Vương bài pháp thần

Chương 137 : Địa đồ (1)

Trọng tài giận dữ kéo hắn đi tới bên cạnh Bố Lai Ân, nói: "Hai người các ngươi gây phiền toái đủ chưa, chăm chú vào cuộc thi cho ta. Bằng không ta sẽ phán hai người các ngươi thua cuộc luôn." Lai Ân tủm tỉm cười, mắt nhìn Hoắc Mễ Nhĩ ở phía dưới, nói: "Này, tư vị che mặt khi chạy trần truồng như thế nào?" Cơ mặt của Hoắc Mễ Nhĩ mãnh liệt co lại, hắn chạy đến trước mặt Bố Lai Ân, lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu, một hồi nữa ngươi nói là bị đau bụng để kéo dài trận đấu, biết không?" Bố Lai Ân nghe hắn nói vậy, giật nảy mình nhìn lại Lai Ân, sau đó nói: "Sao phải làm vậy ạ, hắn nhiều lắm là mới mười bảy tuổi mà." "Mẹ kiếp, dù sao cũng chú ý một chút cho ta, người này rất khó đối phó, một hồi nữa cứ theo lời ta nói mà làm, bằng không ta bóp chết ngươi." Bố Lai Ân vội vàng gật đầu. Trọng tài liền tuyên bố trận đấu bắt đầu. Lai Ân đã lên trước một bước phóng tới trước mặt Bố Lai Ân, nháy mắt đã tung một cú đá lên người gã. Bố Lai Ân lập tức ôm bụng hét lớn: "Tạm dừng, tạm dừng, ta bị đau bụng." Phanh... Lai Ân vừa thu chân cũng là lúc Bố Lai Ân trực tiếp rơi xuống lôi đài. Trọng tài ngẩn ra, đám người phía dưới cũng sững sờ, không gian lâm vào một mảng yên tĩnh. Bố Lai Ân mấy trận trước đều thắng ròn rã, thế mà trận này chưa đấu đã kêu đau bụng là sao. Lai Ân làm ra biểu tình vô tội nhìn trọng tài, nói: "Thực xin lỗi, hắn không nói sớm nên ta không kịp thu chận." Trọng tài vội vàng rẽ đám người ra đi tới trước mặt Bố Lai Ân, chứng kiến Bố Lai Ân miệng sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, sau đó hắn kiểm tra thân thể Bố Lai Ân, nói: "Xương sườn bị gãy bảy đốt, sáu cái răng đã từ biệt lợi, mắt trái tụ huyết, má ơi, ta nói vị xuất thủ kia, người là Ma Pháp Sư hay chiến sĩ vậy!" "Ta. Ta là Ma Pháp Sư mà, chỉ là, chỉ là khi còn bé thường xuyên đánh nhau cho nên cũng quên mất bản thân mình là gì rồi." Hoắc Mễ Nhĩ sửng sốt nửa ngày. Cuối cùng chỉ vào Lai Ân, nói: "Là ngươi cố ý đúng không?" Lai Ân tỏ vẻ cực kì vô tội lắc đầu xua tay, bộ dạng giống như gấp gáp muốn khóc. Nước mắt lưng tròng nhìn trọng tài, nói: "Ngài phải tin tưởng ta nha, ta thật sự không phải cố ý mà." Hoắc Mễ Nhĩ chứng kiến Lai Ân diễn trò, phổi như muốn nổ tung, thế nhưng lại không có biện pháp đối phó với tên gia hỏa này. Nói người ta cố ý mượn cớ, nhưng nếu nói như vậy chẳng khác nào chính mình công khai chuyện bản thân trần truồng bỏ chạy, đến lúc đó mặt mũi biết để vào đâu. Hoắc Mễ Nhĩ sau khi suy nghĩ cẩn thận, chỉ đàng học bộ dạng vô tội như Lai Ân nhìn trọng tài. Trọng tài nhất thời cảm thấy buồn bực. Thiếu niên kia đáng bị thương người dù sao trông vẫn còn tốt một chút, thế nhưng biểu tình của Hoắc Mễ Nhĩ làm cho trọng tài cảm thấy chán ghét, hắn chỉ vào Bố Lai Ân, nói: "Có thể tái chiến hay không đây?" Trọng tài biên lên tiếng: "Quang minh pháp sư trị liệu cũng phải mất ba ngày." Trọng tài chính nghe vậy liền lên tiếng: "Vậy đúng là vô lực tái chiến, đã vậy ta tuyên bố Lai Ân thắng." Trọng tài nói xong liền kéo tay Lai Ân giơ lên cao. Hoắc Mễ Nhĩ rống lên: "Ta muốn khiếu nại, điều này không công bình, hắn vừa rồi không có sử dụng ma pháp mà." "Nhưng trận đấu cũng không có nói là không được dùng phương pháp khác để thắng mà." Lai Ân nói câu này khiến Hoắc Mễ Nhĩ nghẹn họng hết lí do chống chế, chỉ có thể thầm cắn răng, cố trấn định hướng tới Lai Ân, nói: "Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại. Ta muốn nhìn xem ngươi làm sao qua trận chung kết đây." Lai Ân cười hắc hắc. Hướng về phía Hoắc Mễ Nhĩ nháy nháy con mắt. Trọng tài sau khi chúc mừng Lai Ân thắng lợi liền xoay người rời đi. Khán giả đối với kết quả trận đấu này tương đối không hài lòng, thế nhưng cũng không thể kháng nghị. Trọng tài chính là người định đoạt, bọn họ cũng không có biện pháp. Lai Ân thắng cuộc cũng không có rời khỏi lôi đài mà hướng về một lôi đài khác bước đi. Nghe nói nơi đó cũng có một cặp đang thi đấu, mà người đứng sau lưng cùng đi theo chính là hai tên gia hỏa á thần giai, trên cơ bản chính là vị một mảnh địa đồ mà dẫn đến hai gia tộc đụng độ. Hai tên gia hỏa trên lôi đài đang đấu đến nỗi thiên hôn địa ám, mấy người ở phía dưới duy trì kết giới mồ hôi đầm đìa, mắt thấy cũng sắp không chịu nổi mà sùi bọt mép. Bọn họ thật không rõ, mấy người trẻ tuổi này chỉ tầm hai mươi mà thôi, như thế nào thực lực so với lão đầu bảy tám chục tuổi còn mạnh hơn a, chẳng lẽ do dị động trước đây ở Bắc Cực băng nguyên mà thành. Hai người bên trên vẫn không ngừng tăng cường sức mạnh, tất cả các loại ma pháp đều được liều mạng tung ra, trong tay còn nắm chặt cây thánh giai pháp trượng vẫn còn nóng hổi, chỉ còn kém điều hai tên muốn cởi áo ra sau đó lao vào nhau sống chết một hồi. Trận đấu này so với trận của Lai Ân cùng Bố Lai Ân quả là hấp dẫn hơn rất nhiều, trong mắt của người sáng suốt mà xem, trận đấu giữa Lai Ân cùng Bố Lai Ân quả thực nguyên nhân do thực lực sai biệt cũng không đến mức một chiêu đã phân thắng bại, Bố Lai Ân cho dù kém cỏi cũng không thể bị một chiêu đơn giản như vậy đá bay a. Hai vị thí sinh ở bên này có thực lực tương đương, ngang tài ngang sức cho nên rất hấp dẫn ánh mắt của khán giả, đám người bên dưới không ngừng kêu gào cổ vũ hai bên. Mắt thấy kết giới sắp duy trì không được, đám người duy trì ma pháp kết giới kêu to: "Người đâu, mau tới, mau lên, ta duy trì không được nữa rồi." "Trời ạ, không phải chứ, cửu cấp kết giới cũng duy trì không được đối với dư ba do hai người kia gây nên sao? Hai người trẻ tuổi kia không phải sắp đạt tới đẳng cấp Thánh Ma Đạo chứ?" Một lão đầu sợ hãi than. Mấy cái kết giới này không có năng lực công kích, thế nhưng một cửu cấp kết giới sư khi chế tạo ra ma pháp kết giới, ngay cả mười hai cấp đại Ma Pháp Sư cũng đừng mơ tưởng phá vỡ. "Rất trẻ nha, nếu như ta quen biết chàng thì hay biết mấy." Đây là lời nói của mấy nữ sinh si mộng. "Mẹ kiếp, có phải là ăn kích thích tố để lớn hay không mà hai tên gia hỏa kia lợi hại như vậy." Đây là lời nói ghen ghét của đám đàn ông hẹp hòi. Nhưng bất luận lời nói nào chui vào trong lỗ tai hai người trên đài đều giống như ăn thuốc kích thích, hai người càng trở nên hăng hái lao vào nhau. Lai Ân cũng không quá chú ý tới động tĩnh bên trên đài, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dựa theo ước định, Khẳng Ni cùng mười hai Ma Nhân lúc này hẳn là từ giữa không trung rơi xuống mới đúng, thời gian cũng không hề sai biệt là mấy rồi. Đám người duy trì kết giới mắt thấy cũng nhanh mệt muốn chết, rất nhiều Ma Pháp Sư bên dưới cũng đã sẵn sàng chuẩn bị thật tốt, dùng ma pháp thuẫn tạm thời ngăn cản một hồi công kích sắp tới. Đám người cao thủ sau lưng hai tuyển thủ kia đang khẩn trương tính toán thời gian xem trận đấu có thể kéo dài trong bao lâu. Trên bầu trời bỗng xuất hiện mười ba cái chấm đen từ từ lớn dần, cuối cùng rơi xuống chấn nát lôi đài, tạo thành mười hai cái hố to, mười hai cự nhân từ mặc áo giáp màu đen từ trên trời giáng xuống. Khẳng Ni thấp hơn đám người Ma Nhân hẳn một thước, lúc này vẻ mặt lãnh khốc, lớn tiếng nói: "Thần tướng muốn bắt người, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, không phải hai loại trên thì đứng giữa, nếu không nghe lời đáng gục hết cho ta, ai dám kêu một tiếng chính là người đồng mưu, trói lại." "Các ngươi đang làm gì vậy? Dám quản trận đấu của chúng ta." "Mẹ kiếp. Một đám đại cá tử, không muốn sống chăng?" Hai tên gia hỏa đang nóng đầu trên lôi đài hét to, ỷ vào sau lưng còn có người mạnh hơn cả Thánh Ma Đạo. Cho nên không thèm để đám người kia vào trong mắt. Bịch, bịch... Hai tên Ma Nhân vung một quyền đem hai tên gia hỏa trực tiếp đánh ngã, sau đó dẫm lên vai hai người, oang oang nói: "Ta muốn bắt chính là hai tên các ngươi đó, dám ở chỗ này lèo nhèo, không muốn sống nữa chăng?" Toàn bộ đám khán giả đều sửng sốt, trọng tài cũng bị làm cho ngơ ngẩn. Đám người sau lưng hai thí sinh thấy chuyện này không đúng, vì vậy nhảy ra, lớn tiếng cả giận nói: "Các ngươi định làm gì? Vì sao lại tới đây bắt người?" "Thần tướng muốn bắt người." Khẳng Ni trừng mắt nói. Không đợi hai tên á thần giai kịp nói, lại có hai tên Ma Nhân trực tiếp đán ngất xỉu hai tên gia hỏa này, sau đó khiêng đi. Khẳng Ni hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai dám lên tiếng tựu coi là đồng mưu, còn dám xông ra lớn tiếng, tưởng mình rất lợi hại sao?" Đến lúc này, nguyên bản có mấy người còn muốn xông ra mở miệng, thế nhưng khi chứng kiến một màn này lại đều nín thinh. Đám gia hỏa này quá độc ác đi, người nào cũng lăng không được, rõ ràng là Thánh Ma Đạo, cho nên không ai dám trêu vào loại người như vậy, ngay cả hai tên Ma Pháp Sư đang ở trên lôi đài thi đấu người ta cũng chỉ cần một giây đã bị thu phục. Hơn nữa thân thể lại to đô như vậy, tuyệt đối là người không thể đắc tội. Hiện trường thoáng cái trở nên yên lặng, tứ phía còn có mấy tổ đang thi đấu cũng đều ngừng lại. Khẳng Ni vẫn không dừng lại, ngón tay đều chỉ trỏ lên người đám thí sinh đang thi đấu, người nào bị chỉ trúng đều bị bắt lại, bao gồm cả mấy tên á thần giai đứng sau cũng bị tóm. Đám gia hỏa này coi như là cường giả một phương, nguyên một đám người gia tộc cùng tổ chức đứng sau có thực lực không tồi , thế nhưng vừa gặp phải Khẳng Ni cùng mười hai Ma Nhân á thần trung giai, ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, một đám bị đáng ngất sau đó được dồn thành một đống. Một đống này có chừng hai mươi người. Ngoại trừ Lệ Bối Tạp cùng Cáp Khắc ở một tổ, còn lại cái gì là chiến sĩ, cung tiến thủ cũng bị bắt sạch. Gộp lại được hơn mười vị á thần giai Ma Pháp Sư cùng chiến sĩ. Lệ Bối Tạp quét mắt qua khắp lôi đài, lập tức thấy được Lai Ân đang hết nhìn đông lại ngó tây, nàng lập tức minh bạch tên gia hỏa này nhất định đang làm chuyện xấu. Không khỏi cảm thấy hứng thú muốn nhìn một chút xem tên gia hỏa này rốt cuộc muốn làm gì. Cuộc thi bị cắt đứt, người không cam tâm nhất chính là người tổ chức trận đấu, viện trưởng đại học viện, cho nên lúc này có hai vị thánh giai chiến sĩ nhảy ra, trường kiếm trong tay chỉ vào mặt Khẳng Ni, nói: "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Hai tên thánh giai chiến sĩ này cũng có chút run run, vừa nãy khi chứng kiến động tác của đám cự nhân, bọn họ khẳng định bản thân không thể ngăn được một chiêu, trong lòng buồn bực thầm nghĩ đại lục từ lúc nào xuất hiện một đám người cường đại như vậy a. “Mẹ nó, bắt lấy." Khẳng Ni cảm thấy trò này rất thú vị, trực tiếp vung tay lên ra lệnh. Đám Ma Nhân cũng đang ngứa tay, không đợi hai tên kia kịp phân trần đã xông lên đáng tới hai gã chiến sĩ. Thánh giai chiến sĩ tốc độ cũng không chậm giống như Ma Pháp Sư, cự kiếm của hai gã chiến sĩ đều chém lên trên trên khải giáp của Ma Nhân. Kiếm gãy... Giống như đáng vào thép tấm hai tên kiếm sĩ không kịp suy nghĩ đã bị đánh xỉu... Đám người bốn xung quanh đều choáng váng, thực lực của hai người kia tuy rằng co kém đi nữa cũng không thể một chiêu thất bại a, thế nhưng thật sự hai người đã bị đáng gục, hơn nữa chỉ trong một chiêu. Lai Ân cũng giật nảy mình, mười hai bộ khôi giáp này quá mạnh mẽ rồi, ngay cả trường kiếm trong tay thánh giai chiến sĩ cũng không chém hỏng được. Người của Cổ Liên Đạt gia tộc thật lợi hại. Đáng sợ nhất chính kiện áo giáp, binh khí trên tay hai người kia cho dù không đạt tới cấp bậc thánh giai nhưng ít nhất cũng có một ít nguyên liệu kim chúc quý hiếm bên trong, chất lượng cũng không hề tầm thường, thế nhưng khi chém lên trên khải giáp lại không lưu lại một vết xước, không biết áo giáp của mười hai người kia rốt cuộc là được làm bằng thứ gì đây? Viện trưởng Lôi Áo học viện, Thánh Ma Đạo không gian Á Luân Tư đứng dậy, lão nhân này tuy không cao nhưng toàn thân lại toát ra khí thế hết sức tôn nghiêm. Người thường không ai dám chọc đến một không gian pháp sư, ma pháp loại này quả là đáng sợ, cơ hồ đều là khắc tinh của tất cả Ma Pháp Sư, không gian thôn phệ tạo ra một hắc động có thể chứa được tất cả. Bất kì loại ma pháp nào của ngươi cũng không có biện pháp làm tổn thương không gian pháp sư. Mặc dù Thiên Giả chi thành ở rất xa, thế nhưng Khẳng Ni cũng có nghe qua đại danh của Á Luân Tư, thấy Á Luân Tư đi tới, sắc mặt hắn lập tức trở nên cung kính khom người hướng tới Á Luân Tư chào, nói: "Ngài khỏe chứ." Á Luân Tư bản thân là Không Gian Hệ Thánh Ma Đạo, Không Gian Hệ Thánh Ma Đạo có thể kéo dài tính mệnh, cho nên thời gian lão sống cũng đủ để lý giải chút ít về một số bí mật mà người khác không biết. Tựu giống với sự tồn tại của một đám cường giả á thần giai, lão cũng biết phía sau trận đấu này là một đám cường giả giật dây, thế nhưng lại không cách nào ngăn cản. Hiện tại đột nhiên xuất hiện mười ba người tự xưng là thần tướng bắn sạch sẽ đám người thi đấu, nhất định là có liên quan đến chuyện mấy người á thần giai này làm càn. Nhưng bất luận là vì nguyên nhân gì, bản thân là chủ nhà, khách nhân bị người ta bắt dồn thành một đống, tự nhiên chính mình phải đi ra nói vài câu công đạo. Á Luân Tư rất kinh ngạc vì hành động của Khẳng Ni, bình thường những cường giả á thần giai này đều khinh thường không muốn tiếp xúc với bọn họ, bây giờ đột nhiên lòi ra mười hai vị thần tướng, hơn nữa thái độ lại tốt như vậy. Á Luân Tư cũng hoàn lễ nói: "Các vị sao lại tới nơi này bắt người, mục đích là gì?" "Những người này làm trái với pháp tắc của á thần giai, lại tự tiện sử dụng lực lượng để khống chế thường nhân, cho nên bọn họ sẽ bị bắt nhốt lại." "Pháp tắc của á thần giai?" Á Luân Tư chấn kinh, lão sống cũng chừng bốn trăm năm rồi, cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói qua pháp tắc á thần giai như lời người kia nói, những người này cũng chưa từng xuất hiện qua, chẳng lẽ là trước nay chưa từng có người làm trái nên chưa xuất hiện? "Đúng vậy, sự tồn tại của á thần giai xác thực là có ảnh hưởng đến cuộc sống của thường nhân, cho nên hết thảy lực lượng, hành vi nhằm khống chế người thường sẽ bị cấm." "Á thần giai tính là cái gì? Thi đấu của học viện mỗi năm bây giờ đã bị các ngươi phá hỏng, các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Viện trưởng Cách Đức Tháp của Khải Lâm học viện nổi giận đùng đùng đi tới, lão cũng đã là Thánh Ma Đạo, cho nên cũng không sợ đám gia hỏa này. Á Luân Tư vội vàng ngăn Cách Đức Tháp lại, nhỏ giọng thì thầm vài câu khiến sắc mặt Cách Đức Tháp trở nên trắng bệch như giấy. Lão rung giọng nói: "Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng, sao có thể tồn tại loại cường giả như vậy chứ. Thánh giai không phải là đỉnh phong rồi sao?" Á Luân Tư lắc đầu cười nói: "Trên đại lục có quá nhiều điều chúng ta không biết, Cách Đức Tháp, chúng ta không ngăn được bọn họ đâu." Cách Đức Tháp không cam lòng nhìn Khẳng Ni, nói: "Thần tướng, các ngươi là thần tướng loại gì?" "Người thủ hộ quân đoàn thần tướng, sự tồn tại của chúng ta chính là vì bảo trì ổn định trên đại lục." Khẳng Ni trả lời, cũng có chút đắc ý, mang theo mười hai Ma Nhân đùa giỡn vừa có uy phong lại vừa sảng khoái a. Lai Ân cố ý tổ kiến một quân đoàn. Lần này chính là muốn đem tên của quân đoàn này thử nghiệm, cho nên liền thành lý do để bắt mấy tên gia hỏa á thần giai này, hơn nữa nếu dùng cái tên quân đoàn này còn có thể hung hăng giáo huấn một cơ số người . Lai Ân không thiếu tánh mạng có lực lượng cao siêu, duy nhất chỉ thiếu người và tiền, muốn tổ kiến một quân đoàn cường đại đều cần phải có thực lực và vũ khí mạnh mới được. Vũ khí tốt cần có tài liệu quý. Muốn tài liệu phải có tiền, đối với những thứ tài liệu trân qúy kia đều là hơn ức mới mua được một hai khắc mà nói, mình coi như có một ngàn ức nhiều lắm cũng chỉ có thể tổ kiến một quân đoàn loại nhỏ khoảng trăm người là cùng, đây cũng không phải là mục tiêu của bản thân. Cho nên vì tiền. Lai Ân rất vô sỉ chọ một nghề vô sỉ nhất trên đại lục đó là__ cướp bóc cùng bắt cóc tống tiền. Đây cũng là hai chức nghiệp kiếm tiền nhanh nhất, đương nhiên duy trì loại chuyện lặt vặt này cũng khiến người ta sỉ vả không ít. Lai Ân sẽ không để bản thân gặp sai lầm, chẳng những bắt cóc tống tiền còn có lý do, hơn nữa cho dù lừa người, người ta cho dù biết cũng không cách nào nói xấu Lai Ân dù chỉ một câu. Cách Đức Tháp vẫn còn không cam lòng, phải biết rằng đám thí sinh tiến vào trận chung kết hơn phân nửa là người trong học viện của lão, nếu như bị bắt vậy mặt mũi lão biết để vào đâu, lão trừng mắt nhìn Khẳng Ni, nói: "Cứ như vậy mà mang một đống người đi, không có một lý do gì sao?" Khẳng Ni nở nụ cười, hiện tại hắn rất bội phục Lai Ân, Lai Ân sớm đã đoán được có người không đồng ý để hắn mang những người này đi, cho nên đã tìm trước một lý do để chống chế. Cách Đức Tháp vừa nói xong. Khẳng Ni liền mỉm cười nói: "Pháp tắc chính là lý do." "Không được mang người đi." Cách Đức Tháp ngăn trước mắt Khẳng Ni. "Xem ra nếu không động thủ sẽ khó lòng mang được người đi rồi." Khẳng Ni mỉm cười. "Động thủ ta cũng chưa chắc thất bại." Cách Đức Tháp cũng là một Thánh Ma Đạo. Hơn nữa còn là băng hỏa song hệ Thánh Ma Đạo, thực lực cũng không kém. "Vậy cũng không nhất định." Khẳng Ni cười cười, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Loại áp lực như sóng thần từ trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, như cuồng phong thổi qua Lôi Áo học viện. Ầm... Rất nhiều thường nhân bị lực lượng của Khẳng Ni làm cho kêu thảm té xỉu, cả Lôi Áo học viện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Có thể đứng thẳng đều là những người trên thập cấp. Nhưng những người này cũng cố gắng cầm cự mà thôi, áp lực cũng không như cơn gió thổi qua liền biến mất, mà là giống như từng đợt sóng xô bờ liên miên không dứt. Cả khoảng sân rộng có thể duy trì đứng vững chỉ có khoảng trăm người. Lai Ân cũng giả bộ miễn cưỡng duy trì một hồi, sau đó liền kêu thảm một tiếng hôn mê, rất giống như một người bị ngất. Đám người vẫn cố duy trì sắc mặt đều tím lại, toàn thân run rẩy, cả đời bọn họ chưa từng gặp qua loại áp lực như thế này, coi như là Thánh Ma Đạo cũng không có khả năng, đối với lần đầu tiên cảm nhận được áp lực loại này, bọn họ đều có chung một suy nghĩ, cố áp lực này đúng là của ma quỷ phát ra a. Cách Đức Tháp lúc này ngay cả ý niện hoàn thủ cũng biến mất, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó. Chỉ bằng vào áp lực cũng đủ để đem cả đám người trong học viện chóng mặt ngã nhào, điều này chứng tỏ một điều, ngay cả Thánh Ma Đạo cũng không phải là đối thủ của người này. Lệ Bối Tạp, Cáp Khắc cùng với Lâm Đạt lại ít bị ảnh hưởng bởi loại áp lực này, bởi vì lúc trước ba người đã cảm thụ qua loại áp lực này trên người Lai Ân. Á Luân Tư trước đây cũng đã gặp qua loại áp lực này, sớm đã thành thói quen, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Thần tướng đại nhân, đủ rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thường nhân sẽ không chịu nổi đâu." Khẳng Ni nghe vậy liền thu hồi lực lượng. Đám người vẫn duy trì không ngã lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn. Cách Đức Tháp ngồi bệt xuống đất, ngây ngốc nhìn Khẳng Ni. Khẳng Ni cười nói: "Những người này có thể mang đi rồi chứ?" "Có thể, có thể." Cách Đức Tháp liều mạng gật đầu. Khẳng Ni hướng tới mọi người vung tay, sau đó cùng mười hai cự nhân chia làm hơn hai mươi túi chứa người vác trên vai. Khẳng Ni hướng lên trời huýt sáo. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mười ba con thú hoàng cấp phi thú bay tới. Điều này hù dọa không ít người, một đám người đều bị dọa nhảy dựng lên. Mười ba con thú hoàng cấp phi thú, riêng với lực lượng này cũng đủ để chiến lĩnh một quốc gia rồi. Một hồi náo loạn ở học viện cuối cùng cũng kết thúc. Cáp Khắc cùng Lệ Bối Tạp nhìn nhau, nói: "Chúng ta có đáng tiếp không?" "Không đáng nữa, chỉ là vòng bán kết mà thôi, nếu là trận chung kết còn có thể phân tranh một hồi, hiện tại chúng ta còn không biết là tranh giải ba hay giải bốn nữa. Một điểm ý nghĩ cũng không có." Lệ Bối Tạp thu hồi vũ khí xong liền đi xuống đài. Mười vị viện trưởng nhìn trên lôi đài không còn một bóng người, lại nhìn một đám người đang té xỉu trên mặt đất, chỉ đàng liếc mắt nhìn nhau. Phó viện trường của Lôi Áo học viện Đạo Cách Tư Lạp đi đến bên cạnh Á Luân Tư, nói: "Viện trưởng, làm sao bây giờ?" "Làm sao bây giờ? Người ta đều là thủ hộ giả, có thể thấy được những người á thần giai kia muốn đem sự tình này làm lớn lên. Người ta làm việc ngươi còn muốn quản, người thường thì cứu tỉnh sau đó tiễn ra khỏi học viện, đám học sinh bị bắt thì thông báo cho người nhà bọn họ, ài, chuyện này lớn đây. Đám thần tướng này ta chưa bao giờ nghe nói qua, không ngờ lại có một tổ chức cường đại như vậy tồn tại." Lai Ân ở bên cạnh giả bộ bất tỉnh, trong lòng lại vui mừng muốn chết. Lâm Đạt đột nhiên từ sau lưng Lai Ân xông tới, sau đó mạnh mẽ đá lên mông hắn một cước rồi xoay người bỏ chạy. Lai Ân giống như bị kim đâm trúng mông, ôm mông nhảy dựn lên, hướng về phía Lâm Đạt chạy, kêu to: "Ngươi định mưu sát người à." Lâm Đạt hướng tới Lai Ân thè lưỡi nói: "Ai bảo ngươi cấp cho ta cơ hội tốt như vậy, ta đã sớm muốn đá ngươi rồi." "Vậy ngươi chọn nơi nào nhiều thịt để đá có được hay không, nếu đá gẫy thì làm thế nào?" "Lai Ân, ngươi đã tỉnh rồi à?" Á Luân Tư thấy một bên náo nhiệt, liền quay lại chú ý tới Lai Ân cùng Lâm Đạt. Vẻ mặt hung ác của Lai Ân tiên sinh biến thành bộ dạng ngạc nhiên, đột nhiên nói: "A, những người kia đâu? Thật là lợi hại nha, sao ta lại cảm thấy chóng mặt vậy?" Lai Ân làm ra vẻ cực kì vô tội, bộ dáng ngu ngơ cái gì cũng không biết, hắn đã thành công lừa được không ít ánh mắt. Á Luân Tư cười nói: "Đi thôi, Ồn ào quá lớn rồi, cuộc thi cũng bị hủy, ngươi đã giữ đúng lời hứa, tham gia thi đấu rất trong sáng, tốt lắm. Đánh thức đám học sinh dậy, sau đó bắt đầu nghĩ cách cứu người thôi." Lai Ân gãi đầu, vẫn duy trì vẻ ngu ngơ. Lâm Đạt cùng Cáp Khắc thầm nghĩ: tài diễn trò quả thực là không tồi. Lệ Bối Tạp cũng nghĩ tương tự, đối mặt với thần mà tên này cũng không cảm thấy chóng mặt, vậy đối mặt với á thần giai bị dọa ngất mới là lạ. Quá trình cứu người không cần phái nói. Lai Ân mang theo một đám học sinh quẳng thẳng ra khỏi học viện. Sự kiện lần này đúng là một con sóng lớn. Thủ hộ giả là tổ chức như thế nào? Tại sao lại cường đại như vậy... Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người... Hết thảy đều trở thành đề tài suy đoán của mọi người. Bất luận là người thường hoặc là á thần giai đều nhận được tin tức này, một tổ chức có tên là thủ hộ giả xuất hiện nhằm cân bằng thế lực giữa thường nhân và á thần giai, khiến mọi người đều rất quan tâm. Thủ hộ giả trong khoảng thời gian này chính là chủ đề được mọi người đàm luận nhiều nhất. Lai Ân chính là kẻ khởi xướng lên chuyện này, lúc này hắn đang bám rễ trong thư phòng của Á Luân Tư, vừa mềm vừa cứng muốn lấy được tấm địa đồ. Là muốn miễn phí mà không phải dùng tiền để mua, hắn cũng không phải loại người cứ cần thứ gì đều phải vung tiền để lấy. Lai Ân sử dụng loại tuyệt chiêu mà mình am hiểu nhất mặt dày thần công, chính là nhất quyết không chịu rời đi. Á Luân Tư rất đau đầu nhìn Lai Ân đang ngồi trên cái ghế công tác của mình, lão nói: "Lai Ân tiên sinh, tấm địa đồ này rất trọng yếu, vốn là học viện dùng làm phần thưởng ban xuống, hiện tại không còn thi đấu nữa, cho nên nó sẽ được dàng cho đợt thi đấu lần sau, không thể cho ngươi, huống gì đây lại là di tích địa đồ, cho ngươi, ngươi có thế đi đào được sao?" "Dù sao lão cứ cho ta là được rồi, đến học viện làm huấn luyện viên, thế nhưng cho tới giờ ta cũng chưa nhận được một phân tiền nào, cho dù không có công lao cũng có khổ lao mà, cho ta tấm địa đồ này đi, cho ta đi mà, sau này có đủ thực lực ta sẽ đi đào còn không được sao?" "Không được, địa đồ này là ta dùng ba trăm ngàn mua được từ tay một người nông phu đó." "Là vậy sao, chỉ có ba trăm ngàn, đám học sinh khi nhập hệ chúng ta cũng không ít nha, hắc hắc, cứ coi như là dùng tiền của đám người này đi mà." Lai Ân cười nói. "Ta là hiệu trưởng, vì sự phát triển của trường học, ta tự nhiên sẽ nghĩ đến biện pháp kiếm tiền rồi." "Có cần lát nữa ta tới tống cổ một vài tên học sinh đặc biệt đi không? Cái gì ta cũng không quản, hàng năm lão cũng chỉ thiệt hại có hơn một ức thôi mà." "Ngươi dám." Lão nhân trừng mắt, lớn hết mức có thể giống như hai con mắt trâu vậy. "Làm gì mà không dám, ta ngay cả tiền công còn không muốn, chỉ muốn mỗi một tấm địa đồ cũng không được, vậy ta còn để ý tới đám chiêu sinh đặc biệt làm gì? Cho dù có cháy nhà ta cũng mặc kệ." "Thế nhưng ngươi đã kí hợp đồng với ta, ngươi định hủy hợp đồng hay sao?" "Ta sợ cái gì, bản thiếu gia là một cô nhi, cho dù ta phá hợp đồng ngươi tìm ai đòi bồi thường đây." Lai Ân bắt đầu giở thói chí phèo. Á Luân Tư đã gặp qua Cát Tạp Mỗ, tự nhiên biết cá tính của tiểu tử này, lão tức giận nói: "Ngươi không sợ ta tìm tới lão sư của ngươi sao?" Lai Ân đắc ý rung đùi cười nói: "Nhiều lắm là mấy trận đòn thôi, lão sư hắn cũng không có biện pháp đối với ta, ha ha." "Được, coi như tiểu tử ngươi lợi hại." Á Luân Tư từ trong ngực lấy ra một gói bên trong có mấy mảnh địa đồ ném cho Lai Ân, nói: "Địa đồ này cho ngươi, chỗ đó ta đã đi qua, nếu như muốn tới chỗ đó để đào bới ngươi phải có đủ bản lĩnh để đi vào, còn phải chuẩn bị ít nhất một đội ngũ trên dưới ngàn người. Hơn nữa không đảm bảo là có thể đào được thứ gì đó hay không, đã hơn tám nghìn năm rồi, địa điểm cũng không còn chính xác nữa." Lai Ân tiếp nhận gói địa đồ, mấy tấm giấy đều đã ngả màu, hắn nói: "Sợ cái gì? Dù sao chỉ cần có tấm địa đồ này là được, cùng lắm ta sẽ đào toàn bộ xung quanh nơi đó. Không tin là không tìm được." "Xong rồi, xong rồi, ngươi mau ra ngoài đi, ta còn có chính sự muốn làm." Á Luân Tư bất đắc dĩ xua đuổi. Lai Ân cũng phất tay vui vẻ rời đi, hắn nhảy dựng lên chạy ra ngoài, một trở lại ma khí phân viện đường đều ngâm nga một đoạn tiểu khúc. Đám học sinh ở phân viện hiện tại toàn bộ đều được tuyển đi tới làm sĩ quan quân đội các quốc gia hoặc là một đại tổ chức nào đó, đám có tiền đều trở về nhà. Chuyện về thủ hộ giả qía ồn ào, cho nên học viện đàng phải cho đám học sinh nghỉ một thời gian. Chỉ có Cáp Khắc, Lâm Đạt cùng với Lệ Bối Tạp chưa trở về Khải Lâm học viện ba người, mặt khác Mễ Lệ Toa cũng chạy tới, phụ thân nàng tại Quang Minh thần điện cũng đang bận bịu, về nhà lại không có người, cho nên nàng nhất định muốn tới chỗ này chơi. Lai Ân trên đường bắt gặp Khẳng Ni đang nấp sau một thân cây. "Khẳng Ni nỗ lực vẫy tay gọi Lai Ân, bộ dáng lén lén lút lút như kẻ trộm đột nhập vào nhà người bị người ta phát hiện rồi rượt đuổi vậy. Lai Ân cũng không khỏi buồn cười, nói: "Khẳng Ni, người làm gì vậy?" "Lai Ân tiên sinh, cẩn thận một chút vẫn hơn, vạn nhất để cho người khác biết ta cùng với ngươi có quan hệ, vậy chuyện tình thủ hộ giả cũng hỏng mất." "Nói cũng đúng, ngươi đã tìm hiểu được sự tình về những gia tộc kia chưa?" Khẳng Ni nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, nói: "Được rồi, tất cả đều là đại gia tộc, he he tuy thực lực không có lớn như gia tộc chúng ta thế nhưng nếu so với gia tộc trên đại lục quả thực không nhỏ, hơn nữa còn rát giàu, ngươi nói bước tiếp theo lên làm thế nào?" Lai Ân vuốt cằm, nói: "Bắt bí, dùng sức bắt bí cho ta, ngươi tìm người ở Quang Minh thần điện thu thập tư liệu của đám gia tộc này cho ta, sau đó bắt bí một phần ba gia sản của bọn hắn, mười hai tên Ma Nhân dưới tay, đã đủ chưa?" "Đủ, đủ rồi." Khẳng Ni mạnh mẽ gật đầu, sau đó xoa xoa tay, nói: "Lúc này không riêng gì là mười hai tên Ma Nhân mà còn có, muội muội ta, còn có đám trẻ tuổi Ba Cách Nhĩ ở Thiên Giả chi thành cùng đi, tổng cộng có ba bốn mươi người, người thấp nhất cũng là á thần hạ giai tam cấp, hiện tại bọn ta ở cùng một chỗ." "Nhiều người vậy sao?" Lai Ân giật nảy mình, nói tiếp: "Các ngươi định đi đáng trận à." "Không phải thế." Khẳng Ni bỗng có phần xấu hổ, nói: "Cái này, cái này, những người kia quá nửa đều bị ngươi ngược đãi qua, thế nhưng đều bội phục ngươi. Nghe nói có một tổ chức gọi là thủ hộ giả quân đoàn, cho nên toàn bộ đều muốn tham gia. Ta, ta cũng muốn tham gia." "Không thành vấn đề. Thế nhưng các ngươi không thể làm bậy, tất cả đều phải nghe lệnh ta." "Đương nhiên, đương nhiên. Ngài là đoàn trưởng mà, chúng ta tự nhiên là nghe lệnh ngài rồi." Khẳng Ni nghe hắn nói vậy, mạnh mẽ gật đầu nói tiếp: "Lai Ân tiên sinh, à không, đoàn trưởng, áo giáp của mười hai tên Ma Nhân kia có thể cho ta một bộ giống như vậy không, thuật chế tạo cùng luyện kim thuật của Cổ Liên Đạt gia tộc đúng là so với đám tư gia tướng còn tốt hơn nhiều a. Chúng ta dùng vũ khí thánh giai chém cũng không sứt mẻ gì, khả năng phòng ngự so với ác ma áo giáp cũng không kém bao nhiêu." "Lợi hại như vậy sao?" Lai Ân mừng rỡ. Chuyện thăm dò được mấy gia tộc kếch xù lúc này đã hé ra xu hướng phát triển mới trong tương lai, khiến Lai Ân rất vui vẻ đồng ý yêu cầu của Khẳng Ni, cho nên bao nhiêu tài liệu trân quý kiếm được từ đám gia tộc lúc trước đều được hắn dùng. Cái này trong chiến tranh gọi là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Lực lượng bản thân cường đại mới là vĩnh viễn. Lai Ân nghĩ tới đây đột nhiên phát hiện mặc dù mình có một tòa thành, thế nhưng chỉ biết nó tên là Thản Á thôi, cũng không biết nó nằm ở đâu, có thời gian phải đi xem mới dược, mục tiêu trọng yếu lúc này chính là tìm di tích. Cáp Khắc thấy Lai Ân trở về, hưng phấn chạy tới nói: "Huấn luyện viên, hôm nay chúng ta luyện cái gì đây?" "Hôm nay không luyện nữa, các ngươi thu thập một chút đi, sau đó cùng ta đi tầm bảo." "Tầm bảo?" Bốn người nghi hoặc nhìn Lai Ân. Mễ Lệ Toa sờ lên cái trán của Lai Ân, sau đó nói: "Ngươi không có vấn đề gì chứ, tầm bảo, loại chuyện này ngươi cũng tin sao?" "Đừng có nói bằng cái giọng giống như ta là một kẻ chuyên lừa đảo như thế." Lai Ân phất phất tay lấy ra từng miếng nhỏ địa đồ, nói: "Ta phải vất vả lắm mới ép được lão nhân Á Luân Tư nôn ra phần thưởng dàng cho trận đấu đó." "Oa, đây là mảnh nhỏ địa đồ của di tích kia sao?" Mễ Lệ Toa một tay cầm lấy toàn bộ mảnh giấy vụn đi qua đi lại. Lai Ân giật nảy mình, liền đi theo phía sau Mễ Lệ Toa, lo lắng kêu to: "Cẩn thận, cẩn thận, đừng làm hỏng, bản đồ này không phải thứ dễ lấy đâu đó." "Còn muốn lấy lại à, không cần phải khẩn trương như vậy." Mễ Lệ Toa thè lưỡi. Lai Ân lập tức cầu xin: "Ta xin đó, đừng làm hỏng, đại tỷ, đại tiểu thư, ta sợ ngươi rồi, ngươi ngàn vạn đừng làm hỏng đó." "Hỏng thì sao?" Mễ Lệ Toa cấu nhẹ một mảnh địa đồ sau đó quơ quơ trước mặt Lai Ân. Con mắt của Lai Ân dùng lực đảo theo mảnh địa đồ, muốn đoạt cũng không dám, trong lòng vội vã muốn chết. "Ngươi nói đi, hỏng rồi thì làm sao bây giờ?" Mễ Lệ Toa cười hì hì nói. "Hỏng a, hỏng a." Ánh mắt của Lai Ân đảo nhanh như thiểm điện, đột nhiên hướng tới Mễ Lệ Toa sau đó hung hăng hôn lên miệng nàng. Toàn thân Mễ Lệ Toa trong nháy mắt cứng đờ, ngây người đứng đó, trong đầu lâm vào một mảng trống rỗng. Lai Ân tập kích bất ngờ nằm ngoài mọi dự liệu của nàng. Lâm Đạt, Lệ Bối Tạp thấy một màn này đột nhiên cũng giật nảy mình. Cáp Khắc là người tùy tiện cho nên chỉ cười nói: "Thú Nhân chúng ta khi thích ai đó, đều là chủ động tiến lên giống như vậy đó." Lai Ân đoạt được mảnh nhỏ địa đồ trong tay Mễ Lệ Toa, giống như con thỏ chạy ra xa, sau đó cười ha ha, nói: "Cướp được rồi, cướp được rồi." Lâm Đạt cùng Lệ Bối Tạp mồ hôi trên trán đều chảy thành dòng, thầm nghĩ: thì ra hắn là vì cướp tấm địa đồ. Mễ Lệ Toa từ trạng thái cứng đờ trở lại bình thường, nhanh như mũi tên đuổi theo Lai Ân, hô lớn: "Đứng lại cho ta, bằng không sau này đừng để cho ta bắt được, nếu không..." Lai Ân lè lưỡi, vung vẩy cái mông biến mất không còn thấy cái bóng. Tầm bảo tự nhiên cần phải có một loạt công việc chuẩn bị, đồ ăn, thức uống, đồ dùng hàng ngày, đống lớn đống nhỏ đều được mọi người mua về. Lôi Áo được coi là một đô thị không nhỏ, thế nhưng khi lương thực thực phẩm rơi vào tay ba nữ một thú nhân cũng trở nên nhỏ bé. Vẻn vẹn chỉ trong ba ngày, tất cả cửa hàng thực phẩm, đạo cụ trong thành đều tuyên bố hết hàng. Các loại thực phẩm đều bị quét sạch, bao gồm cả ma pháp quyển trục ngoài cửu cấp đến mười hai cấp trở xuống toàn bộ đều được đóng gói. Tiền trong tay Lai Ân cứ lần luợt ra đi giống như hoa trôi theo dòng nước vậy. Một túi tiền được lấy ra trong nháy mắt đã thấy cả đáy. Tam nữ cuối cùng đi chọn trướng bồng, đều là loại trướng bồng dã ngoại dùng cho mười người. Thú Nhân lại chỉ thích mua thịt, chỉ những thứ gì ăn được là hắn thu. Lai Ân sầu não hướng tới khoang đựng đồ trong không gian giới chỉ, về sau dứt khoát phải kiếm một cái giới chỉ chuyên đựng tiền a, để mấy người này hết đường bòn rút. Bốn không gian giới chỉ đem toàn bộ thực phẩm cùng đạo cụ trong Lôi Áo thành quét sạch, thế cho nên gần một tuần lễ, tất cả đám phú ông muốn đi khách sạn cũng chỉ có đồ ăn lạnh mà thôi. Sau khi công tác chuẩn bị đã hoàn thành. Lai Ân lại cẩn thận kiểm tra lại một hồi nữa, đi tầm bảo ở di tích cổ có trời mới biết ở bên trong tồn tại thứ đáng sợ gì. Địa điểm mà bản đồ chỉ ra là ở một hạp cốc trong thâm sơn, nằm gần Hỏa Diễm Hải, bởi vì quá gần Hỏa Diễm Hải cho nên ngay cả Thánh Ma Đạo cũng không dám khinh thường mà tiến vào.