Vương bài pháp thần

Chương 129 : Ta yêu cầu đàm phán

Tư Đế Phu cười cười nói: "Kêu Lai Ân ra đi, nói là người của Lôi Âu Nạp gia tộc đã đến." "Chủ nhân nói trong lúc tu luyện ai cũng không được quấy rầy hắn." "Một ngày là một ức đó, nếu như một năm hắn mới ra vậy Lôi Âu Nạp gia tộc cũng phải phá sản rồi." "Chủ nhân nói, nếu không có mặt hắn ở đây, các người cứ tự động giao tiền rồi mang người đi." "Hay là đợi gặp mặt hắn rồi giao, làm như thế này không được minh bạch cho lắm." Ni Nhĩ không thèm nhắc lại nữa, hiện tại hắn phải đề phòng Tư Đế Phu, lão nhân này thực lực cũng đủ đánh ngang ngửa với mình. Lúc Tư Đế Phu đến Lai Ân cũng đã biết, bất quá hắn không muốn đơn thương độc mã đi ra, để xem đám người này có mục đích gì. Lai Ân có một loại cảm giác cường liệt là lão nhân này rất khó đối phó, khả năng sẽ có phiền phức. Người bình thường càng già càng giảo hoạt tựa như hồ ly, cho nên trước tiên hắn phải nghĩ kỹ làm thế nào để không bị lão nhân kia chiếm tiện nghi. Lai Ân kêu Tiểu Bạch ra, một người một thỏ mắt to trừng nhìn đôi mắt nhỏ, thỏ nhỏ ngồi xổm ở trong kết giới. "Tiểu Bạch, ngươi nói xem có đi ra hay là không đây?" "Nếu đi ra ngoài toàn bộ sẽ chết đó." Thú hoàng Tiểu Bạch bây giờ có thể nói chuyện mà không như lúc trước chỉ biết kêu loạn chi chi thôi. "Chúng ta sẽ đàm phán trong hòa bình." "Chủ nhân, ngươi không thể ít đi gây chuyện được sao." Cái lỗ tai Tiểu Bạch dựng thẳng dậy. "Ta là bị bắt buộc, bất đắc dĩ mà." "Cũng là đánh nhau mà, dù sao đánh với ai cũng đều như nhau cả thôi." Tiểu Bạch dùng hai nắm tay xoa vào nhau, nói. Trông thật giống A Á Lôi Đức. "Ngươi trông thật giống A Á Lôi Đức." Lai Ân trợn mắt trắng dã, sau đó xách lấy đôi tai Tiểu Bạch ném vào Phong Ấn Chi Thư. Lai Ân đi ra khỏi phòng lập tức bị hơn trăm ánh mắt quét lên người. Tư Đế Phu đứng đó đánh giá Lai Ân. Lai Ân cũng không tỏ ra yếu kém trừng mắt nhìn lại lão đầu. "Lai Ân tiên sinh tốt chứ." Tư Đế Phu cười nói. "Xin chào lão đầu." Lai Ân ngoài miệng cười nhưng trong lòng lại đang chửi thầm, trả lời. "Ngươi bắt người của gia tộc bọn ta, hiện tại chúng ta đi được chưa." Tư Đế Phu vẫn đang mỉm cười. "Rất đơn giản, giao tiền ra sau đó tùy tiện mang người đi." Lai Ân dùng sức trừng mắt nhìn Tư Đế Phu, đột nhiên hắn phát hiện mình rất ghét bộ dáng tươi cười của lão nhân này. Tư Đế Phu cười cười từ trong lòng ngực lấy ra một cái không gian giới chỉ, xuất ra vài chiếc túi nhỏ, nói: "Một túi là một trăm triệu, có cần phải đếm lại không?" "Không cần, ta tin một gia tộc lớn như vậy sẽ không giở thủ đoạn gạt người." Tư Đế Phu vẫn còn mỉm cười, lấy ra từng túi một sau đó để trước mặt Lai Ân. Đám người xung quanh tham lam nhìn mấy túi tiền, bên trong chứa toàn là tiên nha. Cái túi cuối cùng đã được Tư Đế Phu lấy ra, lão nói: "Đây là số tiền mà Kiều Trì nợ ngươi, nhớ cất kĩ nhé." Lai Ân sau khi xem xong liền bỏ toàn bộ mấy túi này vào không gian giới chỉ, rồi cười nói: "Lão đầu rất có uy tín nha, làm ăn rất sòng phẳng." "Đương nhiên rồi." Tư Đế Phu cười cười, sau đó vươn tay ra nói: "Hợp tác vui vẻ, hy vọng lần sau sẽ không xuất hiện loại tình huống như thế này nữa." Lai Ân cũng cười vươn tay ra. Tư Đế Phu cố sức nắm lây tay Lai Ân, vẫn như cũ cười cười nói: "Hiện tại chúng ta nên nói chuyện khác, vũ nhục người của Lôi Âu Nạp gia tộc ta, không biết món nợ này tính thế nào đây?" Lai Ân cố sức thoát ra nhưng đều vô dụng, sử dụng không gian di động nhưng lại đột nhiên phát hiện vô hiệu, sắc mặt hắn đại biến, lạnh lùng nói: "Lão đầu ngươi thật độc ác, bản thiếu gia quá khinh thường ngươi rồi. Nhẹ thôi, nhẹ thôi, gẫy tay ta rồi, a, a gãy, gãy, lão đầu ngươi nhẹ tay thôi." "Quả nhiên ngươi không biết an phận." Ni Nhĩ như một cơn gió xoáy màu đen xông lên, đột nhiên từ trong góc phòng lao ra hai bóng người âm u, thân thể cao trên dưới một thước tám cản ở trước mặt Ni Nhĩ. "Á thần trung giai." Ni Nhĩ đột nhiên phát hiện hai người trước mắt thực lực cũng không kém so với mình. Hắn thực sự không rõ tại sao nhân loại lại có nhiều cao thủ như thế. Đó là nhận thức từ mấy nghìn năm của Ni Nhĩ. Thời gian lúc thần ma chiến tranh xảy ra thực lực của nhân loại cũng chưa đột phá tới á thần trung giai. Lai Ân vừa muốn há mồm niệm triệu hoán chú ngữ, bàn tay của Tư Đế Phu đột nhiên thêm lực, nói: "Hay nhất là không nên triệu hoán cái gì mà sinh mệnh của Minh Thần Chi Sâm, nếu như ngươi dám niệm nửa chữ, ta bảo đảm sẽ lập tức bóp chết ngươi." Nguyên là đám người xem náo nhiệt lúc này toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ không nghĩ tới lão già đột nhiên giở mặt như vậy. Hơn nữa bộ dáng cười tủm tỉm bình dị gần gũi như vậy hóa ra đều là ngụy trang. Kiệt Phổ Sâm giận giữ nói: "Tư Đế Phu ngươi làm cái gì vậy?" "Không có làm gì cả! Chúng ta chỉ tới cứu người mà thôi." "Vậy tại sao lại phải chế trụ Lai Ân?" "Chúng ta đúng là muốn cứu người, thế nhưng cũng không có nói là cứu người xong sẽ làm gì mà!" "Tính nợ à, hắc hắc, cái này ta biết." Lai Ân thoải mái cười, sau đó lại dùng tay trái cố sức tát vào mồm mình, nói: "Ta chỉ không nghĩ ra lão đầu ngươi lại có tính toán như vậy, lần này ta chịu thiệt rồi. Ta cũng biết là có phiền phức, bất quá kết cục của kẻ tham tiền chính là như vậy a." "Đạo lý rất đơn giản đúng không." Lúc này bộ dáng tươi cười của Tư Đế Phu càng khiến tất cả mọi người cảm thấy chán ghét. Biến hóa thình lình xảy ra quá nhanh, khiến tất cả mọi người lúc nhận ra thì Tư Đế Phu đã chế trụ Lai Ân rồi. Kiều Trì thấy biến hóa như vậy, vui mừng thiếu chút nữa phát ngất, hơn một tháng qua bản thân mỗi ngày đều sẽ có ngày này, đột nhiên bây giờ gia gia cư nhiên dễ dàng khống chế Lai Ân như vậy, hắn không khỏi đắc ý ha ha cười, hai tay nắm lại, thân thể gầy gò như bộ xương khô tiến tới chỗ Lai Ân. Lai Ân đột nhiên kêu to: "Đàm phán, ta muốn đàm phán." "Đàm phán, Lai Ân chờ khi ngươi nửa chết nửa sống chúng ta sẽ đàm phán nha." Kiều Trì lảo đảo tiến tới. "Mẹ nó, cũng không phải cùng với ngươi đàm phán ngươi chõ mõm vào làm gì, đúng không lão nhân." Lai Ân hướng về phía Tư Đế Phu lộ ra một nụ cười tương đối thỏa mãn. Tư Đế Phu ngăn Kiều Trì lại, nói: "Ngươi dự định đàm phán thế nào đây?" "Bốn mươi ba ức đổi lấy tự do của ta." "Dùng tiền của ta để đổi lấy tự do cho ngươi, vụ buôn bán này không tồi nha, đáng tiếc điều này sẽ không bao giờ trở thành sự thật." Tư Đế Phu cười nói. "Tư Đế Phu, đây là Thiên Giả Chi Thành, ngươi dám làm xằng làm bậy." Kiệt Phổ Sâm tức giận quát to. "Từ giờ trở đi Thiên Giả Chi Thành sẽ thuộc về Lôi Âu Nạp gia tộc chúng ta." Khắc Lý Ân đắc ý cười như điên. Trên bầu trời, trăm con thú hoàng mang theo hơn một trăm người bay qua kết giới hạ xuống trước mặt mọi người. Vừa rồi mấy người của Thiên Giả Chi Thành muốn ngăn đám người này lại thế nhưng ngay cả một chiêu cũng không thể ngăn cản được đã bị kiếm hoặc là ma pháp giết chết. "Ta khuyên các vị hay nhất là đừng phản kháng, lần này tới đây tất cả đều là người tinh nhuệ trong gia tộc thấp nhất cũng là á thần hạ giai bát cấp, các vị nếu ai nghĩ có thể chống lại thì cứ bước ra." Mọi người nhìn đám người đang đứng trên lưng thú hoàng, những người này đều mặc một loại trang phục thống nhất, trong tay cầm vũ khí cấp tốc nhằm về phía mỗi một ngõ ngách trong thành thị, ngay sau đó khắp nơi vang lên hàng loạt tiếng kêu thảm thiết cùng với âm thanh nổ lớn. Kiệt Phổ Sâm biến sắc kêu to bất hảo, sau đó xoay người phi về phía nhà mình. Càng lúc càng có nhiều người rời đi, không đến một hồi toàn bộ đám người xung quanh đã đi sạch. Tư Đế Phu cười nói: "Nghe nói lão sư và sư tổ ngươi thực đã là á thần hạ giai, bất quá cũng không thể tới đây giúp ngươi được. Dù cho có là Quang Minh thẩm phán trưởng hay là Hắc Ám tế tự cũng vậy cả thôi, đáng tiếc nha, đám người đó cũng không có ở chỗ này, bây giờ ngươi có thể tìm được ai giúp đây?" "Ni Nhĩ, lên." Lai Ân cũng học bộ dáng tươi cười của Tư Đế Phu. Ni Nhĩ hắc hắc cười nói: "Để đảm bảo an toàn cho ngươi, tốt nhất là ta không nên động thủ, vạn nhất bọn họ giết con tin vậy phải làm sao bây giờ?" "Ngươi con mẹ nó, ta cư nhiên lại tìm một tên khối kiếp như thế làm thủ hạ." Lai Ân phẫn nộ nói tiếp: "Lão đầu, trước tiên thả ta ra, ta đi thu thập tên thủ hạ không nghe lời kia, sau đó chúng ta đàm phán tiếp." "Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi ra sao?" Tư Đế Phu ha ha cười nói. Lai Ân mang vẻ mặt đau khổ lắc đầu. Tư Đế Phu hướng về phía Khắc Lý Ân gật nhẹ đầu. Khắc Lý Ân nghe lệnh, quay người về phía đám người Kiều Trì nói: "Lập tức đi tới bốn phía của thành thị, người nào không nghe lệnh lập tức giết chết, gia tộc đã sớm muốn thống nhất tòa thành này rồi. Hắc hắc cơ hội này thật sự là hiếm có đó." Kiều Trì nhãn tình sáng lên hưng phấn nói: "Hắc thật tốt quá, lúc này ta xem Ly Ly của Lợi Bỉ Na gia tộc còn có thể chạy được hay không đây." Lai Ân sợ sệt nhìn Tư Đế Phu nói: "Lão đại gia ngài là ma pháp sư hay là chiến sĩ vậy?" "Á thần trung giai tam cấp ma pháp sư, thánh giai chiến sĩ. Ta khuyên ngươi hay nhất đừng nghĩ tới việc thoát ra khỏi bàn tay của ta." Lai Ân uể oải nói: "Trời ạ ngươi có còn để cho người sống nữa hay không. Ngày hôm qua bản thiếu gia vừa mới đột phá thánh giai, hiện tại vừa mới là á thần hạ giai nhất cấp chiến sĩ thôi mà." Tư Đế Phu nghe được lời này rất đắc ý, nhưng khi hai chữ cuối cùng rơi vào trong tai lão, con mắt đã trúng một quyền, trong đầu bỗng dưng mê muội, ngay sau đó con mắt bên kia lại ăn một quyền nữa. Lai Ân vồ lấy vai Tư Đế Phu, sau đó giống như ác hổ chụp mồi đem Tư Đế Phu đè xuống, một trận quyền đấm cước đá nổ ra. Tư Đế Phu cũng không chịu kém. Thánh giai chiến sĩ cũng không phải là đồ trang trí, lão nhanh chóng xoay người lại. Sau đó một già một trẻ cứ nhằm mặt mà đáng, một điểm cũng không thể hiện phong phạm của bậc cao thủ. Biến hóa này lại lần nữa khiến Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh ngẩn ngơ cả người. Ni Nhĩ đột nhiên hét lớn một tiếng ngăn cản hai cường giả á thần trung giai muốn chạy tới hỗ trợ. "Vương bát đản, dám đánh lén ta." "Lão mới là vương bát đản đó, lão cũng chả tốt hơn ta được bao nhiêu đâu, thừa dịp bản thiếu gia chưa chuẩn bị mà đánh lén." "Tiểu tử, mới vừa gia nhập á thần hạ giai nhất cấp sao, ai ôi, ngươi đáng vào phía dưới của ta rồi." "Ha ha, lão tự cho mình là ai chứ? Phía dưới không thể sờ sao?" Khắc Lý Ân nhìn Lý Tư Đinh lo lắng nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có tiến lên hỗ trợ không?" Lý Tư Đinh bước nhanh tới phía trước nói: "Đương nhiên là muốn đi hỗ trợ rồi, nhất định phải chế trụ tiểu tử kia." Lai Ân và Tư Đế Phu lúc bắt đầu cũng nhanh mà khi kết thúc cũng nhanh. Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh vừa mới tiến lên đồng thời cùng ngừng lại. Ni Nhĩ thấy bên kia ngừng tay cũng đàng dừng lại, cùng hai người á thần trung giai tách ra xa, oán giận nói: "Thật kém cỏi, chưa đánh đã chạy, thực sự là lãng phí sự phối hợp hoàn mỹ của ta, Lai Ân không bằng ngươi chết đi." Tư Đế Phu một tay cầm lấy cánh tay phải của Lai Ân, tay kia đặt tại ngực hắn. Cánh tay trái của Lai Ân bị một tầng nham thạch rất dày bao phủ, bàn tay như ưng trảo đặt trên đầu Tư Đế Phu, hắc hắc cười nói: "Lão đầu, hay nhất là đừng lộn xộn, nếu không ta sẽ bóp nát đầu ngươi, ngươi sẽ trở thành một vị cao thủ đầu tiên bị ta bóp chết đó, cũng không biết là ta nên vinh dự hay lão không may đây." Tư Đế Phu quả thật không dám lộn xộn, tuy rằng hai mắt đều tím mắt thâm, mũi vẹo, khóe miệng sưng vù, bất quá lão vẫn còn vẫn duy trì bộ dạng dáng tươi cười nói: "Ta không dám lộn xộn bất quá ngươi dám sao?" "Cũng vậy, cũng vậy cả thôi, bất quá lão đầu ngươi nhìn cũng không giống thánh giai chiến sĩ nha, sao lại uy mãnh như vậy chứ?" Khuôn mặt Lai Ân tốt hơn lão một chút, chí ít mắt cũng chỉ hơi thâm, mũi coi như là bình thường. "Ta chưa bao giờ tiết lộ tình hình cụ thể cho địch nhân biết. Kỳ thực ta cũng là á thần hạ giai nhất cấp chiến sĩ." Tư Đế Phu nghĩ muốn cười một cái thế nhưng khóe miệng so với khóc còn thảm hơn. "Quá gian trá nha." "So với tiểu tử ngươi còn kém hơn một chút, thiếu chút nữa để ngươi chạy thoát rồi. Vẫn là câu nói lúc trước, không nên nghĩ tới triệu hoán, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng, loại bỏ một tên chuyên gây phiền phức cho gia tộc cũng là một chuyện tốt." "Có một á thần trung giai chôn cùng, vụ buôn bán này quả là không tồi, bất quá ta vẫn không muốn chết trẻ." Hai người vẫn duy trì động tác này ai cũng không dám động. Khắc Lý Ân và Lý Tư Đinh chẳng qua chỉ lỡ một nhịp mà thôi, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. Hai người lăng không mà đứng cũng không biết làm gì khác. "Đứng như thế này thật là mệt, có nên ngồi xuống nghỉ ngơi hay không?" Lai Ân mở miệng hỏi. "Đừng nghĩ đến chuyện động, ta đã điều tra tất cả mọi thứ về ngươi rồi. Ngươi rất giảo hoạt, ta sợ chỉ khẽ động thôi là có phiền phức, hai người chúng ta cứ đứng như vậy đi." "Nhưng mà mệt quá." "Mệt chết càng tốt." Hai người một hỏi một đáp trò chuyện thật giống như hai người rất thân quen vậy. Thế nhưng mấy người xung quanh, người cũng tốt mà ma cũng được đều không có thoải mái như vậy, bọn họ cũng biết hai người kia đang trong thời khăc sinh tử, mọi tử huyệt đều bị đối phương chế trụ. Tùy thời đều có thể chết thế nhưng vẻ mặt của hai người vẫn đang hớn hở tươi cười, cái loại đàm tiếu trong lúc sinh tử này thật khiến cho mọi người bội phục. Đám người xung quanh ai cũng không dám động, bọn họ sợ chỉ cần có một động tác khác thường sẽ kinh động đến hai vị kia. "Lão đầu?" "Có thể dùng tên để xưng hô hay không?" "Đại lão đầu nhé? Tăng thêm một chứ thật lớn trong tôn xưng rồi đó!" "Còn không bằng gọi là lão đầu, nói đi có chuyện gì?" "Chúng ta đàm phán có được hay không?" "Không được, bởi vì ngươi chỉ có một người mà ta có hơn một trăm người. Chờ tất cả mọi người chộp tới, lợi thế của ta sẽ nhiều hơn ngươi, cho nên cuối cùng ngươi cũng phải nghe ta thôi." "Ngươi, tính toán thật lợi hại, không hổ là cáo già." Lai Ân phẫn nộ mắng. "Nếu là ngươi phỏng chừng so với ta còn lợi hại hơn, mọi người như nhau cả mà." Lai Ân không thèm nói nữa, trong miệng rên hừ hừ một đoạn tiểu khúc, ánh mắt thì đảo loạn khắp nơi, không thèm nhìn Tư Đế Phu nữa. Tư Đế Phu cũng không dám thả lỏng đề phòng. Biết tiểu tử này là một đối thủ khó đối phó nhất trong bao nhiêu năm qua của lão. Người của Lôi Âu Nạp gia tộc bắt đầu lục tục trở về, ba năm người áp giải theo mười mấy người cùng về, vừa đi vừa cười nói trông rất vui vẻ, kết quả khi thấy bộ dạng của Lai Ân và Tư Đế Phu đám này toàn bộ ngây ngốc không dám động nữa. "Lai Ân, không bằng bây giờ hai chúng ta đồng thời buông tay, chuyện ở đây ngươi không cần lo nữa, ngươi có thể đi?" Vẻ mặt Tư Đế Phu giống như là ngày tận thế đến nơi vậy. "Không được, nếu như ta buông ngươi ra, ai biết lão cáo già ngươi lại sử dụng hoa chiêu gì?" "Ta phát thệ đó." "Đáng nhiêu tiền?" Lai Ân vẫn hừ hừ ngâm nga một đoạn tiểu khúc, Không đếm xỉa tới, nói: "Bình thường ta cũng hay phát thệ, thế nhưng ngay cả ta đều không tin bản thân mình, sao lại tin ngươi được chứ." Nụ cười trên mặt Tư Đế Phu lần đầu tiên cứng lại, bất quá chỉ trong nháy mắt lão lại cười nói: "Ngươi đã không tin, vậy cứ chờ kết quả đi." Kiều Trì đã trở về mang theo mười mấy áp giải hơn bốn mươi người Lợi Bỉ Na gia tộc. Kiệt Phổ Sâm cũng không bị thương, lúc lão trở về tất cả người nhà đã bị bắt, vì để người nhà được an toàn cho nên lão chỉ có thể thúc thủ chịu trói mà thôi. Ly Ly mang theo vẻ mặt phẫn hận, y phục tán loạn đi vào. Khẳng Ni và những người khác đều mang vẻ mặt khó hiểu, rõ ràng đoạn thời gian trước vẫn còn trò chuyện vui vẻ với nhau, thế nào đã quay sang giở mặt như vậy? Nụ cười trên mặt Kiều Trì trở nên cứng nhắc, lúc đi rõ ràng là gia gia chế trụ Lai Ân, hiện tại thế nào mà đã biến thành hai người chế trụ lẫn nhau rồi. Biểu tình của Kiệt Phổ Sâm khá hơn nhiều, lão biết không ai có thể dễ dàng chế trụ được một người như Lai Ân. Trên khuôn mặt Ly Ly rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, tâm tình lúc này rất phức tạp không nói lên lời. Chỉ bất quá ly khai một lát tình huống ở đây giờ trở nên hết sức vi diệu. Đám người lần lượt trở về cũng đều cảm thấy khó hiểu, đối với bọn hắn mà nói biến cố này tới quá là nhanh. "Ai yêu, đều bị bắt rồi à, Lợi Bỉ Na gia tộc không phải là một gia tộc chuyên sản xuất thiên tài sao? Chẳng lẽ là sao thiên tài cũng bị bắt à." Lai Ân thấy đám người Khẳng Ni trông không khác gì một đống rác, nhìn có chút hả hê cười châm chọc. "Khép cái miệng thối của ngươi lại, ngươi cũng chẳng khá hơn đâu, sắp chết rồi mà còn nói người khác. Ta cầu cho ngươi mau mau chết đi, ngươi sống quả thực chính là một tai họa a." Ly Ly tàn bạo đáp trả. Kiều Trì nhìn gia gia vội la lên: "Gia gia, đây là có chuyện gì thế?" Tư Đế Phu trả lời: "Đều bầy ra trước mặt mà không thấy sao, tất cả mọi người bất kể là ai, hiện tại qua mỗi một phút đồng hồ sẽ giết một người thẳng đến khi vị Lai Ân tiên sinh này buông ta ra mới thôi." "Vậy trước tiên bắt đầu từ Ly Ly tiểu thư đi." Kiều Trì xoa xoa hai tay, vẻ mặt dâm đãng nói: "Tuy rằng không thể thưởng thức tư vị của ngươi, bất quá còn có một phút nha, dùng tay để giải quyết cho đã nghiện cũng không tồi, ha ha." Sắc mặt Ly Ly đại biến thét chói tai: "Ngươi dám." "Vì sao không dám." Bàn tay Kiều Trì càng lúc càng gần bộ ngực của Ly Ly. Kiệt Phổ Sâm lách tới trước người Ly Ly tức giận nói: "Kiều Trì, ngươi đã đáp ứng ta điều gì nhớ không?" "Đáp ứng, ta đã đáp ứng cái gì?" Kiều Trì gải bộ mơ hồ hỏi ngược lại. Lai Ân nhìn vậy lại càng vui mừng, cười nói: "Ngươi xem, ngươi xem, tên kia giống y hệt ta, ngay cả lời nói của mình giả bộ quên đi, thế mà ngươi còn muốn phát thệ, đi mà lừa quỷ ý." Tư Đế Phu cũng cười nói: "Một hồi nữa ngay cả cười ngươi cũng không cười nổi đâu." "Vậy cũng chưa chắc." Lai Ân cúi đầu lặng lẽ đếm đếm. Tư Đế Phu buồn bực nói: "Ngươi đang đếm cái gì vậy?" "Đếm tới mười ta sẽ động thủ, đầu hàng khẳng định là không thể, mà cùng với việc nhìn người khác chết sạch sau đó bản thân mới chết, vậy không bằng bản thân trước tiên giải quyết cho nhanh gọn a." "Ngươi muốn làm gì?" "Động thủ chứ còn làm gì, đếm tới mười, hai ta cùng nhau động thủ, kéo ngươi chôn cùng với ta, vậy là lời to rồi. Hơn nữa khi ta chết Ni Nhĩ sẽ không bận tâm nữa, đến lúc đó gió bão nổi lên, cho dù có hai á thần trung giai Ni Nhĩ cũng đủ sức giết. Không biết nhà các ngươi có bao nhiêu á thần trung giai đây?" "Ngươi định uy hiếp ta, hừ." "Dám chứ sao không." "Hai ta vừa chết, Ni Nhĩ và á thần trung giai đối chọi cùng nhau, cao thủ trong gia tộc các ngươi hẳn sẽ chết không ít, đến lúc đó mấy gia tộc khác không thừa nước đục thả câu mới lạ, có khi còn có người cảm ơn hành động trượng nghĩa hi sinh bản thân của ta cũng nên a." "Bốn...Năm..." Nụ cười trên mặt Tư Đế Phu rốt cục cũng biến mất. "Sáu..." Mồ hôi lạnh theo thái dương của Tư Đế Phu bắt đầu chảy ra, sau đó tụ thành từng giọt nhỏ xuống. "Bảy..." Cơ mặt Tư Đế Phu co rúm lại. Ni Nhĩ đã bắt đầu hoạt động tay chân, ánh mắt nhìn chằm chằm lên hai người á thần trung giai. Đột nhiên thanh âm của Lai Ân trở nên nhanh hơn, nói: "..." Tư Đế Phu vội vã hô to: "Dừng, dừng, ta muốn đàm phán, ta muốn đàm phán..." "Hắc, nói sớm có phải tốt hơn không, thiếu chút nữa ta đếm tới mười rồi, đến lúc đó có thể đi nhìn lén Cáp Địch Tư tắm rồi." Nụ cười của Lai Ân so với ác ma còn đáng sợ hơn, Tư Đế Phu bắt đầu hối hận vì sao ngay từ đầu không giết luôn tên này đi. Hết tập 5!