Vương bài pháp thần
Chương 142 : Bắc cực băng nguyên
“Không có, ngươi chọn a.”
“Ta chọn ba ma thú kia.” Lai Ân tay chỉ vào song đầu Hắc long thú, Độc giác ngân lang cùng Băng sương cự xà.
“Uy uy, ai nói là ngươi một lần có thể chọn ba người. Như vậy thì thật không công bằng.” Hãy chọn một đối thủ mà ngươi muốn.”
“Các ngươi cũng chưa có nói là một lần không được chọn ba người a.” Lai Ân bắt đầu nói bằng giọng đáng thương.
“Không được, không được.” Cả hai lão nhân đều không cam lòng nói.
“Tất cả đều đã nói, không thể chọn .”
“Mặc kệ, nếu không đồng ý thì ta sẽ cướp đoạt.”
Tạp địch liên minh cùng với đám ma thú cảm giác như mình chính là hang hóa, đợi bọn kia lựa chọn, tên này chọn xong lại đến tên khác lựa.
“Mợ nó, dám khinh người như thế, lão tử liều mạng cùng các ngươi.” Hắc long thú nổi giận gầm lên một tiếng, song sí vũ động, hai cái đầu liền đồng thời phun ra hai đạo hắc sắc hỏa diễm.
“Ngươi căn bản không phải là đối thủ.” Lai Ân nhấc chân bước nhanh vào Hắc sắc hỏa diễm của Hắc long thú.
“Tiểu tử, hắc diễm này là do ta thu thập được ở chỗ sâu nhất trong Minh giới, ngươi cho mình là ai mà lại dám cùng Minh giới hắc diễm của ta liều mạng?”
“Lão dã thú, bản thiếu gia ta căn bản không có sợ cái Minh giới hỏa diễm này.” Lai Ân vừa nói quyền đầu đã hung hăng nện xuống đầu Hắc long thú.
Á thần trung giai thất cấp lực lượng toàn bộ bộc phát, trực tiếp đem Hắc long thú đánh bẹp xuống đất.
Rống…
Có người chiến đấu, hỗn chiến liền gần như ngay lập tức bắt đầu. Tạp địch liên minh cùng thủ hộ giả giằng co, hơn ba mươi người đối phó với hơn bốn mươi, cái này cũng còn chưa tính đến trang bị cũng vô cùng chênh lệch.
Chỉ riêng khải giáp của Thủ hộ giả đã khiến đám người Tạp địch liên minh vô cùng đau đầu, hơn nữa đám Thủ hộ giả bên trong vẫn còn mười hai ma nhân, trận này ai thắng ai thua, đúng là không cần phải suy nghĩ.
Không lâu sau đó, hơn ba mươi người lúc đầu đã bị chết gần nửa, sau đó đám Thủ hộ giả cũng không bận tâm gì là lấy nhiều đánh ít, tất cả đều xông lên.
Tạp địch liên minh càng đánh càng chết nhiều, cuối cùng chỉ còn sót lại sáu, bảy người, chung quanh bị hơn bốn mươi người vây, thảm bại chỉ còn là vấn đề thời giạn.
Lai Ân đem ba đầu ma thú đánh cho điên đảo. Bọn họ ở Hỏa diễm hải hoành hành ngang ngược, không nghĩ được nhân loại tự nhiên lại có người mạnh mẽ biến thái như thế này. Ba người đánh một mà ngay cả ma pháp cũng không đả thương được hắn, chỉ có thể dùng lực lượng cơ thể đối phó. Đối thủ lại vô cùng mạnh mẽ, vũ kỹ càng không cần nói đến, bốn người điên cuồng đánh nhau.
Lai Ân thở hổn hển, tam đại cự thú quả là có chút bổn sự, ít nhất cũng làm cho hắn cảm thấy khó nuốt. Rốt cục Lai Ân cũng phát hỏa, dùng toàn lực, đánh hạ ba cự thụ.
Đám thú tương cũng đem mấy trăm Á thần giai ma thú bao vây, đám này bất cũng cũng chỉ có Á thần hạ giai ma thú chiếm số đông, Á thần trung giai chỉ có một phần nhỏ.
Chờ đám Thủ hộ giả cùng Lai Ân thu thập xong đối thủ. Mấy trăm Á thần ma thú một con cũng không chạy được, bị dồn lại thành một vòng tròn.
Lai Ân liếc mắt nhìn Tạp địch liên minh, sau đó hướng về phía Ni nhĩ nhìn.
Ni nhĩ vung tay lên, nói Toàn bộ trói lại, đem về đợi bọn chúng đến chuộc.”
Đám người Thủ hộ giả vừa nghe xong nhất thời liền vô cùng vui vẻ, số người này bắt được sẽ chèn ép lấy tiền chuộc sau đó giao cho Liên đạt tam gia dùng để mở rộng thị trấn, như vậy khẳng định mình sau này sẽ được ưu đãi không ít.
Thú tương nhì Lai Ân nói” Nhiều ma thú như vậy, biết làm sao bây giờ?”
“ Chờ chút, ta có cách.” Lai Ân đem phong ấn chi thư lấy ra, chỉ vào đám ma thú nói” Không ai được nhúc nhích. Có làm sao thì ta không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Tam đại cự thú đi đầu kêu lên như cảm nhận được gì đó.
Lai Ân cầm phong ấn chi thư hương đến trên đầu đám ma thú ấn một cái. Cả đám ma thú liền biến thành hào quang phóng vào trong Phong ấn chi thư, xem như đã cùng Lai Ân ký kết chủ tớ khế ước.
Lai Ân trước kia không rõ ràng lắm nguyên lý sắp xếp khế ước của Phong ấn chi thư. Hiện tại hắn đã hiểu.
Mạt nhật thẩm phán và phán quyết thủ lĩnh sáng tạo ra chính là muốn cùng với Sáng chế thần đối nghịch.
Tỷ như ngươi cùng với một ma thú muốn ký kết khế ước, nhưng ma thú này lại không muốn, hoặc là người đó không thích ma thú nọ, hai phe có một người không đồng ý thì khế ước không thể ký kết được.
Nhưng nhân loại sau đó cũng tìm được một biện pháp, dùng một loại ma pháp khế ước, mạnh mẽ đem ma thú ký kết khế ước, kể cả ma thú đó có không muốn đi chăng nữa, cũng không thể chống lại được.
Mạt nhật thẩm phán và phán quyết thủ lĩnh vô cùng thong minh, lợi dụng lỗ hổng đó trực tiếp đem quá trình ký kết khế ước rút ngắn đi.
Chỉ cần ma thú đứng cùng mình một chỗ, ngay cả nói hoặc ma pháp khế ước cũng không cần dùng, trực tiếp đem phong ấn chi thư hướng đến trên đầu ma thú nhấn một cái, như vậy khế ước đã hoàn tất.
Ma thú vẫn nguyên là ma thú, không tổn thất gì cả, so với khế ước ma pháp còn tốt hơn nhiều.
Hơn ba trăm ma thú, nếu lần lượt thu từng con một thì không biết phải đến bao giờ.
Thú đương nhìn Lai Ân dùng ma thuật đem tất cả ma thú thu lại, buồn bực nói “Lai Ân tiên sinh, ngươi bắt nhiều ma thú như vậy để làm gì?”
“Tất cả đều là Á thần giai a, nhiều như vậy thả đi thật là lãng phí, đem đám này dùng thì thật là uy phong.”
Lai Ân cười đắc ý.
“Ách, ba trăm Á thần giai? Đại thần phù hộ, về sau chúng ta không thể đắc tội với ngươi a, bằng không chắc chắn sẽ gặp phiền toái.”
Cáp khắc hưng phấn tiêu sái đi đến trước mặt sư nhân thú tương hỏi” Lôi khắc đại thúc, các người không ngờ lại là Á thần giai, vì sao trước kia không nói? Làm hại ta cứ nghĩ rằng các ngươi chính là Thánh giai.”
Lôi khắc ha ha cười, nói “ Hắc, đây là quy định, Á thần giai chính là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài. Tự mình nếu không có gắng, vĩnh viễn sẽ không thể tiến lên được, cho nên muốn qua bí mật này âm thầm theo dõi, nếu tộc nhân nào tiến lên được đến Thánh giai, sau đó đình chỉ tu luyện, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không biết được bí mật này, còn nếu tới Thánh giai rồi mà vẫn cố gắng tiếp tục tu luyện, chúng ta sẽ quan sát một thời gian, chúng ta sẽ nói cho hắn biết.”
“ Lai Ân, rốt cuộc đằng sau thạch môn là cái gì vậy?” Mễ lệ toa kéo kéo áo Lai Ân, chỉ vào thạch môn, nói “ Vừa rồi bên trong phát ra âm thanh thật dọa người, hình như là có người bị thương.”
“ Bên trong có gì đâu.” Lai Ân cấu cấu tay, nói “ Đúng là bên trong có một cái Luân bàn, nhưng cũng không hề có đồ vật mà các ngươi muốn.”
“Nói cách khác, bên trong không có cái gì tốt?” Mễ lệ toa nháy mắt nói.
“Ngươi có thể tạm hiểu là như vậy.” Lai Ân gật gật đầu.
Tát mãn cũng đã nói với chúng ta, còn đặc biệt dặn dò là thứ bên trong tuyệt đối không thể hiện thế. Bằng không đại lục có thể bị hủy diệt.” Lôi khắc cũng đồng ý gật gật đầu. Nói “Xem ra đồ vật bên trong kia chắc chắn không phải là đồ tốt.”
“Nếu là thứ tốt, ta cần gì phải phí sức như vậy bảo vệ?”
“ Lai Ân. Cẩn thận, ta cảm giác được có địch nhân vô cùng mạnh đang chạy tới. Chạy nhanh đi, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.” Từ bên trong cửa đá, thanh âm của Thụ tổ lại vang lên.
“Cái gì?” Lai Ân nghe xong nhíu mày, nói “ Bọn họ quyết không để yên sao?”
“Lai Ân. Kẻ này không phải là người, mà là Thần, thực lực vô cùng khủng bố, hắn chắc hẳn là đã phản bội lại Mạt nhật thẩm phán và Phán quyết viên.”
“Ngươi nói hắn là Thần sao? Điều đó không có khả năng, thần làm sao lại có thể xuất hiện tại nơi này?”
Lai Ân tâm lý vô cùng căng thẳng, hóa ra Mạt nhật thẩm phán và Phán quyết lại là tổ chức của Thần.
“Cụ thể thế nào thì ngươi tự mình có thể lĩnh hội a, chú ý…”
Phương xa…
Bóng mờ mờ chỉ thấy một bóng người ngồi trên một con Độc giác thú.
Là một nữ nhân.
Mỹ mạo so với Á lâm tinh linh cũng không có chút thua kém.
Nữ tử vận một thân hắc sắc khải giáp. Bên hông đeo một thanh kiếm nhỏ dài một thước.
Đám người thú tương đều cảm giác được áp lực khủng bố từ người nữ tử nọ, cũng có thể trong cơ thể thú nhân đặc biệt cảm giác thấy sự nguy hiểm, bất an.
“Thiên a, nữ nhân kia mạnh như thế nào, làm sao có thể?”
“Ta, ta cũng biết nữ nhân này vô cùng mạnh.” Lai Ân cũng có chút sợ hãi nói.
“Vậy làm sao bây giờ?”Đám người thú tương nhìn Lai Ân, bọn họ hiện tại ngay cả ngăn cản áp lực cũng không trụ được.
“Mang theo Á lâm bọn họ chạy đi, ta đứng lại cầm chân người này một chút.” Lai Ân phất phất tay.
“Cùng đi, bằng không chúng ta không ai đi hết.” Á lâm thân thể liễu yếu đào tơ, nhưng dường như trong tâm lại như sắt đá.
“Toàn bộ rời đi, bằng không ta ở đây không thể nào phát huy toàn bộ thực lực.” Lai Ân không kiên nhẫn nói.
Đám thú tương nhìn nhau, ba trăm thú nhân kéo theo mấy người. Sau đó hướng về một phương hướng khác chạy đi.
Nữ tử cũng không thèm nhìn đến đám người Thú tương. Chỉ chăm chú nhìn Lai Ân. Độc giác thú ngày càng tiến tới gần, nữ tử mở miệng nói “ Đồ vật kia đang ở đây sao?”
Lai Ân giả bộ hồ đồ, nói” Cái gì cơ?”
“Ha ha, đương nhiên là Phong ấn chi thư, ngươi cho là ta không biết muốn khởi động Ma luân phải cần đến Phong ấn chi thư sao?”
Nữ tử cười.
“Ma luân, nga, ngươi nói là cái đồ vật bên trong kia a, vậy thì vào đi, ta tự lượng sức không thể ngăn cản được ngươi.” Lai Ân lớn giọng nhường đường.
“Trước hết đem phong ấn chi thư giao cho ta.” Nữ tử cười cười, đưa tay ra.
“Ta thật sự không có.”
“Ta là thần, vì thế đọc tâm thuật ta có biết.”
“Mợ nó, các ngươi chỉ biết chiêu này thôi sao.” Lai Ân tức giận mắng.
“Đối phó với người mà không có đọc tâm thuật thì người chịu thiệt có lẽ lại là ta, nhất là đối với ngươi Lai Ân tiên sinh, ta đã quan sát ngươi rất lâu, ngươi so với hồ li còn gian xảo hơn vài phần.”
“Cám ơn đã khen tặng.”
Lai Ân hắc hắc cười, sau đó lấy ra phong ấn chi thư, nói” Phong ấn chi thư ở đây, ta có thể đưa cho ngươi, nhưng ta có thể hay không hỏi ngươi một vấn đề?”
“Có thể, ngươi hỏi đi.”
“”Các ngươi đều là thần, nếu muốn thống trị nhân loại chúng ta thì thật là dễ như trở bàn tay, tại sao các ngươi không làm, mà vẫn để cho chúng ta một con đường sống.”
“Sáng thế thần tạo ra đại lục, vì muốn đại lục bình yên lên đã sáng tạo ra phép tắc. Sau đó chúng ta không phục, ngươi đã hiểu ra chưa?”
“Đã hiểu, nói cách khác, Sáng thế thần và các ngươi chính là đối nghịch với nhau.”
“Đã trả lời xong, bất quá hãy đem phong ấn chi thư đưa cho ta.”
“Ngươi thật là ngu ngốc a, ta cho ngươi mới là lạ.” Lai Ân hướng Phong ấn chi thư đánh một cái, một con Độc giác thú từ bên trong phóng ra.
Độc giác thú liếc mắt nhìn nữ tử cưỡi độc giác thú bên kia, tru mỏ nói” Mỹ nữ, ngươi đợi ta sao?”
Lai Ân bằng tốc độ nhanh nhất nhảy lên người độc giác thú, vỗ vào đầu nó, quát “ Mợ nó, còn lảm nhảm gì nữa, chạy cho ta, bằng không ta đem ngươi nấu giả cầy a.”
“Đó là mỹ nữ a, rất hiếm khi gặp được một nữ độc giác thú, Độc giác thú vừa bỏ chạy vừa nói.
“ Ngươi con mẹ nó, không thấy mỹ nữ cưỡi trên người nó sao?”
“Ta ngất.”
“Dù sao ngươi cứ chạy cho ta là được rồi, bằng không ta trước hết sẽ đem ngươi làm rựa mận.”
“Chủ nhân, ngươi thật độc ác.”
“Ta không phài là ác, thế giới này so với ta còn tàn nhẫn hơn nhiều.”
Lai Ân nói xong liền quay đầu nhìn lại.
Lai Ân đoán thụ tổ khẳng định đã bị xử lý, hiên tại hắn chỉ dám cầu nguyện không phải cùng nữ tử kia đồng quy vu tận.
Lai Ân không nghĩ là hắn lại không nghĩ tới nữ tử kia lại cưỡi độc giác thú đuổi theo. Hai con thú một trước một sau cách nhau mấy ngàn thước, nhưng rõ ràng nữ tử có vẻ không vội vàng, vẫn ở đằng sao theo sát.
“Đại tỷ, nàng đâu cần phải như vậy
“Một đám tiểu bò sát, hình như sáu mươi vạn năm trước là một đám Phi long. Bất quá toàn bộ đã chết, ha hả, căn bản không phải là đối thủ của ta a.”
“Hay là chúng ta thương lượng một chút được không? Nàng cũng không cần đuổi, ta sẽ không chạy nữa.”
“Được, ta đêm đến ba, chúng ta cùng ngừng lại. “ Ngừng.”
Lai Ân cũng không ngừng, nữ tử cũng không ngừng.
Có thuật đọc tâm. Cùng với một tên giảo hoạt nhất địa lục này ký kết, kết quả sẽ là cái gì?
Tự nhiên là chạy.
Lai Ân ở phía trước cưỡi độc giác thú điên cuồng chạy, càng chạy càng nhanh.
“Tiểu tử. Ngươi rốt cuộc chạy hướng nào vậy?” Lai Ân không khỏi run rẩy.
“Vẫn hướng bắc a.”
“Mợ ơi, ngươi chạy được bao lâu rồi?” Lai Ân đầu có chút choáng váng hỏi.”
“Không biết, dù sao cũng rất lâu rồi.”
“Ngươi mau chạy lại phía khác cho ta.” Lai Ân vẻ mặt cầu xin trả lời.
Lai Ân liền chỉ huy độc giác thú ngừng lại.
Nữ tử ở phía sau buồn bực ngừng lại, nói “ Ngươi vì cái gì mà không chạy tiếp?”
“Không cần chạy nữa, nơi này chính là Bắc cực băng nguyên.”
“Ngươi ở nơi này có người giúp đỡ sao?” Nữ tử đảo mắt nhìn bốn phía.
“Ân, bất quá không phải là giúp ta.”
“Lai Ân , ngươi tên vương bát đản này còn dám trở về sao.”
Từ mặt đất một quái vật vận đôi kim chúc sí bàng bay lên phẫn nộ kêu to.
“Ha, Cát nhĩ lơi bệ hạ, đã lâu không gặp. Ta đến thăm Nâm lạp.” Lai Ân hữu hảo hướng về phía quái vật vẫy tay.
Nữ tử nghe được tên này rõ ràng vô cùng sửng sốt. Ngay sau đó sắc mặt đại biến, thất kinh nói “ Thánh giả chi đô. Bất tử quân đoàn, bắc cực băng nguyên tiền trận di động là do các ngươi.”
Lai Ân nhún nhún vai, nói “ Còn phiền toái hơn nữa là, Quang Minh thần cùng với Minh thần đã đem nơi này phong ấn, chỉ có thể vào mà không thể ra, chúng ta đã đi vào rồi, nếu muốn ra thì không thể được. Không bằng chúng ta hợp tác cùng đi ra.
Gặp phải Cát nhĩ lợi chính là điều mà Lai Ân không hề nghĩ tới.
Nếu cho Lai Ân chọn thì hắn tuyệt nhiên sẽ không chọn đi đến nơi này.
Bây giờ thì thật là tốt a, chính tọa kỵ của mình lại không biết đường, chủ động chạy đi tìm cái chết,
Lai Ân nổi giân đùng đùng nhìn Độc giác thú Tiểu Bạch, thầm nghĩ, nếu tìm được tọa kỵ thay thế thì mẹ nó, lão tử không đem ngươi đi thịt thì mới là lạ.
Tiểu Bạch tội nghiệp nhìn Lai Ân, nhỏ giọng nói
“ Ta biết sao rồi, không phải chỉ là chạy nhầm đường thôi sao? Ngài cũng không cần làm ra bộ dáng sống chết như vậy a. Huống hồ cho dù ta có chạy nhầm, nhưng có ta ở đây, chẳng phải có thể trở ra hay sao chứ. Yên tâm đi, có tọa kỵ trung thành, đáng yêu Tiểu Bạch ở đây, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“ Ta hiện tại sẽ đem ngươi cạo lông làm thịt.” Lai Ân trán nổi gân xanh.
Mặt đất hiện lên tầng tầng rậm rạp bất tử chiến sĩ, đặc biệt từ một địa phương nào đó, hình như còn một ánh mắt bốc hỏa nhìn tới Lai Ân, hận không thể trực tiếp giết chết Lai Ân. Lai Ân cũng không có ngốc đến mức ở tình trạng này còn không rõ tình huống của mình. Lúc này rời khỏi Nữ thần và Cát nhĩ lợi càng xa càng an toàn.
Một người thất thần nhìn luyện kim quái vật, khiến hắn cũng không nhịn được nhìn kỹ một chút.
Cát nhĩ lợi liền nhận ra chính là Nữ thần, cười lạnh nói “ Y lệ na, ngươi cư nhiên vẫn còn sống? Sống sót được qua Thần ma đại chiến cũng không phải dễ dàng a.”
“Ngươi cũng vậy, uống vĩnh hằng chi huyết còn chưa đủ, tự nhiên lại còn dùng đến luyện kim thuật đem mình biến thành thứ quái vật này, xem ra ngươi thật là có cá tính a.”
Cát nhĩ lợi cùng Y lệ na hai người vừa đối diện nói chuyện thì không khí dường như đã nồng nặc mùi thuốc súng
Lai Ân phi thường cẩn thận, khoát tay áo, nói “ Hai vị có chuyện cần giải quyết. Ta hiện tại không quấy rầy a. Ha ha.”
Y lệ na cùng Cát nhĩ lợi đồng thời trừng mắt nhìn Lai Ân, rồi cùng duỗi tay ra. Nói “ Đồ vật kia đưa cho ta.”
Lai Ân giả bộ hồ đồ, nói “ Đồ vật nào cơ?”
“ Mau đem phong ấn chi thư đưa cho ta, bằng không ta lập tức sẽ đem ngươi ném cho bất tử quân đoàn làm món thịt băm.” Y lệ na cắn răng.
“Cả hoàng kim quyền trượng cũng đưa cho ta, bằng không ta đem ngươi luyện hóa thành quái vật.”
Y lệ na vẻ mặt cổ quái nhìn Cát nhĩ lợi, nói “ Ngươi ngay cả quyền trượng cũng để mất. Chả lẽ hai mươi vạn đại quân kia của ngươi là giấy sao?”
Cát nhĩ lợi trừng mắt nhìn Lai Ân, nói “ Tất cả là tại tên tiểu hỗn đản này, không biết hắn dùng cách nào mà có thể phá phong ấn lẻn vào ăn trộm, mà Phá long bên ngoài không biết làm ăn kiểu gì, không ngờ lại để tên tiểu tử này trốn thoát.”
Lai Ân ngượng ngùng, mân mê giới chỉ, giống như một đứa nhỏ làm sai sự tình gì đó, nói “ Không thể không đưa sao?”
“ Ngươi đoán xem có được không.” Cát nhĩ lợi cười lạnh.
Lai Ân thở dài, duỗi tay vào không gian giới chỉ lấy ra một túi kim tệ, nói “ Đền cho ngươi kim tệ a. Quyền trượng đã bị dung hợp. Nếu sớm biết có ngày phải trả lại cho ngươi, ta sẽ không để nó bị dung hợp a.”
Cát nhĩ lợi nghe được thiếu điều thì nhảy dựng lên. Ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại. Xem xét Lai Ân, nói “ Ngươi đang gạt ta, đúng không?”
“ Đó là sự thật.” Lai Ân ánh mắt vô cùng thật thà nhìn Cát nhĩ lợi.
Cát nhĩ lợi da đầu như muốn run lên.
“ Nhưng ta vì sao lại đọc được trong đầu ngươi đang cố nghĩ là bên trong không có quyền trượng nhỉ?” Y lệ na cười.
“Đại tỷ, ngài không thể không dùng đến đọc tâm thuật sao?” Lai Ân cầm kim tệ ném về phía Cát nhĩ lợi, sau đó cưỡi độc giác thú bay ra cách khoảng hơn một ngàn thước mới dám dừng lại, chỉ sợ Cát nhĩ lợi đuổi theo hắn liều mạng.
Cát nhĩ lợi nghiêm mặt nhìn Lai ân cưỡi độc giác thú,cắn răng nói “ Lai Ân, ta cũng không tin là cả đời này ngươi sẽ không xuống đất. Trên trời ta đuổi không kịp ngươi, nhưng nếu ở dưới đất. Hắn lầm bầm nói “ Thì ngươi cứ chuẩn bị chết đi.”
Y lệ na lắc lắc đầu, nói “ Cát nhĩ lợi bệ hạ, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta có thể tùy tiện lấy thứ ta muốn chứ.”
“ Hừ đều đã rơi vào tay ta, các ngươi không ai có thể sống được.”
Cát nhĩ lợi căm giận phóng trở lại mặt đất, bắt đầu bố trí nhân lực, quyết không để yên cho hai tên to gan này.
“Cái này, chúng ta có thể hay không tạm thời hòa giải, rồi thương lượng một chút.” Lai Ân hướng về phía Y lệ na cười duyên.
“ Được, trước hết đưa cho ta Phong ấn chi thư, sau đó chúng ta lập tức sẽ hòa giải.”
“Ngươi vì cái gì lại chưa đưa Ma luân cho ta?”
“Hay là hai chúng ta cùng đưa một lúc?” Y lệ na cười, ánh mắt nheo lại giống như một con mèo con đáng yêu.
“Không, thiếu gia ta còn chưa ngốc đến mức ấy, lần trước ở Lôi Âu gia tộc đã bị một vố rồi, ngươi nghĩ rằng ta có thể bị lừa một lần nữa sao.” Lai Ân đầu lắc lắc như gõ trống bỏi.
Y lệ na cười, nói “ Ngươi cho là cứ như vậy thì ta không thể bắt được ngươi sao, ta là thần, ngươi bất quá chỉ là người, ngươi cho rằng nhất định sẽ chạy thoát khỏi tay ta sao?”
Lai Ân vỗ đầu, hắc hắc cười nói “ Người không cần phải dọa, ta một năm thì đến nửa năm bị truy đuổi, nữ thần điện hạ nếu cảm thấy có khả năng để truy đuổi được ta, vậy thì hai ta thử xem, dù sao thì đã vào đây rồi cũng không thể đi ra được, đuổi bắt cũng không phải chuyện tồi.”
Y lệ na bị Lai Ân chọc tức, sắc mặt liền trầm xuống, nhấc tay lên.
Lai Ân như bị dẫm vào đuôi, liền cưỡi Độc giác thú chạy ra thật xa.
Tiểu Bạch lo lắng đề phòng, nói “ Chủ nhân, ngài có bình thường không vậy, dù không có việc gì thì cũng đâu cần phải yêu cầu một thần như vậy truy đuổi chứ, là ngài sống quá đủ rồi, hay là muốn kích thích cuộc sống a.”
“ Ngươi còn không mau chạy nhanh đi, đừng tưởng rằng nữ tử này chỉ nhắm mỗi vào ta, nếu mà bị bắt, ta nghĩ kẻ đầu tiên bị thịt chính là mi đó.” Lai Ân tàn nhẫn phóng một cước vào mông Độc giác thú.
Công kích của Y lệ na cũng tới.
Một chưởng đánh tới tràn ngập năng lượng của trời đất, tuyệt đối chính là Á thần thượng giai lực lượng.
Lai Ân mặt mày liền có chút nhăn nhó, cắn răng, ôm chặt cổ độc giác thú rồi chân liền hướng tới mông của độc giác thú chiếu cố tận tình.
Tiểu Bạch hét thảm một tiếng, rồi biến ra thật xa.
Một người, một Thần ở giữa không trung Bắc cực băng nguyên đuổi nhau như mèo vờn chuột, Y lệ na mỗi lần nhấc tay cũng đều tạo ra lực lượng vô cùng khủng bố.
Ma pháp của Y lệ na tuy đánh không chết được Lai ân, nhưng đối với Bất tử quân đoàn phía dưới lại có chút tác dụng, đem bất tử quân đoàn đánh đến chết đi sống lại.
Bất tử chiến sĩ đứng ở trên mặt đất rít gào tức giận, nhưng họ cũng không thể bay lên chiến đấu với hai người bọn họ được, tuy có Cát nhĩ lợi có thể bay được, nhưng tốc độ cũng không thể so với Độc giác thú, nếu đuổi theo Lai Ân thì chỉ tổ thành bia ngắm cho Y lệ na.
“Ta nói cho ngươi biết Nữ thần bệ hạ, Ta thừa nhận mị lực của ta vô cùng lớn, nhưng cũng không đến mức ngươi vậy mà sống chết đuổi theo ta chứ. Được rồi, ta sẽ không chạy nữa. Cho dù muốn chạy thì Bắc cực băng nguyên cũng đã bị phong ấn, ta trốn cũng không thoát.”
Lai Ân ngồi trên Độc giác thú, Độc giác thú thì phụ trách chạy trốn còn hắn thì nhàn rỗi ngồi ngắm ma pháp yên hỏa, sau đó nhàn rỗi thì khiêu khích châm chọc vài câu.
“ Ai đuổi theo ngươi vì mị lực?” Y lệ na tức giận dở khóc dở cười.
“Ngài liều mạng, sau đó lại còn nghiến răng nghiến lại, không phải đều là vì ta sao?” “ Tiểu vương bát đản, câm miệng lại cho ta, còn nói lung tung, cẩn thận ta dùng cấm chú diệt ngươi.”
“Được a, ngươi cứ dùng cấm chú a, sau đó liền chuẩn bị tinh thần nhìn Bắc cực băng nguyên tan tành a.”
“Tiểu vương bát đản, ngươi đừng có chạy nữa.” Y lệ na bị chọc đến mức phát hỏa, không còn để ý đến thân phận của mình, mắng như mưa như gió, hận không thể đánh chết được hắn.
“Ta nếu là tiểu vương bát đản thì đã không chạy a, nhưng đáng tiếc là ta lại không phải là Tiểu vương bát đản.”
“Lai Ân, có giỏi thì đừng chạy.”
“ Được, ta không chạy nữa.” Lai ân liền thật sự ngừng lại, gần như ngay lập tức khi Y lệ na hét lên.
Y lệ la liền sửng sốt đến ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền chứng kiến Lai ân xoay người bỏ chạy.
Y lệ na biết mình bị đùa giỡn, cả giân “ Lai ân ngươi có bản lĩnh thì đứng yên đừng nhúc nhích.”
Lai Ân nhún vai, thành khẩn nói “ Ta đâu có nhúc nhích a, chỉ là chiến sủng của ta chạy thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương