Vương bài pháp thần
Chương 189 : Rung động xuất hiện. ( thượng+hạ)
“ Ngươi có thể thử, nếu ngươi có thể tiếp được chiêu này thì ta sẽ không cần chiếc chìa khóa, ngược lại nếu ngươi thua thì phải đem chìa khóa trả lại cho ta.” Lai Ân thần sắc trang nghiêm liên tục lùi về phía sau mấy bước, xuất ra không gian đại phiến.
Mạc Sâm do dự một chút nói “ Bất quá ta nếu tiếp được một chiêu này của ngươi thì ngươi phải mở kết giới thả ta ra ngoài.”
“ Ngươi nếu có thể tiếp được thì ta sẽ ngắt đầu xuống cho ngươi làm cầu đá.” Lai Ân cắn răng nói.
“ Không cho phép dùng cửu đầu xà kia.”
Đối mặt với Lạp Kỳ Áo,Mạc Sâm biết mình tất bại.
Cửu đầu xà Lạp Kỳ Áo thực lực Thần trung giai cửu cấp, bất quá đây cũng không phải là thực lực chân chính của nó bởi vì thân thể của Lạp Kỳ Áo chỉ sợ còn mạnh mẽ hơn Thần trung giai cửu cấp.
Đây cũng là lý do mà tại sao năm đó Mạt nhật thẩm phán phải tập hợp mấy tên Thần nhân mới có thể làm cho Lạp Kỳ Áo bị trọng thương.
Lai Ân giơ một ngón tay lên nói “ Lão tử hôm nay chỉ bằng thực lực của bản thân xử lý ngươi, chỉ cần tiếp một chiêu sau đó ngươi không cần phải lo lắng gì nữa.”
Mạc Sâm cười hắc hắc, nếu là cùng Lai Ân liều mạng thì hắn tin tưởng trong một chiêu Lai Ân không thể nào có thể đả thương được mình.
Lai Ân hừ lạnh một tiếng hắn cảm giác được sự khinh thường của Mạc Sâm đối với mình, từ nhỏ đến giờ những kẻ coi thường hắn đều không có kết quả tốt, cho dù có mạnh hơn hắn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không nên khinh thường hắn.
Mạc Sâm khẽ hít một hơi, thổ sắc quang mang tụ tập trên người hắn hình thành một bộ khôi giáp.
Hắn vẻ ngoài tuy là khinh thường nhưng trong lòng lại thập phần cẩn trọng, vạn nhất thực sự bị một chiêu đánh lui thì quả là uất ức a.
Hai tay Lai Ân hợp trước ngực thành hình chữ thập, hai bàn tay cách nhau để hở một khoảng vuông tầm ba mươi ly
Một khối điện cầu dần dần hình thành ở giữa hai tay hắn trong không trung tức thì vang lên thanh âm ầm ì
Mạc Sâm gãi gãi đầu, hắn đến lúc này cũng không biết Lai Ân định làm gì, từ trước đến nay hắn cũng chưa từng thấy qua ma pháp sư có loại chiêu thức như thế.
Điện cầu vẫn như cũ không thay đổi hình dáng, từng đạo lôi quang từ trên người Lai Ân phóng ra hội tụ thành lôi phong bay lên bầu trời.
Lai Ân bắt đầu chậm rãi lơ lửng.
Trên bầu trời một đạo tử sắc quang mang xuất hiện rồi nhanh chóng bổ xuống mặt đất.
Từng khối cự thạch bị tử quang đánh bật tung lên.
Nham thạch từ tứ phía chạm vào nhau liền nhanh chóng dung hợp lại.
Lôi điện trên bầu trời không ngừng đánh lên nham thạch, giống như muốn đem nó trở thành giống như mình.
Cả tây thành trong nháy mắt liền sụt xuống vài mét.
Cự đại nham thạch khổng lồ xuất hiện như một hòn núi nhỏ.
Từ trong cự thạch phát ra tiếng nổ vang, sau đó tay, chân, đầu cùng thân thể dần dần hiện ra.
Mạc Sâm nghi hoặc nhìn thạch nhân, cái này căn bản chỉ là một thạch nhân ma linh a, thoạt nhìn thì có chút dọa người nhưng thực lực bất quá cũng chỉ bình thường.
Thạch nhân dần dần hoàn chỉnh, Lai Ân hạ xuống đỉnh đầu thạch nhân sau đó liền chui vào trong cơ thể.
“ Cái này…” Mạc Sâm thấy vậy không khỏi hoảng sợ.
Đây không phải là chiêu thức mà Băng Thần đã dùng để dung hợp cùng ma linh sao? Lúc đó Băng Thần bởi vì không thể di chuyển nên mới dung hợp cùng ma linh.
Đây vốn không phải là chiêu thức mà nhân loại có thể thực hiện, nhưng đó cũng bởi vì trước đây nhân loại chưa có ai đạt tới cảnh giới này, vì thế hiện tại có người tới Thần giai chỉ cần thêm chú ngữ liền có thể dùng.
Chiêu này tên chữ gọi là Hợp Thể, có thể trên phạm vi lớn tăng năng lực của ma linh, khuyết điểm là tinh thần lực tiêu hao vô cùng lớn, Thần hạ giai pháp sư chỉ có thể duy trì được vài giây.
Lai Ân tinh thần lực mặc dù cường đại hơn người thường rất nhiều nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể duy trì lâu hơn một chút.
Thạch nhân tiến lên một bước, cúi người vung quyền đánh đến.
Quyền đầu đường kính năm thước mang theo phong áp mạnh mẽ đánh xuống.
Mạc Sâm cũng không dám khinh thị, chân trái đạp mạnh lên mặt đất cả người được bao phủ trong thổ sắc quang mang, tựa như một pho tượng đồng giữ nguyên tư thế khom người vọt tới phía trước.
Một nhân loại không có sự chỉ điểm không có chú ngữ rõ ràng, chỉ nhìn thấy Băng Thần làm qua một lần liền tự mình lĩnh ngộ, cái này phải nói ngộ tính quá cao.
Thạch quyền đánh mạnh lên người Mạc Sâm.
Khải giáp bằng đá của Mạc Sâm bị đánh tan nát, cả người hắn như diều đứt dây bị đánh mạnh xuống mặt đất.
Thạch nhân vẫn tiếp tục tiến tới, quyền đầu lại vung lên.
Nếu là bình thường thì tốc độ của thạch nhân vốn to cao cồng kềnh sẽ kém hơn so với con người, nhưng thạch nhân này tốc độ lại như tia chớp, khiến cho Mạc Sâm vô phương tránh né.
Quyền đầu của thạch nhân mạnh mẽ đánh xuống.
Mạc Sâm trực tiếp bị đánh chui xuống đất, hắn hiện tại đã hiểu được tại sao trên người thạch nhân ma linh lại có lôi quang, đó là để phụ trợ cho thạch nhân giúp cho tốc độ của nó tăng lên.
Không hề có động tác hoa mỹ hay kỹ xảo, hai quyền đầu bình thường liền đem Mạc Sâm đánh cho đến mức không còn lực hoàn thủ.
Thạch nhân vẫn không có ý tứ dừng lại, một lần nữa vung quyền đầu lên.
Mạc Sâm lớn tiếng nói “ Ta nhận thua.”
Thạch nhân thu quyền lại, sau đó liền vỡ thành từng khối nham thạch lớn rơi xuống.
Lai Ân từ trên không trung nặng nề đáp xuống, vội vàng đổ vào miệng phụ ma dược thủy, do đã dùng qua Vĩnh Hằng Chi Huyết, lại thêm Sinh Mệnh Chi Thủy vì thế phụ ma dược thủy này đối với hắn hiệu quả ít đến đáng thương, tinh thần lực của hắn hiện tại cho dù một cái tam cấp ma pháp cũng không thể phóng được.
Sự cường đại của ma linh hợp thể đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Lai Ân.
Linh ngộ kỹ năng của Băng Thần không ngờ lại lợi hại như vậy.
Tất nhiên phiền toái cũng không ít, tinh thần lực tiêu hao quá lớn, duy trì thạch nhân vung lên hai quyền đã khiến cho tinh thần lực của hắn bị hút sạch sẽ.
Mạc Sâm bị thạch nhân đóng đinh trong lòng đất lúc này mới từ từ leo ra nói “ Ngươi có thể sử dụng hợp thể đã vượt ra khỏi dự liệu của ta.”
“ Mạc Sâm tiên sinh, ngươi thua.” Lai Ân hai tay chống đầu gối hổn hển thở.
“ Ta đã biết rõ bài tẩy của ngươi, lúc này ngươi không sợ ta sẽ đổi ý sao.”
Lai Ân cười hắc hắc nói “ Nếu muốn ngươi cứ thử xem, chỉ sợ như vậy sẽ không có kết quả tốt a.”
Mạc Sâm từ trong không gian giới chỉ xuất ra chìa khóa, ném cho Lai Ân nói “ Lai Ân tiên sinh, ta thừa nhận ta thua nhưng ta vẫn hy vọng ngươi không mở ra phong ấn này.”
“ Có thể bị Ma Tộc phong ấn lại Thánh Giả Chi Đô loại nhân vật này ta còn không biết lợi hại sao, bất quá nếu có thể khống chế được thì đối với ta mà nói cũng phi thường hữu dụng.”
Mạc Sâm biết rõ giải thích chỉ là vô dụng, chỉ có thể thở dài nói “ Vậy chúc ngươi nhiều may mắn a.”
Lai Ân đem chìa khóa cất vào trong không gian giới chỉ, sau đó xuất ra một bảo thạch màu hồng, khẽ bóp nát kết giới đang bao phủ cả thành tức thì liền biến mất.
Hắn sau đó nghỉ ngơi khôi phục lại tinh thần lực, nhìn về phía Bắc Cực Băng Nguyên chuẩn bị bay đi.
Mạc Sâm đột nhiên đuổi theo nói “ Ta đi cùng.”
Lai Ân nhìn nhìn Mạc Sâm nói “ Ngươi không phải là muốn cướp lại đó chứ.”
“ Ngươi có thể vây khốn ta một lần thì cũng có thể làm như vậy lần thứ hai, ta đi theo ngươi là bởi vì sợ khi ngươi giải khai phong ấn sẽ bị người khác làm hại.”
“ Ta van ngươi ngươi nếu sợ ta chết như vậy thì sao còn chưa mau nói ra đó là thứ gì.?”
“ Ta cũng đang rất muốn biết.” Mạc Sâm bất đắc dĩ thở dài nói. cấp trên khi bảo hắn đi ngăn cản Lai Ân đến Bắc Cực Băng Nguyên cũng không nói bên trong là gì.
Mạc Sâm lúc này vô cùng bối rối, hắn lo lắng vạn nhất lúc đó không thể ngăn cản Lai Ân thì làm thế nào? Thượng cấp có nói qua cho dù phải dùng biện pháp gì thì cũng phải đem tính mạng của Lai Ân bảo toàn, điều này có thể thấy sưj coi trọng của Lai Ân trong mắt bọn họ.
Hai người một trước một sau rời khỏi Khẳng Ni Á thành.
Lai Ân trên đường vô cùng cẩn thận đề phòng.
Mạc Sâm nếu có ý định muốn đoạt này thì bản thân mình phải sớm có chuẩn bị bằng không cũng không có cách khác.
Năm ngày sau đó hai người bọn đã tới được Bắc Cực Băng Nguyên.
Bọn họ một đời bay đi cho đến khi nhìn thấy trên mặt đất một mảng bừa bãi, mười mấy tên dong binh của Hùng Ưng dong binh đoàn nằm la liệt khắp mặt đất trải dài về hướng tây toàn bộ đều đã tắt thở.
“ Những người này như thế nào toàn bộ đều chết ở đây?” Lai Ân khẽ cau mày, đi về hướng tay.
Càng đi số người chết lại càng nhiều dẫn đến cửa một trạch tử, đoàn trưởng Bố Lai Phu đầu một nơi thân một nẻo, bàn tay vẫn còn cầm trường kiếm nằm ở trước cửa.
Mạc Sâm cau mày nói “ Không thấy gã thương nhân kia?”
“ Có khả năng đang ở đâu đó.”
Lai Ân lấy tay đẩy cánh cửa, đột nhiên cảm thấy một cỗ kình phong đánh vào ực trực tiếp đem hắn đánh bay ra ngoài.
Một đạo hắc ảnh từ trong cửa lóe ra, sau đó dùng tốc độ như tên bắn đánh về phía Mạc Sâm.
“ Luyện kim thuật quái vật.”
Mạc Sâm vung tay lên, một quyền đem bóng đen đó đánh bay vào tường.
“ Khắc Lý Tây, ngươi sao lại có thể lợi hại như vậy? a ta hiểu rồi haha hóa ra là dùng luyện kim thuật để hợp thể.”
Bóng đen đó đúng là Khắc Lý Tây bất quá chỉ có đầu của hắn còn thân thể lại là của một con nhện.
Tám chân của nó sắc bén như đao, hai cánh tay đã biến thành hai thanh đao có răng cưa.
“ Lâm Đức tiên sinh ha ha, ta vốn còn muốn đi tìm ngươi bất quá đã không cần nữa, nhìn thân thể của ta lúc này hẳn ngươi cũng hiểu được thực lực của ta, có lẽ cũng đủ tư cách để chia nửa với ngươi.”
Lai Ân vuốt vuốt ngực đứng lên nói “ Thực xin lỗi,ta vốn cũng không có ý định chia đều với ngươi. ngươi cho rằng mình biến thành bộ dáng như thế này thì đã là mạnh mẽ lắm sao? ở thần ma chiến trường loại như ngươi có vô số.”
“ Ta giết ngươi, sau đó tất cả những thứ này đều là của ta.”
Khắc Lý Tây tám chân nhảy lên cao, song tí hướng về phía Lai Ân chém xuống.
Lai Ân không né tránh, trên ngón tay bắn ra một đạo tử sắc quang mang đem Khắc Lý Tây một lần nữa đánh bay vào tường.
Khắc Lý Tây lại tiếp tục vọt đến, lần này rút kinh nghiệm biết rõ chính diện sẽ không thể thắng được vì thế liền di chuyển trên mặt băng cố gắng tìm kiếm sơ hở của Lai Ân.
Lai Ân cũng không thèm nhìn, khinh thường nói “ Ngươi cho rằng ngươi lợi hại lắm sao, không chơi cùng ngươi nữa.”
Khắc Lý Tây thấy Lai Ân khinh thường đang định nhân cơ hội để tấn công,
Một đạo thiểm điện trực tiếp đem Khắc Lý Tây đánh lún vào tằng băng, kim chúc trên người hắn vỡ vụn, ngay sau đó hội tụ lại thành một quả cầu kim chúc tỏa.
Lai Ân tiến lên thu lấy kim chúc cầu.
Bên trong kim loại cầu có một chút chất lỏng, tầng ngoài là một tầng thủy tinh trong suốt, chất lỏng ở bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một tiểu cầu nằm yên bất động.
Mạc Sâm nhìn thấy liền giải thích “ Luyện kim thuật cũng có thể coi như là một chủng loại của Khôi lỗi thuật, kim loại cầu bên trong có thể là khôi lỗi, một khi kim loại cầu bị vỡ khôi lỗi bên trong sẽ dung hợp cùng sinh mạng gần nhất, đương nhiên nếu người bị dung hợp chết đi thì khôi lỗi sẽ biến trở lại thành kim loại cầu.”
Lai Ân nghe được cao hứng nói “ Đây là đồ tốt a, vừa rồi thực lực của hắn ít nhất cũng là Á thần thượng giai thất cấp, giữ thứ này lại về sau có lúc cần tới.”
Bên trong trạch tử.
Ở giữa sân đã bị đào lên, bên trong có hai rương chau báu cùng kim tệ.
“ Cái này không thể lãng phí a” Lai Ân cười ha ha đem toàn bộ bỏ vào không gian giới chỉ.
“ Tiền của ngươi tùy tiện vứt ra cũng nhiều hơn so với chỗ này, ngươi còn lấy làm gì.”
“ Để ở chỗ này thì quá là lãng phí, tiền tài cũng là do tích lũy mà nên, không thu thập thì lấy đâu ra nhiều như vậy?”
Lai Ân thả ra Bạo Phệ Thử ở khắp bốn phía tìm kiếm, xác định không còn thứ gì đáng giá mới thỏa mãn bỏ đi.
Trong cung điện hết thảy mọi việc đều như thường.
Khải Lỵ cùng Mễ Lệ Toa sau khi nhìn thấy Lai Ân trở về mới nhẹ nhàng thở ra.
“ Đại ca ca, cái chìa khóa đã tìm được chưa? Di, Mạc Sâm…. “ Khải Lỵ có chút thất tố, dù sao thì cái gã to lớn kia cũng là do bị nàng lừa gạt.
“ Tốt, Khải Lỵ tiểu thư, ngươi lừa gạt ta đến khổ a.”
“ Ta như vậy thì sao.”
Khải Lỵ nhăn mặt, tay vê vê chéo áo.
Lai Ân đem chìa khóa đưa cho Khải Lỵ, nói “ Bây giờ nói đi, ngươi muốn tìm đồ vật đó ở đâu?”
Khải Lỵ cầm chìa khóa nói “ Ở chính giữa cung điện.”
Khải Lỵ theo bậc cầu thang bắt đầu tính toán khoảng cách, cuối cùng dừng lại ở chính giữa, bước lên chỗ đó sau đó đem chìa khóa đặt lên trên.
Chỗ đó vốn có một khối phương chuyên, sau khi chìa khóa được đặt lên phương chuyên tự động đem chìa khóa dung hợp.
Ngay sau đó ở giữa đại diện vang lên từng tiếng ầm ầm.
Lấy phương chuyên làm trung tâm hiện ra một cái thông đạo, bậc thang được làm bằng đá dẫn thẳng xuống dưới.
Mạc Sâm khẩn trương nói “ Chẳng lẽ thật sự phải đi vào?”
“ Đến nước này rồi, không thể không đi vào a.”
“ Vạn nhất ngay cả mạng nhỏ cũng mất thì sao?”
“ Với vận khí của ta mà nói thì rất có khả năng gặp xui xẻo nhưng cơ hội mất mạng thì có lẽ không lớn ha ha.”
Lai Ân là người đầu tiên đi xuống dưới.
Mễ Lệ Toa cùng Khải Lỵ đi sát phía sau.
Mai Lý từ trong góc bay ra ngoài nói “ Ngươi tên ngu ngốc này, còn không mau đi xuống đi.”
“ Con mẹ nó, ta phát hiện ra cùng tên tiểu tử này đối nghịch ta không mắc mưu hắn mới lạ, hơn nữa nếu đi xuống vạn nhất tên tiểu tử đó có mệnh hệ gì, thượng cấp không đem ta lúc thịt mới là lạ.”
“ Ta thà rằng chờ ở chỗ này.” Mai Lý vẫy vẫy cánh muốn chạy.
Mạc Sâm nhanh tay, tóm lấy Mai Lý sau đó đi xuống bậc thang.
Mai Lý gào khóc kêu “ Không đi, không đi, đánh chết cũng không đi.”
“ Không đi cũng phải đi, bằng không ta đem ngươi nướng.”
“ Ngươi có giỏi thì cứ nướng,có nướng ta cũng không đi.”
Lai Ân lúc này đã đi đến cuối cầu thang, đã nhìn rõ thấy tầng ngầm được xây bằng đá tảng, cao gần mười mét.
ở giữa là một khối cự đại bảo thạch phát ra ánh sáng.
Mười mét trước bậc thang chính giữa có một lão nhân bận một bộ hồng sắc khải giáp đang khoanh chân ngồi.
Khải Lỵ nhận ra lão nhân đó, kinh ngạc nói “ Trời ơi, là ma tộc, chẳng lẽ phụ thân là muốn để cho ta đến tìm vị đồng tộc này sao?”
Lão nhân nhắm mắt ngồi ở đó, thân mặc khải giáp trên trán là một huyết văn hình xoáy nước, cái này đại biêu cho trình độ của lão nhân này ít nhất cũng phải trên cấp bậc Ma tộc tướng quân.
Đám người Ni Nhĩ bị giam mấy ngàn năm còn chưa chết, lão nhân này nếu chết mới là lạ.
Lão nhân tuy rằng bất động nhưng Lai Ân cùng Mạc Sâm đều cảm giác được trong cơ thể của lão lực lượng đã bắt đầu khởi động.
Mạc Sâm nhỏ giọng nói “ Một lát nữa nếu đánh nhau ngươi phải giúp ta a. Lão nhân này cấp bậc so ra không kém hơn với Ma Tộc tướng quân, ta nhất định không phải là đối thủ.”
Lai Ân mặt không đổi sắc nói “ Ta cũng không muốn chịu chết a, lát nữa nếu có đánh nhau ta chạy trước, ngươi ở lại chống đỡ, dù sao thì ngươi cũng không phải là đối thủ nhưng có lẽ cũng không chết được.”
“Lai Ân ngươi tên vương bát đản, ngươi quả thực là một tên hỗn đản a.”
“ Ngươi bây giờ mới biết a. Kỳ thực ta từ trước đến nay vẫn như vậy, tất cả mọi người đều nói ta như vậy.”
Mạc Sâm nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất, mình như vậy mà phải bảo vệ một tên khốn khiếp như thế này.
Lão nhân trong lúc mọi người nói chuyện đã mở to mắt, xem xét từng người, cuối cùng dừng lại ở trên người Khải Lỵ nói “ Hậu nhân của Tạp Mai Lạp gia tộc?”
“ Đúng vậy lão gia gia.” Khải Lỵ cung kinh trả lời.
“Các ngươi tới để lấy vật đó sao?” Lão nhân hai mắt nheo lại nhìn Mạc Sâm.
“ Là phụ thân của ta trước khi chết đã dặn dò ta đi đến đây lấy vật đó.”
“ Như vậy, dựa theo quy định các ngươi phải qua được tam quan ta mới có thể đem thứ đó giao cho các ngươi.”
“ Còn phải vượt qua kiểm tra sao.” Lai Ân nhãn châu xoay động cười nói “ Mỗi một quan nếu qua có được thưởng không?”
“ Nhân loại, ngươi có thể sống qua tam quan rồi hãy nói, các vị nếu đã đến đây nếu không qua được tam quan này thì cũng không có tư cách lấy vật đó đi, hơn nữa vật đó cũng sẽ không chọn kẻ bất lực làm chủ nhân.”
Lai Ân trừng mắt lớn tiếng nói “ Nguy hiểm như vậy, lại có thể mất mạng, không chơi nữa.”
“ Các vị đã đến đây, không chơi cũng không được.”
Lão nhân đột nhiên đứng dậy, thân thể khô quắt nhanh chóng bành trướng, từ một lão nhân gầy gò không đến một mét mốt biến thành một đại hán cao to không khác gì Mạc Sâm.
Lực lượng mạnh mẽ theo thân thể của lão tràn ra như bài sơn hải đảo.
Mạc Sâm sắc mặt đại biến run giọng nói “ Ta… ta thu lại lời nói vừa rồi, ta ngay cả một chiêu của lão nhân này chỉ sợ đỡ cũng không nổi, con mẹ nó lão nhân này không phải là người a.”
“ Lão nhân này vốn không phải là người. Hắn là Ma Tộc, Bây giờ có thể chạy không?” Lai Ân toàn thân mồ hôi lạnh lắp bắp nói.
Lão nhân ha ha cười “ Nếu không tin thì các ngươi chạy thử xem?”
“ Ngươi nếu không tìm ta gây phiền toái thì ta sẽ chạy.” Lai Ân lúc này vô cùng thành thật đứng im không nhúc nhích.
Lão nhân đưa tay từ không gian giới chỉ lấy ra một cái bàn, sau đó bên cạnh để bốn bình rượu, nói “ Nơi này có một bình là rượu có độc, người nào uống phải tuyệt đối sẽ không sống được quá một giây, mỗi người các ngươi uống một lọ người còn sống sẽ được đi vào quan tiếp theo.”
Khải Lỵ cùng Mễ Lệ Toa đồng thời nhìn về phía Lai Ân.
Mạc Sâm rất tự giác lui về phía sau một bước, nếu nói về thông minh thì Lai Ân rõ ràng so với hắn hơn rất nhiều.
Lai Ân kiên trì nói “ Cái này…. Có thể không uống được không?”
“Không thể.”
“ Vậy một người uống bốn bình được không”
“ Ngươi nếu muốn tìm chết thì ta có thể thành toàn cho ngươi.”
“ Đa tạ.”
Lai Ân quay đầu nhìn về phía Mạc Sâm nói “ Đem tiểu hỏa kê kia bắt lấy, để cho nó uống.”
“ Đừng mơ.” Mai Lý quát to một tiếng, vẫy cánh chuẩn bị bay nhưng lại vẫn chậm hơn Mạc Sâm một bước.
“ Mạc Sâm ngươi tên vương bát đản này, ngươi đây rõ ràng là báo tư thù a, ngươi muốn độc chết ta sao.”
“ Sợ cái gì? Ngươi là hỏa phượng hoàng là do nguyên tố nguyên thủy cấu thành, ngươi nếu bị độc chết thì chúng ta ai có thể sống a, hiện tại mọi người đều gặp nguy hiểm, ngươi cũng nên có chút cống hiến.”
Lai Ân xấu xa cười, đem một bình rượu toàn bộ rót vào miệng Mai Lý.
Mai Lý lúc đầu còn kêu gào giãy dụa nhưng sau khi uống hết một bình, miệng bắt đầu chép chép tỏ vẻ chưa thỏa mãn nói “ Có còn nữa không? Cho ta thêm một lọ nữa.”
Mọi người đồng thời nhìn hắn khinh bỉ.
Lão nhân trông thấy Mai Lý liền có chút kinh ngạc, liếc mắt đánh giá Hỏa Phượng Hoàng một chút, nói “ Không nghĩ tới còn có chuyện này, bất quá ta nói chính là bốn người các ngươi cho nên bất luận kẻ nào khác đều không thể uống thay, hơn nữa nó lại là ma thú.”
Trên mặt bàn tức khắc lại có bốn bình rượu.
Lão nhân chỉ vào bình rượu nói “ Mỗi người một lọ.”
“ Không uống có được không? Ta không thích uống rượu.”
Lai Ân vẻ mặt buồn khổ nói.
“ Không được. phải uống hết, có say cũng không chết được.”
Lai Ân vẫn không buông tha, nói “ Vạn nhất chết thì làm sao?”
“ Ngươi nói nhảm ít thôi, có tin hay không ta trực tiếp đem bình rượu có độc rót vào miệng ngươi?”
“ Ách, cái này không cần.”
Lai Ân vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ lấy ra bốn chiếc bình nhỏ, đem bốn giọt sinh mệnh chi thủy rót vào bốn bình rượu sau đó chọn lấy một bình đưa lên miệng uống.
Mai Lý ở bên cạnh thấy vậy nuốt nước miếng lớn tiếng nói “ Nhớ chừa cho ta một chút.”
“ Ngon a, ta có thể uống cả bốn bình chứ?”
Lai Ân đưa tay với một cái bình khác.
Lão nhân nhìn thấy tay Lai Ân khẽ nhỏ vài giọt gì đó nghi ngờ nói “ Ngươi cho gì vào trong rượu? Thuốc giải độc sao?”
“ Ta biết ngươi cho độc gì để mà giải? chỉ vì bảo vệ tính mạng nên cho thêm vào đó vài giọt sinh mệnh chi thủy.”
“ Sinh mệnh chi thủy? ngươi tên hỗn đản lãng phí, cái này mà ngươi đem ra uống như uống nước vậy sao?” Lão nhân kinh ngạc trợn mắt, nhanh chóng thu lại ba bình rượu còn lại nói “ Rượu này ta giữ, cửa này coi như các ngươi đã qua.”
Lai Ân nhìn chằm chằm vào lão nhân nói “ Không được, bên trong bình có sinh mệnh chi thủy là ba giọt a, nếu đem bán cũng được rất nhiều tiền.”
Vì tiền có thể liều mạng đó chính là Lai Ân.
Trông thấy sinh mệnh chi thủy của mình bị người khác cầm lấy, Lai Ân cũng không cần nghĩ đến lão nhân so với mình mạnh hơn rất nhiều, xông lên phía trước đem ba bình rượu lấy lại, sau đó cẩn thận bỏ vào không gian giới chỉ.
Lão nhân thấy vậy chút nữa thì ngất.
Cửa thứ nhất chủ yếu là để khảo nghiệm quyết tâm của những người này, nếu như quyết tâm không đủ thì sẽ không có một ai trong bốn người chọn bình rượu độc, cuối cùng toàn bộ sẽ rút lui.
Nhưng kết quả lại khiến cho lão nhân vô cùng buồn bực, tự nhiên lại có tên hỗn đản xử lý mất tám bình rượu cùa mình, rượu này đều là hàng hiếm a, cứ như vậy sau này mình lấy gì để uống.
“ Ta đã nói là các ngươi mỗi người uống một lọ, không cho phép dùng bất kỳ vật gì phụ trợ, chỉ có thể trực tiếp uống rượu.” Lão nhân lại một lần nữa giảng giải.
Lai Ân vội vàng gật đầu nói “ Được a, được a, vậy ngươi cứ lấy thêm ra nữa đi, chúng ta sẽ uống hết.”
Mai Lý cũng thò cái đầu nhỏ ra, miệng nhỏ nước miệng thúc giục “ Lấy ra đi, chúng ta vẫn muốn được kiểm tra.”
“ Coi như các ngươi đã qua của thứ nhất.”
Lão nhân bất đắc dĩ phất phất tay, hắn cũng không muốn mất thêm bốn bình rượu nữa.
Khải Lỵ vừa thấy cửa thứ nhất đã qua liền vội vàng hỏi “ Vậy cửa thứ hai là gì?”
Truyện khác cùng thể loại
1057 chương
37 chương
134 chương
26 chương
104 chương
8 chương