể làm cái gì? Áo Lan Đa nếu là đến đồng thời mấy vị ma hồn cấp chiến sĩ , ngươi còn có thể nhẹ nhàng như vậy.
- xem ra nếu không xuất thêm một đểm cho các ngươi thì các ngươi sẽ không tin tưởng thực lực của ta.
Lai Ân cười ha hả vỗ tay phát ra tiếng.
Sân nhỏ bên trái vách tường lòe ra một viên bi đen nhanh chóng nở rộng ra đến đường kính mười mét sau đó co rút lại không thấy.
Mà vách tường vị trí đó tính cả mặt đất trở thành một cái hố nửa hình tròn to.
- không gian pháp sư.
Kiều Tây vừa vặn tỉnh lại, chứng kiến vách tường biến mất sùng cái hố to kia sắc mặt đại biến, ngay sau đó vui vẻ nói:
- Thật là không gian pháp sư, thật tốt quá, không nghĩ tới có gia tộc lại phái không gian pháp sư tới giúp chúng ta.Lâm Đức tiên sinh có thể nói cho chúng ta biết thêm rốt cộc gia tộc kia có phái thêm người tới giúp chúng ta?
- Cái này tạm thời không cần các vị biết rõ, ta ở lại đây trong thời gian này các vị chỉ cần nghe mệnh lệnh của ta là được. đợi đến thời điểm tự nhiên sẽ có người nói cho các người biết. bất quá các người yên tâm, ta không phải người gia tộc An Đức Lệ Na.
Kiều Tây giãy dụa đứng lên nói:
- Tốt, tốt. thật tốt quá. Gia tộc bảo trụ rồi, cái này so với mọi thứ đều mạnh.
Dám cùng gia tộc Áo Lan Đa đối nghịch hiện tại chỉ có một An Đức Lệ Na gia tộc, đối Phương đã mở miệng nói rõ rồi hắn không phải là người của gia tộc đó thì ít nhất cũng phải là một trung đẳng gia tộc lớn thì mới dám.
Kiều Trì Á đương nhiên vui vẻ nhất, Kiều Tây không phải là đối thủ. Có thể thấy được Cổ Sát Lợi phái người tới thật sự là không đơn giản.
Kiều Tây ha ha cười nói:
- Lâm Đức tiên sinh. Không biết hiện tại chúng ta nên làm gì?
- Cái gì cũng không cần làm. Mở cửa lớn cũng không cần trông coi chờ địch nhân đến là được rồi.
- có thể làm như vậy được không ?
Kiều Tây có chút nghi hoặc.
- chẳng lẽ trưởng lão có vấn đề gì cần hỏi.
Kiều Tây vội vàng đổi giọng, bất luận là gia tộc kia phái người tới nhân loại này đều có tiền vốn để tự tin và cuồng vọng.
Có lẽ Áo Lan Đa gia tộc thật dự chọc phải một gia tộc.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới. Lai Ân tiến vào ma giới biến cái địa phương mà nhân loại e dè này thành cái dạng gì.
Bất qua mọi chuyện đều là quá khứ rồi.
Hiện tại Tây Nam Tam cảnh lớn nhất là gia tộc Áo Lan Đa cùng An Đức Lệ Na.
Đức Nhĩ Tây Áo Lan ĐA thân là một gã ma chiến quan trọng của gia tộc Áo Lan Đa, lần này đối phó gia tộc Ách Nhĩ Tư hắn là người chỉ huy.
Một cái tiểu gia năm mươi người.
Đức Nhĩ Tây dẫn theo năm mươi tên ma binh, mười tên ma chiến còn có một con Long Ma thú thần hạ cấp một.
Có lẽ người nói cái chuyện này xem thường mọi chuyện rồi. một cái tiểu gia tộc có ba bốn tên ma chiến cần phải mang nhiều người như vậy sao?
Đức Nhĩ Tây có thể không cho là vậy, hắn làm việc từ trước đến giờ đều là rất cẩn thận. nếu vạn nhất thì đã thất bại, hắn thà rằng bị người khác gọi là Đức Nhĩ Tây nhát gan chứ không muốn bị thất bại.
Một gã thủ hạ của Đức Nhĩ Tây cười hắc hắc nói:
- Đội trưởng. Ách Nhĩ Tư gia tộc kiêu ngạo như vậy, một cái gia tộc năm mươi người mà muốn cùng chúng ta đối nghịch. Lần này người tính xem thu thập bọn chúng như thế nào?
- Cho những kẻ dám phản kháng biết uy của gia tộc chúng ta bắt sống người của gia tộc Ách Nhĩ Tư mang về tộc. rồi do tộc trưởng xử lí, tin rằng tộc trưởng sẽ rất cao hứng tự mình xử lí những kẻ này.
- Dù sao gia tộc bọn họ chạy cũng không được. thành thị gần nhất ngay tại phụ cận không bằng chúng ta đi tiêu khiển một cái, các huynh đệ mỗi ngày đều sinh tử trong chiến tranh, thật lâu rồi không có phát tiết .
- Con mẹ nó các ngươi lũ đần này để cho tộc trưởng bắt được, cho tiểu gia hỏa của các ngươi cả đời không cần ra chiến trường nữa, có gì đợi đến khi về gia tộc tính sau.
Một đám thủ hạ trong lòng không hài lòng thầm nói:
- Quả nhiên là người nhát gan.
Đức Nhĩ Tây không đi những người khác quả thực không dám làm xằng bậy chỉ có thể kìm chế đi theo phía sau tưởng tượng lấy một hai nữ nhân trong nhà của Ách Nhĩ Tư có thể làm cho bọn hắn phát tiết một cái.
Trên đường đi ngoại trừ nghỉ ngơi là không thể di dời, ly khai gia tộc bốn ngày sau đó, tiểu đội của Đức Nhĩ Tây đến chỗ chân núi của gia tộc Ách Nhĩ Tư.
Đức Nhĩ Tây gọi Ma Long tới nói:
- Đi xem bên trong có động tĩnh gì?
Long Ma thú bay lên sau đó nhanh chóng theo sơn trang trên không xẹt qua, trở lại bên người Đức Nhĩ Tây nói :
- Có một lão đầu khô gầy quắt canh cửa trong sân có hai mươi ma binh ăn cơm.
Nhóm ma binh nghe thấy vậy nhẹ nhõm cười nói:
- Đội Trưởng Đức Nhĩ Tây, chỏ có hai mấy người thôi, xem ra gia tộc Ách Nhĩ Tư cũng không hoàn toàn là nguyện ý chịu chết hết, không bằng chúng ta cứ như vậy xông vào, sau đó bắt toàn bộ rồi trở về.
Đưc Nhĩ Tây sắc mặt trầm xuống nói:
- Các ngươi là đội trưởng hay ta?
Toàn bộ các ma binh cúi thấp đầu xuống khúm núm trả lời:
- Là ngài.
- Nếu như là ta, ai còn dám lắm mồm ta liền quy tội kháng mệnh giết hắn. tất cả mọi người mai phục chờ đến nửa đêm động thủ. Tất cả xốc lại tinh thần cho ta.
Đức Nhĩ Tây trong lòng có cảm giác không đúng, hắn cảm thấy nhất định sẽ gặp chuyện không may nhưng nghĩ mãi mà không ra chỗ nào sẽ xảy ra chuyện.
Nghĩ nửa ngày không ra hắn chỉ có thể coi chừng cẩn thận nhiệm vụ lần này.
Lão đầu đứng tại cửa ra vào sơn trang tại thời điểm chạng vạng tối bắt đầu run rẩy đi vào sân nhỏ cả cửa lớn cũng quên không đóng.
Đức Nhĩ Tây không khỏi cười nói:
- Quả nhiên là không có người rồi lại để một lão đầu trông coi cửa lớn. xem ra đêm nay không mất bao nhiêu thời gian có thể chấm dứt hết thảy, đến lúc đó trở về ta cũng phải thư giãn một tý cho tốt.
Đêm tối ở ma giới cùng đại lục cũng không có gì khác nhau, trăng treo ở giữa bầu trời.
Các chiến sĩ của Áo Lan Đa gia tộc vẻ mặt thoải mái xuất hiện tại cửa ra vào sơn trang.
Đức Nhĩ Tây vốn cho rằng loại nghênh ngang này sẽ để cho địch nhân ngầm phát hiện, kết quả đợi cả buổi cả cái báo động đều không có.
Long Ma nhếch môi nói:
- Đức Nhĩ Tây đội trưởng xem ra Ách Nhĩ Tư gia tộc cũng biết đã xong. Cả tâm cảnh giới cũng không có. Chúc mừng đội trưởng lại lập được một chiến công tăng thêm gia tộc này, là gia tộc thứ ba bị người hủy diệt à nha, trở về tộc trưởng sẽ khen thưởng ngài thật tốt.
Đức Nhĩ Tây tuy vẻ ngoài nghiêm túc, trong nội tâm cũng đắc ý vung tay lên nói:
- Xông vào đi, bắt sống Kiều Trì Á cùng Kiều Tây.
Ngao…
Một bầy gia hỏa tựa dã thú mắt đỏ hồng bắt đầu công kích, trước hết là thạc thế tường viện bắt đầu bị đẩy ngã.
Trong sân mười tên ma binh còn ngồi nói chuyện phiếm đột nhiên giống như nổi điên hướng tới hậu viện chạy tới.
Nhóm ma binh cười ha ha xông vào tầng thứ nhất điên cuồng tìm kiếm nữ nhân cùng tài bảo. cướp mọi thứ đáng giá, phảng phất giống như cường đạo đem sân tầng thứ nhất ngay cả cái chậu hoa cũng không buông tha đều đã đoạt đi.
Đức Nhĩ Tây mang theo mười tên ma chiến cùng Long Ma lướt qua viện tử của tầng thứ nhất.
Sân nhỏ tầng thứ hai là chỗ ở của người có địa vị của Ách Nhĩ Tư gia tộc, viện tử không lớn nhưng bố trí tinh tế rất đẹp.
Đức Nhĩ Tây thở dài nói:
- Đáng tiếc, viện tử tốt như vậy mà sắp bị hủy.
Long Ma khịt mũi ngửi ngửi nói:
- Có mùi của nhân loại.
- Nhân loại sao ha ha rõ ràng còn có nhân loại dám phụ thuộc vào gia tộc này , mau bắt sống trở về, ném tới đấu thú trường có thể bán với giá không tệ.
Đức Nhĩ Tây vung tay.
Mười tên ma chiến cùng Long Ma đối với bốn phía đã tìm tòi triệt để, kết quả là một bóng người cũng không có. Mà ngay cả vừa rồi chạy vào hơn mười ma binh cũng không có tìm được.
- Chẳng lẽ đều chạy? bọn người nhát gan này.
Long Ma nhíu mày vốn còn muốn đánh một chầu hiện tại đối thủ đều không đến.
Đức Nhĩ Tây kinh hoàng trong lòng. Đó là dấu hiệu sắp gặp chuyện không may hù hắn lớn tiếng nói:
- Không tốt có bẫy rồi, tất cả mọi người tụ tập tới lao ra.
Xoẹt…
Một đạo hỏa tiễn bắn lên trời đem cái sơn trang chiếu rọi sáng trưng.
Tại vị trí cửa ra vào của sơn trang đứng đấy hơn hai mươi người.
Cầm đầu là một hắc y nhân áo đen.
Sau lưng là Kiều Trì Á cùng Kiều Tây.
Cuối cùng là hai gã ma chiến khác cùng ma binh.
Đức Nhĩ Tây tim đập nhanh hơn. Tại thời điểm nhìn thấy hắc y nhân cảm giác bất an một mực lướt qua. Dự cảm nói cho hắn biết người này rất nguy hiểm nhất định phải coi chừng.
Long Ma nhìn chằm chằm vào Lai Ân nói :
- Nhân loại, hắc hắc, rất lâu không có ăn qua thịt người rồi, ma giới gặp được nhân loại, cái này thật đúng là hiếm thấy.
Đức Nhĩ Tây trầm giọng nói:
- Coi chừng tên nhân loại này không đơn giản.
- Quả nhiên người nhát gan Đức Nhĩ Tây, một nhân loại cũng sợ sao?
Hai cái đầu của Long Ma đều phát ra tiếng cười chói tai vỗ cánh bay lên :
- Nhân loại đến đây đi, để cho ta nếm thử lâu rồi không có hương vị ăn thịt người.
Đức Nhĩ Tây chức vị so với Long Ma cao hơn một cấp nhưng là muốn xen vào chút sự tình của Long ma thì không được.
Thời điểm Long Ma đánh về phía Lai Ân ,Đức Nhĩ Tây ngay cả ngăn đón đều không được.
Long Ma xem ra nhân loại trong mắt chỉ là thịt muốn ăn chỉ cần tìm được là được.
Lai Ân cười nhẹ theo lấy trong không gian giới chỉ ra một tiểu đạn cầu bằng ngón tay cái đén giữa không trung.
Hắc cầu đón gió lập tức biến thành một con cự ưng mười mét, toàn thân lông vũ bằng kim loại sắc bén dưới ánh trăng óng lên những tia sáng lạnh lẽo.
Thiết ưng tốc độ rất nhanh.
Mọi người chỉ thấy một đạo ngân quang xẹt qua chính giữa Long Ma.
Long Ma bị cắt hai đoạn rơi ngay ngắn trên mặt đất.
Bất luận là Đức Nhĩ Tây hay là Ách Nhĩ Tư cùng tập thể ma nhân đều sửng sốt.
Long Ma, như thế nào ngay cả uy phong đều không kịp thể hiện thì đã đi rồi?
Kiều Trì Á âm thanh kinh ngạc nói:
- Ta không nhìn lầm chứ Long Ma đã chết thật rồi.
- Ta xác định không nhìn nhầm.
Kiều Tây cũng cho rằng nhìn nhầm, dùng sức dụi dụi con mắt phát hiện đầu đằng kia Long Ma thực sự nằm trên đất bất động.
Đức Nhĩ Tây sắc mặt đen sẫm bắt đầu phát xanh.
Đừng nói Kiều Trì Á bọn hắn không tin, Đức Nhĩ Tây lại càng không tin, Long Ma thực lực như vậy lại chỉ một chiêu xong đời, thế nhưng sự thực lại bày ra trước mắt.
Lai Ân phất tay gọi thiết ưng trở về.
Cự ưng tại trên bàn tay Lai Ân một lần nứa biến thành viên hắc cầu bằng ngón cái rơi xuống.
Kiều Tây há to miệng. cuối cùng hỏi:
- Lâm Đức tiên sinh vừa rồi chính là cái gì?
- Một con khôi lỗi bên trong trộn lẫn vài loại tài liệu hi hữu có giá trị liên thành, bằng không thì cũng không thể chỉ dùng một chiêu giải quyết Long Ma.
Kiều Trì Á nuốt nước bọt nói :
- Cái này Lâm Đức Tiên Sinh một con ngài bán bao nhiêu tiền?
Lai Ân mắt nhìn Kiều Trì Á nói;
- Tin tưởng ta cái này ngươi mua không nổi đâu cái này là khôi lỗi ta mất mấy năm tìm kiếm tài liệu mới làm ra được, trong lúc này nếu không có một chút kỳ ngộ thì động thủ là ta chứ không phải con khôi lỗi này rồi.
Kiều Trì Á câm miệng, hắn hiện tại tin tưởng Cổ Sắt Lợi đưa tới nhân loại này thật sự rất cường đại, người này có thể một mình bảo hộ cho gia tộc của hắn rồi.
Đức Nhĩ Tây tay chân lạnh buốt, Long Ma đều chết hết, bọn hắn cũng khẳng định rất có khẳ năng cũng như vậy.
Một gã cùng đi theo ma chiến nhìn thấy Đức Nhĩ Tây một điểm tiền đồ đều không có:
- Thật không biết cái tên nhát gan này vì sao luôn được tộc trưởng coi trọng, hừ bị một con thiết ưng dọa cho đến mức này thật sự là ném mặt mũi gia tộc Áo Lan Đa đi mà.
- Đúng đấy chúng ta cùng tiến lên bắt sống người kia sau đó trở về khoái hoạt.
Tốt….
Chúng ma nhân ầm ầm trả lời, nhào tới thành từng đạo bóng đen.
Đức Nhĩ Tây nhát gan nhưng lại có tâm tư của hắn, hắn làm việc thập phần kín đáo, đây cũng là điểm mà tộc trưởng thích ở hắn.
Thế nhưng mà lúc này đây hắn biết rõ là đã xong, trói tất cả bọn người của hắn lại cũng không phải là đối thủ của con ưng kia.
Đức Nhĩ Tây sững sờ đứng đấy.
Năm mươi ma binh, mười tên ma nhân xông tới.
Lại không còn trở về.
Chỉ là trong nháy mắt, mặt đất chấn động xuyên ra mấy cây thương bằng đá xuyên qua sáu mươi tên ma nhân trên mặt đất.
Mỗi người trên người ít nhất xuyên thấu hơn mười cây thương bằng đá.
Máu tươi nhuộm hồng cả mặt đất.
Đức Nhĩ Tây cảm giác được, sau một khắc là tận thế của mình.
Truyện khác cùng thể loại
1057 chương
37 chương
134 chương
26 chương
104 chương
8 chương