Vương bài pháp thần

Chương 172 : Ma linh.

Mọi người lập tức khúm núm cúi đầu không nói, trong lòng một mảnh mù mịt…Cũng không dám suy nghĩ miên man điều gì nữa. Ánh mắt Cáp Địch Tư lạnh lùng đảo qua trên người mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Lai Ân, cắn răng nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì?” Lai Ân tỏ vẻ vô tội giang hai tay ra, nói: “ta đang thử nghĩ xem có thể tránh được hay không…Kết quả phát hiện ra là không được.” “Ngươi cho dù nghĩ kiểu nào cũng được nhưng trước tiên nên đổi đối tượng.” Cáp Địch Tư trực tiếp cho Lai Ân một cú gõ thật mạnh! Lạc Mễ Nhĩ cùng Lâm Tạp Lai không khỏi thất kinh, thầm nghĩ: a…rất biến thái a, người khác nghĩ bậy đều thì đều phải chết, vị này nghĩ như vậy, tuy nhiên lại chỉ bị gõ nhẹ một chút…Lai Ân này cư nhiên lại có thể có quan hệ tốt với thần đến mức này. Trời ạ, điều này thật sự là bất khả tư nghị. Lạc Mễ Nhĩ càng thêm tin tưởng, chọn Lai Ân để nhờ giúp đỡ chính là tốt nhất, mình bất luận thế nào cũng phải cùng với Cáp Địch Tư nói chuyện một lần, đối với kính ngưỡng giả mà nói thì đó là một loại biểu đạt của sự kính ngưỡng tốt nhất. Lâm Tạp Lai chỉ biết thờ dài thầm than đám người kia đúng là đã đắc tội với người không nên đắc tội, đành cười khổ nói “ Mau đem đám người này hảo hảo an bài, còn những việc khác cũng không cần quản.” Ngay lập tức có tùy tùng lĩnh mệnh đi giải quyết sự tình. Lâm Tạp Lai cũng không dám chậm trễ dẫn Cáp Địch Tư đi, đi theo đại điện lớn tiến vào hoàng cung, dọc đường đi đều có người phụ trách giới thiệu từng nơi với đám người Lai Ân. Vừa tiến vào đại điện, Cáp Địch Tư nhìn lướt qua, nói: “Không sai biệt lắm, so với cung điện của ta chỉ kém một chút, bất quá cũng không có vấn đề gì. Lâm Tạp Lai chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Trừ cái đó ra, hắn còn có thẻ nói cái gì? Biết rằng nếu cung điện này so với cung điện của thần còn xa hoa hơn. Phỏng chừng chính mình cũng không cần lăn lộn nữa. Lâm Tạp Lai đầu tiên là đem bá quan văn võ nhất nhất giới thiệu cho Lai Ân. Sau đó cho các quan viên lui hết. Chỉ để lại vài người. Sau đó bảo thủ vệ đóng của lại, đồng thời liền phủ phục xuống đất, sợ hãi nói “ Không biết Minh Thần điện hạ đích thân đến, tiểu nhân có tội.” Lạc Mễ Thước cũng đồng dạng quỳ xuống đất, không dám phát ra nửa tiếng âm thành,nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình, thân hình không ngừng run rẩy, kích động đến nỗi lệ tuôn đầy mặt. Lai Ân lùi lại một bên. Điều này cùng mình không có quan hệ gì. Cáp Địch Tư nhìn hai người. Lạnh nhạt nói: “Lâm Tạp Lai. Ngươi thật tốt. Nhưng mà thoạt nhìn thì ngươi khi ở ngôi cao thì ngày càng lãnh đạm với tín ngưỡng nhiều hơn. Ngươi chỉ quan tâm đến địa vị của ngươi cùng sự cường đại của quốc gia đúng không?” Lâm Tạp Lai toàn thân run rẩy. Mồ hôi lạnh ứa ra. Giống như trong nháy mắt tất cả mọi che dấu đều bị bộc lộ không còn tí gì. giống như là bị người lột sạch hết quần áo rồi ném vào trong hầm băng. Cáp Địch Tư hừ lạnh nói “ Bất quá ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể làm được cái gì, cũng không có khả năng bắt ngươi bỏ đi địa vị cùng quyền lợi để tín ngưỡng. Ta chỉ muốn ngươi phải tuyệt đối trung thành, ngươi là người của Hắc Ám Liên Minh, quốc gia của ngươi cường đại cũng là vì có tín ngưỡng lực của Hắc Ám, vì thế ngươi phải phục tòng Hắc Ám, bằng không ta có thể cho ngươi trong nháy mắt chỉ còn hai bàn tay trắng.” Lâm Tạp Lai càng cúi đầu thấp hơn, vội vàng nói “Minh Thần điện hạ, xin người vạn lần yên tâm, tiểu nhân vĩnh viễn sẽ là thủ hạ của người, tuyệt đối không hai lòng.” Lâm Tạp Lai thân là đế vương vì thế thứ hắn tín ngưỡng đó chính là quyền lực, hiện tại hắn mới thấy mình thật sai lầm, được diến kiến Thần hắn mới biết được mình lúc trước suy nghĩ vô cùng ngu xuẩn, ở trước mặt Thần ngay cả nửa điểm nói dối cũng không được, không một bí mật nào có thể giữ kín, còn nói gì đến quyền lợi? Quả là nực cười. Cáp Địch Tư quay đầu nhìn về Lạc Mễ Nhĩ, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Nói: “Lạc Mễ Nhĩ đại pháp sư, ngươi thật sự rất tốt, chân chính tín ngưỡng, cho tới bây giờ cũng không thay đổi. Chỉ dựa vào điểm này, ngươi nên được thưởng.” Lạc Mễ Nhĩ từ trước tới nay vẫn luôn thành kính thờ phụng vô hạn, nay chính tai nghe được lời nói của vị thần mình kính ngưỡng nhất về thái độ của mình. Không khỏi kích động, nước mắt giàn giụa, lớn tiếng nói: “Không, minh thần điện hạ, ta chỉ cầu sao cả đời này có thể trở thành người hầu trung thành của ngài, cũng không cần ngài thưởng cho ta cái gì cả!” Cáp Địch Tư nở nụ cười. Nói: “Đối với người thực sự trung thành, ta cũng sẽ không bao giờ keo kiệt tưởng thưởng ” Cáp Địch Tư đặt tay trái lên đầu Lạc Mễ Nhĩ, nghiêm chỉnh, nói: “Lấy danh nghĩa minh thần Cáp Địch Tư ta, ta tuyên bố ngươi trở thành sứ đồ của ta, đạt được cuộc sống vĩnh cửu. Hết thảy bệnh tật, thống khổ, đau xót vĩnh viễn không thể đem ngươi tra tấn!” Một đoàn hắc khí đột nhiên chảy ra từ lòng bàn tay Cáp Địch Tư, chảy hết vào đỉnh đầu của Lạc Mễ Nhĩ. Một trận dao động rất nhỏ xuất hiện trong cơ thể của Lạc Mễ Nhĩ dần dần biến hóa lớn. Lai Ân cười nhìn chằm chằm Lạc Mễ Nhĩ. Nói: “Chúc mừng ngươi tiến giai!” Lạc Mễ Nhĩ không thể tin được nhìn tay của mình. Gật đầu mạnh mẽ nói: “Tiến giai, tiến giai. Ta, ta hiện tại là á thần thượng giai thập cấp, Ta có thể cảm ứng được. Ta có thể cảm ứng được!” “Minh thần đại nhân, ta sẽ vĩnh viễn phục vụ ngài, trung thành với ngài! Cũng xin ngài ban cho ta lực lượng a!” Lâm Tạp Lai quỳ rạp trên mặt đất dập đầu như máy đầm. “Ngươi? Không thích hợp. Niềm tin tín ngưỡng của ngươi căn bản không thể trở thành sứ đồ!” Lai Ân vội bước lên, chỉ vào chính mình, nói: “Ta, ta thì sao? Ta cũng tín ngưỡng thần, tuyệt đối tín ngưỡng, rất nghiêm túc, tuyệt không qua loa, một chút suy nghĩ ướt át bẩn thỉu cũng không có, toàn tâm toàn ý, toàn bộ thân thể thậm chí toàn bộ tâm linh, toàn bộ linh hồn đều thành kính tín ngưỡng a. Ta cũng muốn trở thành sứ đồ!” Cáp Địch Tư nhịn không được cười mắng: “Đứng sang một bên đi, tiểu tử ngươi chỉ biết tin tiền thôi, có tin hay không dám kể lể nữa ta liền đánh ngươi?” Lai Ân phụng phịu, thực nghiêm túc nói: “Ta từ giờ trở đi sẽ tín ngưỡng ngươi, những người khác ta sẽ không bao giờ tin nữa. Không bằng cho ta làm sứ đồ đi?” “Ngươi…Tin hay không ta ngay bây giờ sẽ đem ngươi đánh thành ngu ngốc?” “Tôn kính minh thần điện ha, không cần ngài động thủ, để ta qua là được!” Lạc Mễ Nhĩ ở bên cạnh xen mồm vào nói. Cáp Địch Tư cười nói: “Nhìn xem, không cần tới ta động thủ a? Hiện tại ngươi chớ có chọc ta a.” Lai Ân nhịn không được nhỏ giọng nói thầm, nói: “Có bộ hạ dưới tay liền rất giỏi a. Chờ về sau ta rảnh tay thu bộ hạ, ta cũng cho bộ hạ của ta thu thập ngươi…” Cáp Địch Tư hoa nhan nở rộ, cười khanh khách, gật đầu, nói: “Tốt, tốt, chúng ta sau này chờ bộ hạ của ngươi đến thu thập a.” “Quên đi, ta căn bản không phải là đối thủ của người, như thế chẳng phải sai bọn họ đến chịu chết sao.” “Nghe nói trong tay ngươi còn nắm giữ Bất Tử Quân Đoàn nha. Vẫn có thể đánh thắng được ta.” Lai Ân mãnh mẽ lắc đầu, nói “ Ta sẽ không làm như vậy, thủ hạ của ngươi còn có Minh Thần Đại Quân, đến lúc đó Minh Thần Đại Quân đối phó với Bất Tử Quân Đoàn, còn ngươi đuổi giết ta, ta còn chưa ngu ngốc đến như vậy.” "Biết là tốt rồi." Cáp Địch Tư cười, ý bảo Lâm Tạp Lai cùng Lạc Mễ Nhĩ đứng lên, nói: “Từ giờ trở đi, Hắc Ám thần điện không còn tồn tại nữa, các quốc gia hắc ám liên minh sẽ trực tiếp do ta chỉ huy.” Lâm Tạp Lai sửng sốt một chút. Kinh ngạc nói: “Điện hạ, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” “Làm phản đó.” Lai Ân ở bên cạnh tiếp lời, nói: “Bằng không ngươi cho là vì lý do gì?” Lâm Tạp Lai nghe được không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói: “Hắc Ám Thần Điện tế tự làm phản? điều đó không có khả năng ?” “Hắc Ám Thần Điện đều bị diệt hết rồi. Ngươi nói xem liệu có đúng vậy hay khong?” Lai Ân cười lạnh trả lời. "Bị hủy? Cái gì, bị hủy khi nào?" Lam Tạp Lai cùng Lạc Mễ Nhĩ đồng thời kinh hãi, Hắc Ám Thần Điện mạnh mẽ như nào họ đương nhiên biết, nhất là ba cái đạo phòng tuyến kia của Hắc Ám Thần Điện. Lạc Mễ Nhĩ đã từng qua thần điện, từng cùng với Lâm Tạp Lai nói chuyện qua. Ba đạo phòng tuyến kia mạnh như thế nào. Nhưng mà hiện nay, thần điện đã bị phá hủy, chẳng khác nào ba đạo phòng tuyến kia đều không tồn tại. Lâm Tạp Lai biết Lai Ân cùng với Hắc Ám Thần Điện có thù oán, cũng biết rằng Lai Ân chắc chắn sẽ không để yên, nhưng lại không thể ngờ hắn lại đem Hắc Ám Thần Điện hoàn toàn tiêu diệt. Tạp La Nhĩ lúc ấy cũng không có kể lại sự cường đại của Minh Thần quân đoàn. Lâm Tạp Lai lúc ấy cũng chỉ cho rằng đó chỉ là một quân đoàn tư nhân, cứ như vậy liền bỏ qua. Hiện tại Lai Ân nói đã hủy diệt Hắc Ám Thiền Điện hắn liền vô cùng kinh ngạc, mới chỉ vài ngày a,để phá hủy Hắc Ám Thần Điện không có khả năng nhanh đến như vậy.” Lạc Mễ Nhĩ nghi hoặc nói: “Minh thần điện hạ, nhưng mà , tại sao chúng ta lại không thể nào cảm nhận thấy dao động năng lượng khi thần điện chiến đấu vậy?” Cáp Địch Tư đi đến ngai vàng của Lâm Tạp Lai ngồi xuống, lấy tay chống cằm từ trên cao nhìn xuống Lạc Mễ Nhĩ cùng Lâm Tạp Lai. Nói: “Rất đơn giản thôi, chỉ cần lập một cái kết giới, ngăn cản năng lượng phát ra là tốt thôi?” Lạc Mễ Nhĩ chất phác gật gật đầu, Hắn không thể đi tra xem rốt cục cái kết giới này cường đại như thế nào, cần lực lượng khổng lồ cỡ nào mới có thể hoàn thành bố trí. Lai Ân nhìn chung quanh hết đông tới nhìn tây. Đối với bài trí của hoàng cung cảm thấy rất được, nhất là cái ngai vàng Cáp Địch Tư đang ngồi kia, hẳn đó là vàng ròng rồi. Nếu như đem bán đi. Nhất định có thể có giá trị rất nhiều tiền. Cáp Địch Tư nhìn thấy ánh mắt Lai Ân lúc đang nhìn xung quanh lập tức hiểu tên tiểu tử này đang có chủ ý quỷ quái gì, cười nói: “Lai Ân. Còn lại ngươi hãy tới nói đi. Lai Ân nghe thấy sửng sốt một chút. Nói: "Ta nói... Nói cái gì?" Hắn đang nghiên cứu xem làm như thế nào thì có thể trộm cái ngai vàng kia đi. Làm sao mà biết được bọn họ đang nói chuyện gì? “Nói về chuyện của Hắc Ám Thần điện.” Lạc Mễ Nhĩ ở bên cạnh nhắc nhở nói. Lai Ân kêu khẽ một tiếng, nói “ Ách… cái này là do đám tế tự của Hắc Ám Thần Điện câu dẫn Ma Tộc, à không là thông đồng với Ma Tộc, hơn nữa chúng ta lại có chút tư thù, nên ta thuận tay đem Hắc Ám Thần Điện diệt đi, kết quả là Ma Tộc đi ra, sau đó Minh Thần Đại Quân ở Hắc Ám Thần Điện bao vây, tiêu diệt toàn bộ, đơn giản như vậy thôi.” Lạc Mễ Nhĩ cùng Lâm Tạp Lai đứng ngơ ngác. Biểu tình trên mặt tỏ ra giật mình, vô cùng sợ hãi. Bọn họ hoàn toàn bị đả kích rồi. Thuận tay đem Hắc Ám Thần Điện tiêu diệt, thế lực của Hắc Ám Thần Điện này. Lại có thể tùy tiện ra tay sao? Lạc Mễ Nhĩ gian nan nuốt nước bọt, nói: “Kia, cái kia. Ta nhớ rõ Hắc Ám Thần Điện có tám vị đại tế tự mà? Thực lực kém cỏi nhất cũng là á thần thượng giai thập cấp. Bọn họ đâu?” “Ta nhớ rõ là ta xử lý năm, cái khác thì cũng không biết. Nga, nghĩ lại, minh thần giết một tên là Bố Lạp Bố, mặt khác hai tên kia hình như là ở phòng tuyến thì phải? Nơi Minh thần quân đoàn đi qua thì ngay cả ruồi bọ cũng không sống sót được. Phỏng chừng là sớm đã chết giữa đám hỗn loạn rồi.” Lạc Mễ Nhĩ lúc này đầu to như cái đấu. Nghe Lai Ân nói như vậy, Hắc Ám thần điện quả thực giống như tờ giấy vậy, nghĩ muốn xé là xé được ngay. Lai Ân ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, phiền toái của các ngươi không chỉ có như vậy, tuy rằng Ma tộc hiện tại tạm thời bị nhốt không ra được, nhưng ta cũng không cam đoan là về sau bọn họ không thể thoát ra. Cho nên các quốc gia Hắc Ám liên minh của các ngươi vẫn có phiền toái.” "Cái, cái gì phiền toái?" Lâm Tạp Lai lúc này cảm thấy đau đầu muốn nứt ra. Trời ạ. Có quan hệ với Ma tộc sẽ là có cái đại phiền toái thế nào đây?” Lai Ân lắc lắc đầu, nói: “Điều này ta cũng không có cách nào giúp ngươi hình dung. Dù sao đó nhất định sẽ là phiền toái rồi.” Lâm Tạp Lai vẫn không thể tưởng tượng ra, hỏi: “So với, so với cái gì được?” Lai Ân bị hỏi dồn cũng không biết nói thế nào, chỉ dùng sức giật tóc, hơn nửa ngày vẫn không thể nêu được ví dụ cụ thể. Đúng lúc này, bên ngoài thần điện bỗng xôn xao một trận…Ngay sau đó một tiếng sấm nổ vang trời… Tiếp đó toàn bộ đại điện giống như gặp phải động đất mãnh liệt rung chuyển. Lai Ân tốc độ nhanh nhất, trực tiếp dùng không gian di động như tia chớp ra khỏi đại điện. Ngay sau đó lớn tiếng nói: “Hay là các ngươi ra đây xem đi, ví dụ này rất tốt!” Lâm Tạp Lai cùng Lạc Mễ Nhĩ theo sát sau chạy vội ra ngoài. Ở trên bầu trời Áo Lôi Nạp, một con thủy tinh cự long lớn hơn trăm thước đang đánh nhau cùng với một con hắc sắc song đầu long. Hắc sắc song đầu long trên lưng mọc đầy gai nhọn, đến tận đuôi, một đôi long dực dài khoảng trăm mét,hai cái sừng trên đầu làm cho nó trông vô cùng khủng bố. Cáp Địch Tư đi ra nhìn song đầu long, cau mày nói: “Này, đây là Long Ma tộc, là một loại tộc thú trong Ma tộc. Ma giới chi môn không có lam tinh thạch thì không thể mở cửa. Vậy thì ma long này đi ra kiểu nào??? Chẳng lẽ là Cổ Sắt Lợi Ma mạnh mẽ mở thông đạo phóng xuất ma tộc cao đẳng ra?” Thủy tinh long chính là Phỉ Lợi Khắc Tư, tựa hồ như biết hôm nay gặp được kình địch, Phỉ Lợi Khắc Tư hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu, mỗi một lần huy trảo đều tạo ra một đạo long tức mang theo năng lượng như lôi đình vạn quân đánh sau vào mặt đất. (Lôi đình vạn quân là gì?? Dùng hoành tảo thiên quân đi!) Ma long lực lượng cũng tuyệt đối không thua kém Phỉ Lợi Khắc Tư, hai đầu cự long khủng bố cứ như vậy chiến nhau khó phân thắng bại. (ND: Ba đầu mới đúng, một con là song đầu rồi--- NB: hai đầu có ý là hai con rồng í ) Lạc Mễ Nhĩ cảm giác da đầu run lên từng đợt. Huống chi là Lâm Tạp Lai chỉ là người bình thường! Khi ma long cùng Phỉ Lợi Khắc Tư xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ Áo Lôi Nạp tiến vào tình trạng giới nghiêm, kết giới phòng ngự thành thị được mở ra. Thân thể do nguyên thạch cấu thành của Phỉ Lợi Khắc Tư bị móng vuốt ma long trảo ra từng dấu vết thật sâu. Một mảnh nhỏ vỡ vụn rơi trên kết giới. Trên thân thể ma long có thể thấy từng đạo vết thương thấu xương, mỗi một giọt máu tươi rơi xuống kết giới đều tạo thành tiếng vang không nhỏ. Kết giới yếu ớt này không biết có thể trụ được tới khi nào nữa. Phỉ Lợi Khắc Tư miễn cưỡng chiếm được thế thượng phong, toàn thân đè nặng ma long hướng mặt đất rơi xuống. Kết giới bị va chạm với thân thể ma long bị phá vỡ trong nhát mắt. Ngay sau đó thân thể va chạm mạnh với mặt đất. Vừa đúng chỗ quảng trường trước hoàng cung. Phỉ Lợi Khắc Tư hai chân trước ấn lên hai cái đầu ma long dùng sức nhấn, đem đầu ma long đương trường nhấn vỡ nát. Lúc này mới đứng lên, thân thể bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại tầm hơn mười thước, nhìn về phía Cáp Địch Tư, nói: “Điện hạ! Cổ Sắt Lợi đã mạnh mẽ mở ra Ma Giới Chi Msôn thả ra một đám Ma tộc đẳng cấp cao. Vài tên Ma tộc chạy ra được khỏi vòng phòng ngự. Ta truy đuổi con ma long này, Bạo Nộ truy đuổi một tên ma nhân, A Á Lôi Đức truy đuổi một tên ma lang.” Cáp Địch Tư phất tay, nói: “Tạm thời vẫn chưa có uy hiếp quá lớn, chỉ cần lam tinh thạch vẫn chưa bị chúng tìm được thì không thành vấn đề. Ngươi đi về trước đi.” Phỉ Lợi Khắc Tư huy động cánh bay về hướng Hắc Ám Thần Điện. Lâm Tạp Lai đã từng nghe qua truyền thuyết, trên đó có một ít miêu tả về Phỉ Lợi Khắc Tư, kinh hãi nói: “A, vừa rồi là ma long Phỉ Lợi Khắc Tư?” “Ân, chính là đầu long kia.” Lai Ân gãi đầu. “Thật sự là…quá cường đại!” Lâm Tạp Lai cùng Lạc Mễ Nhĩ không có từ gì để có thẻ hình dung nổi. Đầu tiên là gặp được Minh thần, lại gặp được ma long trong truyền thuyết của minh thần quân đoàn. Lạc Mễ Nhĩ có cảm giác nếu chết ngay lúc này thì cũng là đáng giá! Cáp Địch Tư nói “ Hiện tại ta phải tiếp quản các quốc gia của Hắc Ám Liên Minh, mau triệu tập tất cả Á Thần Giai cao thủ để đi đến Hắc Á Thần Điện hiệp trợ phòng thủ, bệ hạ người có làm được không?” Lâm Tạp Lai lau mồ hôi lạnh, nói: “Không thành vấn đề. Không thành vấn đề, lời nói của Minh Thần điện hạ ta nhất định sẽ truyền đạt!” Cáp Địch Tư phất tay. Nói: “Đi xuống làm việc của ngươi đi.” Lâm Tạp Lai sửng sốt một chút, phát hiện mình từ một đế vương đã biến thành một chân sai việc. Bất quá hắn không có gì oán hận cả, bời vì hắn thấy được sự trung thành của Lạc Mễ Nhĩ đã đổi thành sinh mệnh bất tử ngàn năm cùng với lực lượng. Lâm Tạp Lai cho dù việc này có khó khăn như nào cũng sẽ tận lực đem việc này hoàn thành viên mãn. Cáp Địch Tư xoay người vào đại điện, tay vung lên đóng cánh cửa lại, nói: “Ta cần suy nghĩ một việc, Lạc Mễ Nhĩ, ngươi đi Quang Minh thần điện, nghĩ biện pháp để bọn họ mở ra Thiên Không chi thành, nha. Nhớ mang theo Lai Ân đi, tài liệu trên người tiểu tử này rất nhiều, đối với việc bố trí kết giới rất hữu dụng.” Lai Ân nghe được kháng nghị, nói: “Ta không phải ngân hàng a, đồ vật đó đều là của ta, ngươi không thể tùy tiện nói dùng là dùng, ta mặc kệ!” “Ngươi đừng để ta dùng sức mạnh.” Lạc Mễ Nhĩ thần sắc dữ tợn nói: “Nếu Minh Thần điện hạ mở miệng, ngươi không được phản đối!” “Lão nhân, đừng tưởng ngươi là sứ đồ, bản thiếu gia ta không sợ ngươi, không phục thì hai ta đánh lại một lần xem ta làm thế nào thu thập ngươi!” Cáp Địch Tư thanh âm từ trong đại điện truyền tới, nói “ Hừ ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu, ngươi sau này trở về ta sẽ nói cho ngươi một bí mật.” Lai Ân lắc lắc đầu, nói “ Đừng dùng chiêu này nữa, lúc ta ở Tinh Linh đại lục cũng đã bị tên đại thụ chết bằm kia lừa một lần rồi, ta không muốn lập lại sai lầm, ta thừa nhận mình không thông mình nhưng cũng sẽ không làm chuyện ngu ngốc hai lần a.” “Về chuyện hỏa diễm cự nhân Lạc Mễ Nhĩ của . Muốn nghe hay không?” “Ngươi phải nói cho ta biết trước, ta mới đi, ta bây giờ rất nhát gan, lo lắng sẽ bị lừa.” Lạc Mễ Nhĩ đứng bên cạnh lúc này thất sự rất muốn bóp chết Lai Ân, dám cả gan cùng với Nữ Thần cò kè mặc cả, ngươi như thế đúng là muốn chết mà. “Được rồi, đó là Thần Giai lực lượng mới có thể lĩnh ngộ ma linh, một loại hình thái có thể tùy theo ý ngươi mà ngưng tụ thành sinh mệnh, tỷ như Hỏa Diễm Cự Nhân của Lạc Mễ Nhĩ, nếu muốn tu luyện ra ma linh, ngươi nhất định phải học được cách khống chế lực lượng như thế nào cho đơn giản, về phần Nguyên tố chi tâm ngươi có thể trên đường thỉnh giáo Lạc Mễ Nhĩ.” “Nga.” Lai Ân ánh mắt rực sáng, gật đầu nói: “Được, ta đi!” Chuyện không có lợi ích. Lai Ân chưa bao giờ làm, nhưng nếu là chuyện có lợi thì trước đến nay hắn cũng chưa từng bỏ qua. Nhìn qua uy lực của hỏa diễm cự nhân. Ma linh uy phong như vậy không đem đi tu luyện thì thật là đáng tiếc. Hai gã pháp sư có lực lượng hủy thiên diệt địa trên đại lục lúc này đang bay về hướng Quang Minh Thần Điện. Bất quá tốc độ lại không cao. Bởi vì Lai Ân đang lôi kéo Lạc Mễ Nhĩ thỉnh giáo về chuyện ma linh. Nguyên tố chi tâm là tất cả những gì từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất. Lại từ phức tạp đến đơn giản. Để nắm giữ được nguyên tố chi tâm nhất định phải học được ma pháp chuyển hoán khống chế cấp thấp nhất. Tỷ như hỏa cầu thuật vì sao lại là hỏa cầu thuật, đem hỏa cầu biến thành hỏa tiễn chĩnh là chuyển hoán. Lạc Mễ Nhĩ rốt cuộc cũng kiên nhẫn giải thích xong hết. Lai Ân lúc này cũng tự mình tu luyện, hắn phát hiện ra cái này so với khống chế ma pháp còn muốn khó hơn, chính mình hiện tại cũng chỉ có thể một lần khống chế hai mươi ba cái ma pháp công kích nhưng lại không thể nào làm cho một cái hỏa cầu biến thành hỏa tiễn. “Lão nhân, ngươi làm một lần thử xem.” Lai Ân dùng ba ngày thời gian luyện tập cũng không làm cho hỏa cầu biến hóa, hắn liền có chút nghi ngờ lão nhân kia nhất định là trả thù riêng, bởi vì mình dám cò kè mặc cả với Cáp Địch Tư mà đã lừa dối mình. Lạc Mễ Nhĩ trong lòng có chút đắc ý, nhưng hắn cũng vô cùng ngạc nhiên với tinh thần lực cường đại của Lai Ân, một lần có thể khống chế hai mươi ba cái hỏa cầu, điều này khiến cho lão còn có chút hoài nghi tên tiểu tử này có còn là người hay không nữa… cái này căn bản không tính là người mà. Lần này rốt cục cũng bị tiểu tử này làm cho chấn kinh rồi! Một quả hỏa cầu di động ở trên tay Lạc Mễ Nhĩ. Ngay sau đó hỏa cầu hóa thành hỏa tiễn, cuối cùng hóa thành một đóa hoa sen lửa( hỏa liên) tàn dần trong gió. "Úc ---- thì ra là thế a!" “Ngươi nhìn xem có phải cái dạng này hay không?” Lai Ân giơ tay lên, hỏa cầu, hỏa tiễn, hỏa liên. Lạc Mễ Nhĩ đang tươi cười liền đờ mặt. Ngây người hơn nửa ngày, mới nói: “Ngươi đây là làm như thế nào vậy? Vừa rồi ngươi còn không biết làm, không, không phải là xem xong liền làm được chứ?” “Đây là bắt chước, khi ngươi biến ảo lúc nãy, ta cảm ứng một chút ma pháp dao động bên cạnh ngươi thôi. Bắt chước một chút, hắc hắc, từ giờ trở đi ta mới nghĩ xem như thế nào là biến.” “Ngươi, ngươi nếu không phải thiên tài thì chính là quái vật!” Lạc Mễ Nhĩ xem như hoàn toàn bội phục Lai Ân, người trẻ tuổi mới mười tám tuổi này quả nhiên lợi hại phi phàm, chính những biến hóa này khi mình thi triển cũng có người học, nhưng mà bọn họ đều không bắt chước được chứ đừng nói đến là học cho mình dùng. Lai Ân lại có thể ngay sau khi xem mình sử dụng liền bắt chước thành công, bằng điểm này Lạc Mễ Nhĩ đã không còn lời nào để nói, chính mình đã gặp một thiên tài.