Vương bài pháp thần
Chương 185 : Rời thôn.
Nếu biết trước Cáp Địch Nạp Tư sau khi đánh bại Băng Thần lại để lại cho mình một cái thân thể rách nát thì hắn ngàn vạn lần sẽ không muốn.
Thân thể không ngờ lại rách nát đến mức này.
Đến mức ngay cả Bá Đặc sau khi uống Sinh Mệnh Chi Thủy đi đến nhìn thấy Lai Ân, bị dọa cho thiếu nữa thì ngã ngất ra đất.
Lai Ân nhe răng trợn mắt thần tình uể oải nói “ ta đây coi như xong, thân thể tàn tạ như thế này còn có thể sống sao?”
Bá Đặc lắc đầu nói “ Ngươi vẫn còn sống, thân thể của ngươi chắc sẽ hồi phục lại được như cũ.”
Lai Ân nghe được nghi hoặc nói “ Phục hồi như cũ? Không lầm chứ, ta cũng không phải Thần tộc hay Ma tộc, ngay quả quang minh ma pháp cũng không làm được, còn nói phục hồi như cũ sao, xem ra lão nhân ngươi cố ý an ủi ta, ài đời ta coi như bế mạc a.”
“Phải lạc quan lên, cũng có thể Sinh Mệnh Chi Tuyền sẽ có hiệu quả, bằng không khi vừa nãy ta bị long vĩ của Băng Long Ma Linh đánh trúng căn bản là đã không sống được.
Lai Ân lúc này mới yên tâm nằm bất động nói “ Vậy được rồi, ta nằm một lát.”
“Uống một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền có lẽ sẽ có hiệu quả nhanh hơn.”
“ Đó là thứ khi ở thời điểm mấu chốt dùng để cứu mạng, dù sao ta hiện tại cũng không chết, không nên lãng phí.”
Bá Đặc không nói gì, hắn sống đã hơn một trăm năm, đã tưởng rằng có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, nhưng hiện tại hắn căn bản không nhìn rõ được tâm tư của Lai Ân.
Người trẻ tuổi trước mặt này có thể vì một chút lợi ích mà đánh nhau với người khác đến đầu rơi máu chảy.
Nhưng khi đã là bằng hữu của hắn, hắn lại không tiếc dùng những thứ quý giá của mình để cứu mạng bằng hữu.
Nếu là kẻ thù của hắn, hắn không tiếc dùng toàn bộ thực lực để dồn kẻ đó vào chỗ chết, cho dù đối phương có là Thần cũng không khác.
Lai Ân lúc này lấy ra một lọ bổ ma dược thủy uống vào, sau đó còn thi triển lên người mình vài cái quang minh trị liệu thuật, giúp thân thể hồi phục dần dần, sau đó hắn từ không gian giới chỉ lấy ra một bộ quần áo để thay.
“ Bá Đặc trưởng lão, các ngươi ở đây mục đích chính là muốn thủ hộ Băng Thần a.”
Bá Đặc thở dài nói “ Đúng vậy, đáng tiếc là hiện tại đã không cần nữa.”
“ Vậy có muốn rời khỏi đây không?”
Bá Đặc thở dài nói “ Đi đâu được chứ? Những người chúng ta ngoại trừ ngoài săn thú ra thì không biết một chút gì khác.”
“ Không bằng để ta bảo Bá Ni đưa các ngươi đến Thản Á thành, đó là thành thị của ta, ta nghĩ sẽ không có ai làm khó dễ các ngươi.”
Bá Đặc nghe thấy vậy, kinh ngạc nhìn Lai Ân nói “ Ngươi có thành thị của mình sao?”
“Đúng vậy, người nơi đó toàn bộ đều là thủ hạ của ta, các ngươi không cần lo lắng khi đi đến đó sẽ bị khi dễ, đương nhiên bằng vào bản lĩnh của ngươi thì ở nơi đó chưa chắc đã có ai dám cả gan xâm phạm.”
Bá Đặc nghi hoặc nói “ Ngươi không hận ta việc ta đánh ngươi lúc trước sao.”
Lai Ân nhún nhún vai, nói “ Không hận thì là giả,nhưng thà là bằng hữu còn hơn làm địch nhân a.”
Bá Đặc thở dài một tiếng nói “ Được rồi, ta nghe Lai Ân tiên sinh, dù sao thì nơi này cũng không có gì để ta lưu luyến, rời đi ngược lại rất tốt.”
Lai Ân cười cười, đi đến chỗ Băng Thần tan biến, ở trong tuyết nhặt lên một viên tiểu thạch có hai màu đen trắng.
“ Lai Ân tiên sinh, trong tay ngươi là cái gì vậy?”
Lai Ân cao hứng nói “ Đây là hạch tâm của Thần, thứ này có tác dụng rất lớn, là vật báu vô giá a, ta đến bây giờ mới có được ba khỏa, ta đang cần rất nhiều loại đồ vật này, nhưng vẫn chưa có đủ.”
“Ngươi… ngươi không phải giết Thần chỉ vì muốn lấy thứ này chứ? Còn cần rất nhiều sao?” Bá Đặc toàn thân run lên, đột nhiên cảm thấy Lai Ân quả thật đáng sợ, vì một cái hạch tâm mà dám giết Thần, tên tiểu tử này quả là gan to mật lớn mà.
“ Giết hắn bởi vì ta nhìn hắn không hợp nhãn, hừ tưởng rằng Thần là đã giỏi lắm sao, hắn dám nhục mạ ta ta liền chửi lại hắn, hắn muốn lấy mạng ta sẽ giết hắn, cho dù là Thần cũng vậy.”
Bá Đặc há miệng suýt rơi cả hàm, trong lời nói của Lai Ân lão đã cảm nhận được sát khí.
Giết…
Đây cũng không phải chỉ nói là được, cái này cần phải có thực lực, dũng khí cùng với sự quyết đoán.
Bá Đặc nuốt nước bọt nói “ Lai Ân tiên sinh, ta nghĩ động tĩnh nơi này lớn như vậy, thôn dân ắt hẳn cũng đã biết, chúng ta trở về phải nói thế nào?”
“ Cái này để ta giải thích là được rồi, ngươi chỉ cần gật đầu là được.”
“Ngươi chuẩn bị dùng lý do gì? Động tĩnh lớn như vậy, lực lượng cường đại phát ra, đây cũng không thể dùng tùy tiện một vài câu có thể được.”
“ Rất đơn giản, chỉ cần nói là chúng ta liên thủ tiêu diệt một con quái vật bị phong ấn là được rồi.”
Bá Đặc nghĩ nghĩ, quả thật cũng không có lý do gì tốt hơn, đành chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Hai người rời khỏi sơn cốc.
Mạc Sâm cùng Mai Lý từ dưới một khối nham thạch chui lên.
“Mạc Sâm, ta vừa rồi có phải nhìn lầm không vậy, một gã Thần hạ giai nhất cấp nhân loại lại có thể sử dụng Minh Thần phụ thể sao?”
“ Con mẹ nó, lão tử cũng không hiểu, điều này thật là kỳ quái, bất quá vị kia nói cũng không sai, Khắc Lạp Luân Tư Khoa Sâm người này căn bản không xứng đáng là Thần, chết rất tốt.”
“ Linh hồn cư nhiên lại bị Cáp Địch Nạp Tư lưu đày đến Tử Chi Địa, lần này Khắc Lạp Luân Tư Khoa Sâm coi như xong.
“ Cái này chứng tỏ quả nhiên đắc tội với Lai Ân chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, Băng Thần là một ví dụ điển hình a, một cái Thần cũng không thể thu phục được tiểu tử này, may mắn là ta không có hạch tâm bằng không chỉ sợ tên tiểu tử này sẽ làm thịt ta để lấy hạch tâm.” Mạc Sâm vuốt mồ hôi trên trán.
“ Chẳng lẽ ngươi sợ, không chấp hành nhiệm vụ sao?”
“ Ta càng sợ cấp trên sẽ đem ta xử lý, cho nên tốt nhất là nên thành thật tiếp tục làm.”
Mai Lý vỗ cánh nói “ Hiện tại mau đi Bắc Cực Băng Nguyên a, một lát nữa nếu Lai Ân tới chúng ta có muốn tìm vật kia cũng không kịp nữa.”
“ Ngu ngốc, Thánh Giả Chi Đô lớn như vậy,ngươi có thể tìm được sao, chúng ta cứ đi theo Lai Ân đợi cho hắn tìm được, chúng ta tay cướp đoạt không phải là tốt hơn sao.”
Mai Lý cười khánh khách nói “ Ở với ngươi một thời gian lâu như vậy, ngươi rốt cuộc cũng thông minh hơn được một chút a.”
“ Ngươi nếu còn dám nói ta ngu ngốc, cẩn thận lão tử nướng ngươi.”
“Ngươi có bản lĩnh thì nướng đi, ta sợ ngươi sao, có bản lĩnh thì tới đây.” Mai Lý phi thường đắc ý kêu gào, nó căn bản là không sợ.
Mạc Sâm tức giận xịt khói, mỗi ngày đều phải nghe con tiểu điểu này líu ríu ở bên tai hắn đã muốn trực tiếp bóp chết, nhưng căn bản là chưa có cơ hội.
Lai Ân cũng không biết mình bị theo dõi, trở lại băng trấn.
A Thập Nhĩ cùng một đám thôn dân nhìn vào chỗ sâu trong sơn cốc,vẻ mặt lo lắng nói.
Chứng kiến hai người đi ra lúc này mới thở ra một hơi.
Nội cốc vốn là cấm địa với Thôn dân, vừa rồi lại truyền đến động tĩnh lớn như vậy, nếu không phải đã có tổ huấn là ngoại trừ trưởng lão không ai được phép tiến vào thì bọn họ đã sớm lao vào xem có chuyện gì.
Năng lượng đáng sợ cùng với các loại ma pháp từ cấm địa phát ra mọi người đều cảm nhận được, lúc đầu còn bình thường nhưng càng về sau lại càng khủng bố khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi, sau đó còn có khí tức hám ám truyền đến làm cho rất cả đều vô cùng sợ hãi.
Thời điểm Bá Đặc cùng với Lai Ân từ cốc khẩu trở về, trên người cả hai đều có những vết thương, chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra bọn họ đã trải qua một hồi đại chiến.
A Thập Nhĩ vội vàng nói “ Trưởng lão, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Hai cỗ lực lượng khủng bố lúc nãy như thế nào lại liền tiêu thất.”
Một cỗ đương nhiên là Băng Thần còn cỗ còn lại chính là khi Minh Thần phụ thể Lai Ân.
Bá Đặc liếc mắt nhìn Lai Ân.
Lai Ân ho khan một tiếng nói “ Bá Đặc trưởng lão mời ta tới hỗ trợ, Băng trấn này của các ngươi ở đây vốn là để thủ hộ một phong ấn, bên trong phong ấn có một con ma thú vô cùng đáng sợ, vừa rồi hai cỗ năng lượng kỳ quái kia là do nó phát ra, ta cùng với trưởng lão liên thủ đã tiêu diệt quái vật, vì thế sứ mệnh của các ngươi hiện tại đã xong, đã có thể rời khỏi nơi này.”
A Thập Nhĩ cùng với đám thôn dân nghe xong, nhất thời ngẩn người.
Một lát sau bọn họ đột nhiên vỗ tay hoan hô, ai cả đời ở một chỗ mà không cảm thấy buồn a, hiện tại biết được có thể đi ra ngoài tự nhiên vô cùng cao hứng.
A Thập Nhĩ nghi hoặc nói “ Vậy những thứ chúng ta vừa mua phải làm sao bây giờ?”
Lai Ân giật lùi lại nói “ Không được đổi hàng.”
“ Ta muốn nói là làm thế nào để mang theo a, lão tử không muốn những thứ vừa mua được lại phải để lại ở đây.”
“Ách, hóa ra là vấn đề này.” Lai Ân cố ý bứt tóc, bày ra bộ dáng thập phần khổ sở.
A Thập Nhĩ cười hắc hắc nói “ ta nghe nói có một loại đồ vậy kêu là không gian giới chỉ, có thể giúp cất giữ một số lượng lớn đồ vật.”
“Ta không có.” Lai Ân vội vàng lắc đầu.
“ Vậy trên tay người là cái gì?”
“Ách, ta chỉ có một cái.”
“ Hai cái nói là một,ngươi học toán cũng thật là giỏi a, mau đưa cho chúng ta một cái, đợi khi nào đến được một nơi nào đó, chúng ta sẽ đem giới chỉ trả lại cho ngươi.”
“ Nếu các ngươi không trả lại ta biết làm sao?”
A Thập Nhĩ không chút nghĩ ngợi duỗi tay ra nói “ Đến lúc đó nói sau.”
Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra một cái giới chỉ đưa cho A Thập Nhĩ nói “ Nhớ phải trả lại a.”
“Ngươi có nhiều đồ như vậy, còn đòi cái gì? Chúng ta cũng cần có thứ để lưu trữ đồ a.”
Lai Ân vẻ mặt khổ sở, thở dài nói “ Ta đã sớm biết sẽ có kết quả này mà.”
“Lai Ân huynh đệ, ta cùng với bọn Bá Ni lão đệ đã nói chuyện qua, hừ tên tiểu tử nhà ngươi từ chúng ta cũng đã kiếm được không ít a.”
Lai Ân nhún vài nói “ tiền của người khác thì không sao, nhưng của ta thì lúc nào cũng khiến ta đau lòng.”
Bá Đặc tươi cười nói “ Lai Ân tiên sinh, các ngươi không phải là muốn đi Bắc Cực Băng Nguyên sao? Ta sẽ để một người dẫn các ngươi đi, Bố La Cơ là một người dẫn đường tuyệt vời, hắn thường xuyên đi đến phụ cận Bắc Cực Băng Nguyên để săn ma thú, coi như giới chỉ là thù lao cho hắn a.”
“Không ngờ mời một người dẫn đường lại phải dùng vật quý như vậy a.”
“ Ta là Á Thần thượng giai, lại đi dẫn đường.” Bố La Cơ không hài lòng trừng mắt nhìn Lai Ân nói “ Ngươi nghĩ rằng ta so với một cái giới chỉ cũng không giá trị bằng sao, dù sao trong Băng Trấn cũng chỉ có ta biết đường.”
“Giá trị, giá trị.” Lai Ân vội vàng gật đầu.
Hiện tại hắn đã lệch khỏi quỹ đạo, không biết đang ở nơi nào vì thế vô cùng cần một người dẫn đường, huống chi nếu lúc này chọc giận tên tiểu tử kia, không may giữa đường hắn đem con bỏ chợ thì đúng là khóc không ra nước mắt.
“ Lai Ân tiên sinh, chúng ta một lời đã định.”
Lai Ân dặn dò Bá Ni nói “ Các ngươi mang theo Băng Trấn thôn dân đi đến Thản Á Thành, ta nghĩ các ngươi biết Thản Á thành ở đâu a.”
“Thản Á thành không ai là không biết, đội trưởng của chúng ta lúc nào cũng muốn một kiện vũ khí do Cổ Liên Đạt gia tộc chế tạo, mỗi ngày đều lải nhải bên tai chúng ta.”
“Đội trưởng của các ngươi?”
“ Đã bị Bá Đặc trưởng lão dùng băng thần thúc xử lý.”
“ Là cái gã bay lên sau đó bị đánh rơi xuống đất chết đấy sao.”
“ Đúng vậy.”
Lai Ân lúc này cũng có chút mệt mỏi, đánh nhau cả ngày trời hắn không thể không về thôn nghỉ ngơi một chút.
Sáng sớm ngày hôm sau, Băng trấn đã vô cùng náo nhiệt, bọn họ bao lớn bao bé, đem mọi thứ trong nhà của mình thu thập sạch sẽ.
Bá Ni cẩn thận nhắc nhở Lai Ân “ Tổ chức theo dõi người rất lợi hại, chúng ta có thể đuổi kịp ngài cũng là do bọn họ mang đến, vì thế nếu ngài đi Bắc Cực Băng Nguyên phải hết sức cẩn thận phía sau, bọn họ đối với Long Giáp tuyệt đối sẽ không buông tay.”
A Thập Nhĩ hướng về phía Bố La Cơ dứ dứ nắm tay nói “ Tiểu tử, nếu ngươi làm lão tử mất mặt, ta sẽ lột da ngươi.”
“ Lão ba, ngươi làm như ta sắp đi lên chiến trường không bằng, ta bất quá chỉ là đến Bắc Cực Băng Nguyên a.”
Mễ Lệ Toa ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm nói “ Đi cùng người này một chỗ so với đi chiến đấu còn phiền toái, vất vả hơn.”
Lai Ân quay đầu nói “ Ngươi nói cái gì?”
“ Ta không nói cái gì, ta nói là ở cùng với ngươi một chỗ vô cùng an toàn, chưa bao giờ gặp chuyện không may.” Mễ Lệ Toa hì hì cười.
Lai Ân cào cào tóc nói “ Ta như thế nào lại cảm giác là ngươi đang nói xấu ta nhỉ.”
Mễ Lệ Toa trừng mắt nói “ Vậy lời nói của ta ngươi không tin sao?”
“Đâu dám, đâu dám, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi.”
Lai Ân vội vàng câm miệng, thầm nghĩ :tốt nhất là không nên tranh phong với con sư tử này bằng không người thiệt thòi chắc chắn là mình
Bố Ni mang theo thôn dân của Băng Trấn rời đi trước.
Lai Ân sau khi chia tay cùng đám người Bố Ni liền theo sau Bố La Cơ tiến về hướng Bắc Cực Băng Nguyên.
Lai Ân vỗ vai Khải Lỵ nói “ Khải Lỵ, vật kia rốt cuộc ở địa phương nào?”
“ Ta cũng không biết, ba ba chỉ nói là ở trong cung điện của Thánh Giả Chi Đô.”
Bố La Cơ xen miệng nói “ Không phải chứ, chẳng lẽ ở nơi nào ngươi cũng không biết sao.”
“ Ba ba của ta cũng không nói vị trí cụ thể, chỉ nói là ở trong đại điện.
“Vậy biết đằng nào mà tìm.” Bố La Cơ vẻ mặt đau khổ nói.
Lai Ân cười nói “ Còn chưa đến nói mà các ngươi đã phát sầu như vậy, chỉ sợ đến đó rồi, lại lăn ra chết.”
“ Chỉ là cảm khái một chút a.” Bố La Cơ vuốt đầu hắc hắc cười.
Khải Lỵ hỏi “ Bố La Cơ ca ca, còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ đến Bắc Cực Băng Nguyên a.”
“ Bởi vì các ngươi bị lệch khỏi quỹ đại nên ít nhất cũng phải mất vài ngày lộ trình a.”
“ Đều do hắn.” Mễ Lệ Toa cùng với Khải Lỵ duỗi tay chỉ vào Lai Ân.
Lai Ân nhìn song chỉ chỉ vào mình, cùng với hai đôi mắt mang đầy vẻ oán trách, bất đắc dĩ nói “ Cái này sao lại có thể trách ta, là do bị lạc đường ta có biện pháp khác sao?”
“ Là ngươi nói ngươi đã đi qua nên chúng ta mới tin tưởng ngươi.”
“Vậy ta nói muốn đem các ngươi lừa bán, các ngươi cũng đi theo sao?” Lai Ân ánh mắt vô tội nhìn hai mỹ nữ nói.
“Chúng ta đâu có ngu ngốc, dựa vào cái gì để cho ngươi lừa bán.”
“Ta xem cũng không sai biệt lắm, ta nói các người liền tin tưởng, rõ ràng cũng không ngu ngốc lắm.”
“Lai Ân ngươi chuẩn bị chết đi.” Mễ Lệ Toa quyền đầu giơ lên chuẩn bị đánh.
“ Có thể hay không, không đánh vào mặt, dù sao khuôn mặt của ta cũng vô tội, hơn nữa còn phải cần nó để kiếm cơm a.” Lai Ân hai mắt tội nghiệp nói.
Mễ Lệ Toa quyền đã giơ lên lại bỏ xuống, cuối cùng nở nụ cười nói “ Ngươi làm ra vẻ đáng thương trông cũng không đến nỗi.”
Liên tiếp đi ba người, đám người Lai Ân cuối cùng cũng nhìn thấy Bắc Cực Băng Nguyên.
Bốn người đi về phía trước, được một đoạn liền nhìn thấy hơn ba mươi người đang vây quang trong một doanh trại.
“ Là Hùng Ưng dong binh đoàn.” Mễ Lệ Toa ánh mắt sáng lên, từ xa đã nhận ra đám người nọ.
“Bọn họ tới nơi này làm gì? Đây không phải là vướng bận sao? Xem ra lại phải nghĩ cách để đuổi đám người này đi.” Lai Ân cau mày nói.
“ Khi ở Y Tư Thản thành chúng ta có nhận một cái nhiệm vụ, đối phương là một thương nhân yêu cầu được dẫn đến Bắc Cực Băng Nguyên, nghe nói là đi Thánh Giả Chi Đô, bọn họ trong tay có bản đồ, lúc đầu ta còn tưởng là giả, hiện tại xem ra là sự thật a.”
“ Bản đồ?” Lai Ân nghi hoặc hỏi.
Thánh Giả Chi Đô đ
ều là ở Bắc Cực Băng Nguyên, nhưng Bắc Cực Băng Nguyên rất lớn, cầm bản đồ chưa chắc đã có thể tìm được, nhất là trong băng tuyết lại càng dễ lạc đường.
Hiện giờ đám người Hùng Ưng dong binh đoàn lại đến được đây, chứng tỏ trong tay đối phương có một công cụ chỉ đường nào đó.
Bốn người vừa xuất hiện liền nhanh chóng bị đám người Hùng Ưng dong binh đoàn phát hiện.
Rất nhanh có hơn mười tên dong binh tiến lên phía trước, vừa nhìn rõ bốn người đều hiện lên vẻ sửng sốt.
Cầm đầu đám dong binh là đoàn trưởng Bố Lai Phu.
Lai Ân vương tay nói “ Nguyên lai là Bố Lai Phu đội trưởng a, không ngờ lại trùng hợp gặp được ở đây.”
Bố Lai Phu do dự một chút, nhưng cũng vươn tay ra nói “ Ha ha, các ngươi cũng đã rời khỏi Y Tư Thản thành sao.”
“Đúng vậy,không ly khai không được, địch nhân quá mạnh mẽ.”
“Thì ra là vậy.”
Bố Lai Ân cười ha ha, kéo Lai Ân đi vào doanh nói “ Nếu là hữu duyên thì cùng vào trại uống vài chén a, đã quen lâu như vậy mà ta còn chưa biết tên ngươi.”
“ Gọi ta là Lâm Đức, vị này là bằng hữu của ta Bố La Cơ, đây là Khải Lỵ, về phần Mễ Lệ Toa thì không cần ta giới thiệu a.”
Bố Lai Phu đột nhiên nói “ Lâm Đức huynh đệ, ta nghe nói Y Tư Thản thành đã biến mất, bị san phẳng, những người trong thành sau đó lại xuất hiện ở những thành thị chung quanh.”
“A, có chuyện đó sao? Ta thế nào lại không biết, thời điểm ta rời khỏi, Y Tư Thản thành vẫn còn hoản hảo a.” Lai Ân vẻ mặt ngạc nhiên nói.
“ Có thể là sau khi ngươi đi , mới xảy ra a, những người muốn tìm đồ vật gì đó trong thành, có lẽ không tìm được nên tức giận, phá hủy thành.”
“Có thể là như vậy.” Lai Ân cười nói.
Bố Lai Phu đột nhiên chỉ vào một gã mập mạp trong doanh nói “ Đây là cố chủ của nhiệm vụ lần này của ta, Khắc Lý Tây Phúc Tây Đặc tiên sinh.”
Khắc Lý Tây đại khái bộ dáng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt gian thương lộ rõ, vừa nhìn thấy Lai Ân, liền tỏ ra vẻ đề phòng nói “ Đội trưởng tiên sinh, ta thuê các ngươi không phải để cho các ngươi mang bằng hữu đến, địa phương chúng ta đến là một nơi thần bí a.”
Bố Lai Phu vội vàng nói “ Khắc Lý Tây tiên sinh, vị này là bằng hữu của ta, nếu gặp mà không chào thì quá là bất lịch sự a.”
“ Chúng ta cũng phải xuất phát thôi, để lại doanh trại này cho mấy vị tiên sinh đây, chúng ta đi đến địa phương kia hẳn sẽ không cùng đường với bọn họ.”
Khải Lỵ thở phì phì nói “ chẳng phải các ngươi đi đến Thánh Giả Chi Đô sao? Chúng ta cũng đi đến đó, vậy là cùng đường còn gì.”
Lai Ân cũng không hề ngăn cản, mặc cho Khải Lỵ nói.
Bố Lai Phu biểu tình ngạc nhiên nhìn Khải Lỵ.
Khắc Lý Tây sắc mặt khó coi chỉ vào Bố Lai Phu lớn tiếng nói “ Đội trưởng tiên sinh, đây là bằng hữu của ngươi sao? Đi Thánh Giả Chi Đô tùy tiện nói là được sao? Các ngươi nếu không có bản đồ cùng với kim chỉ nam của ta thì đã sớm bị lạc ở trong bạo phong tuyết, bọn họ làm sao có thể đi chứ?”
Khải Lỵ vẻ mặt khinh thường đi đến trước mặt Khắc Lý Tây, nói “ Uy, đại nhân người nghĩ chỉ có mình ngươi mới biết đường đến Thánh Giả Chi Đô sao, nói nhảm, hừ đến ta cũng biết nữa là.”
Khắc Lý Tây ngón tay mập mạp run rẩy chỉ vào Khải Lỵ nói “ Đội trưởng, đem những người này đuổi đi, sau đó chúng ta đi đến Thánh Giả Chi Đô.”
Bố Lai Phu bất đắc dĩ lắc đầu nói “ Tiên sinh, ta không có lý do gì ngăn cản bọn họ.”
“Ta trả tiền, một vạn kim tệ, đuổi bọn họ đi.”
Bố Lai Phu sửng sốt một chút, cười nói “ Ngươi nếu có cho ta một trăm vạn kim tệ ta cũng không thể động thủ.”
Toàn bộ đám dong bình đều nhịn không dám cười, đừng nói là một trăm vạn, chi dù là một triệu vạn cũng không được a, bọn họ khi ở Y Tư Thản thành người nào mà không nhìn thấy tên tiểu tử trước mặt này ngay cả Thần giai pháp sư cũng giết, bọn họ dám trêu chọc sao?”
Khắc Lý Tây cắn răng một cái không cam lòng nói “ Ta cho ngươi một ngàn vạn.”
Lai Ân cười nói “ ta cho ngươi hai nghìn vạn, ngươi đừng nói nhảm nữa.”
Khắc Lý Tây ánh mắt nheo lại, nói “ Được, ngươi mau đưa ta hai nghìn vạn.”
Lai Ân lập tức ngân ngẩn người, tên trước mặt này rõ ràng là một gã gian thương mà, cư nhiên mình chỉ nói thế mà đã tóm lấy.
Khắc Lý Tây nheo nheo mắt, khóe miệng nhếch lên nói “ Ngươi cho ta hai nghìn vạn, ta sẽ không nhiều lời, liền để các ngươi đi theo.”
Lai Ân từ không gian giới chỉ xuất ra một túi tiền, tính ra hai mươi mai ma tinh tệ đưa cho Khắc Lý Tây nói “ Nhỡ rõ a, đây là tiền ta cho ngươi.”
Lúc này đến phiên Mễ Lệ Toa ngây dại cả người, bình thường tên này ngay cả một mai cũng không đem ra tặng người a.
Bố La Cơ vò vò tóc, nói “ Không đúng a, thế này cũng có thể kiếm tiền sao?”
Khải Lỵ cắn ngón tay nói “ Ta đoán đại ca ca thế nào cũng đem tiền lấy lại, hắn nói không bao giờ làm thâm hụt sinh ý, nhưng ta thật sự nghĩ không ra hắn sẽ làm cách nào để lấy lại tiền.”
Bố Lai Phu lại càng không nghĩ tới chỉ một câu nói lại có thể kiếm được hai nghìn vạn, cái này thật sự không biết nói gì.
Khắc Lý Tây không chút nghĩ ngợi tủm tỉm cười, nhận lấy hai mươi mai ma tinh tệ hắc hắc cười nói “ Đâu có, có tiền dễ làm mọi chuyện, bất quá đồ vật kia các ngươi không được sờ vào, đương nhiên nếu cao hứng ta có thể phân chi cho các ngươi một ít ha ha, đến lúc đó nhớ rõ không cần khách khí.”
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
46 chương
4 chương
68 chương
501 chương
501 chương