Vương bài pháp thần

Chương 111 : Chuẩn bị (1).

Lai Ân cả ngày giam mình trong phòng tại nhà An Địch, trừ lúc ăn cơm, còn lại nửa bước hắn cũng không rời đi, không ngủ, liên tục chìm đắm trong trạng thái minh tưởng, khống chế dòng máu đang cuồn cuộn đổ về trái tim. Lai Ân mỗi một lần tỉnh lại đều có thể cảm giác được tinh thần lực trong cơ thể mình tăng thêm vài phần, tuy rằng vẫn còn là lục cấp pháp sư, thế nhưng cảm giác dòng máu thần tộc trong cơ thể không ngừng biến đổi. Cứ mỗi ngày trôi qua cảm giác biến hóa lại càng rõ ràng. Hắn bây giờ có thể cảm nhận được ma pháp nguyên tố bốn phía xung quanh đang không ngừng ba động, mọi thứ đều hiện lên rất rõ ràng. Quá trình này vẫn duy trì liên tục suốt mười lăm ngày, lần này tỉnh dậy Lai Ân cảm giác trái tim mình đang không ngừng tự động tăng trưởng. Ngày thứ mười bảy.... An Địch đến tìm Lai Ân xuất ra một quyển trục, nói: "Lai Ân huynh đệ, đây chính là ghi chép về vật phẩm yêu cầu trong đấu giá hội, ngươi định lấy bao nhiêu?" Lai Ân tiếp nhận quyển trục rồi quét mắt qua, sau đó hắn lại nhắm mắt trầm tư trong chốc lát, rồi nói: "Chí ít là tám phần mười." An Địch kinh ngạc nói: "Tám phần mười, Lai Ân huynh đệ ngươi đừng gạt ta mà, những thứ này hơn phần nửa đều đã tuyệt tích trên đại lục, có thể trả thêm không, à mà bao giờ thì ngươi rời đi?" "Ha ha, đại ca cái này không cần lo lắng, cái này có thể bàn lại, số lượng ma thú nhiều như vậy ta cần có thời gian để chẩn bị, bất quá đến lúc khai mạc đấu giá hội nhất định sẽ gom đủ." An Địch nghe Lai Ân nói tự tin như thế, nhưng hắn vẫn lo lắng, nói Lai Ân huynh đệ nghìn vạn lần nên chuẩn bị cho tốt, đấu giá hội lần này người có địa vị thấp nhất cũng là địa chủ, phú hào, còn lại toàn người có danh phận hiển hách cao quý cả." "Yên tâm đi. Điểm ấy ta đều đã nghĩ cả rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Cứ yên tâm đi." Lai Ân vỗ ngực bảo đảm. An Địch lúc này mới yên tâm, nói: "Huynh đệ cần ta hỗ trợ sao điều gì cứ nói? Đến lúc đó trả cho lão ca một chút thù lao là được rồi." "Tựa như Lam Đế thành hiện tại theo lời đại ca mà nói. Dị biến ma thú đúng là năm tỷ một con. Vậy ta ba ngươi bảy. Tất cả phí tổn để ta trả." "Không thành vấn đề." An Địch nghe vậy rất mừng rỡ. Số tiền này cuối cùng sẽ để bệ hạ dùng vào việc phát triển quân đội. Đó là ba phần của năm tỷ nha, quy ra là một tỷ năm nghìn vạn kim tệ a. Lần này đám phú hào muốn hơn - ba mươi bát cấp dị biến ma thú. Số tiền kia cũng không phải là nhỏ. Lai Ân mang theo quyển trục đi xung quanh toàn bộ đế đô để tìm kiếm ma thú. Phía sau là một đội vệ binh cuồn cuộn mang theo rất nhiều xe ngựa, bên trên chất đầy lồng nhốt thú. Ba mươi sáu con bát cấp dị biến ma thú đã nhận được tiền đặt cọc. Nếu không phải do bệ hạ Áo Tư Đinh khởi xướng. Cũng không có người nào tin một cuộc đấu giá hội có thể xuất hiện hơn - ba mươi con dị biến ma thú. Sau khi hoàn thành việc thu mua nhất cấp ma thú phổ thông, bước tiếp theo là đi kiếm tinh hạch, cuối cùng Lai Ân tìm một vùng đất hẻo lánh ở vùng ngoại thành, đầu tiên là để An Địch ở bên ngoài canh phòng, quá trình tiến hóa của ma thú hết sức kinh khủng, người bình thường rất khó có thể tin được. Lai Ân đầu tiên là triệu hồi Phỉ Lợi Khắc Tư ra, đầu ma long này từ khi trở lại Minh Giới rất phiền muộn, Cát Nhĩ Lợi trong trận chiến trước chưa đánh đã nghiền đã lui binh, khiến cho hắn mỗi ngày chỉ đi dạo tại Minh Thần Chi Sâm buồn muốn chết. Lai Ân vừa gọi hắn ra, Phỉ Lợi Khắc Tư kích động thiếu chút nữa muốn khóc. Đại lục thật tươi đẹp, tại Minh Thần Chi Sâm đờ đẫn cả tám ngàn, ai có thể chịu nổi. Lai Ân đem quyển trục ném cho Phỉ Lợi Khắc Tư, nói: "Ngươi có thể thu thập toàn bộ những thứ này không?" Phỉ Lợi Khắc Tư dùng long trảo cẩn thận lật quyển trục ra xem hồi lâu, uể oải nói: "Chữ nhỏ quá ta thấy không rõ lắm. Ngươi đi tìm một ác ma xem sao." Lai Ân không thể nói gì thêm, hiện tại quên mất Phỉ Lợi Khắc Tư này to lớn như vậy, quyển trục ở trong tay tựa như người thấy chân muỗi vậy. "Lai Ân huynh đệ, ta không muốn quay về Minh Thần Chi Sâm nữa, ngươi có biện pháp gì để ta vĩnh viễn ở đại lục không." Ánh mắt của Phỉ Lợi Khắc Tư đáng thương nhìn Lai Ân, hắn xoa mắt nửa ngày mà không ra nước mắt. "Có. Ta xem quá sách cổ, nghe nói có một khế ước chỉ cần ký kết xong, sinh mệnh Minh Giới có thể ở một chỗ với chủ nhân của nó." "Cái kia ta biết, thế nhưng ta không muốn ký kết khế ước, như vậy phần lớn quyền tự do cũng bị mất, trừ phi... Hắc hắc, có một thông đạo của Minh Giới được mở ra." "Như vậy ta không quản được. Vạn nhất toàn bộ các ngươi chạy đến vậy ta làm sao bắt lại được." "Chỉ thả một mình ta là được mà." Phỉ Lợi Khắc Tư xoa xoa móng vuốt nói. "Vậy kẻ khác cũng như ngươi chạy đến chỗ ta liều mạng xin xỏ như ngươi, vậy ta, ta van ngươi, lão đại suy nghĩ trưởng thành một chút có được không? Chờ có cơ hội ta lại gọi ngươi. Còn nữa, ngươi có thủy tinh nguyên thạch hạch tâm không?" Phỉ Lợi Khắc Tư vừa nghe vậy nhãn châu xoay động, nói: "Có. Bất quá ngươi dùng cái gì để đổi?" "Cho ngươi hai ngày tự do ở đại lục, điều kiện là ngươi không thể gây phiền phức cho ta, nếu ngươi không có việc gì làm lại đi tiêu diệt một quốc gia, phỏng chừng người ta ngay cả một cơ hội hoàn thủ cũng không có." Lai Ân biết Phỉ Lợi Khắc Tư có chủ ý gì nên nói trước. Phỉ Lợi Khắc Tư cười ha ha, nói: "Mặc cả xong, ngươi muốn bao nhiêu nguyên thạch. "Ngươi tối đa có thể cung cấp bao nhiêu?" "Ít nhất cũng bằng ngọn núi phía sau ngươi." Lai Ân quay đầu lại nhìn, nói: "Số lượng chỉ có thế thôi à?" "Ờ, mà sao người cần nhiều vậy." " Ờ! Ngươi không cần quan tâm làm gì, chỉ cần đem phân nửa cho ta là được." "Không thành vấn đề, đợi ta chút." Phỉ Lợi Khắc Tư bay vào Bạch Cốt Môn. Lai Ân lại triệu hồi Ni Na ra. Không đợi Lai Ân mở miệng. Ni Na đã xòe tay ra, nói: "Cho ta mượn ít tiền!" Lai Ân ngây ngẩn nửa ngày mới bình tĩnh lại, nói: "Mới mượn xong mà, đồ trang điểm lần trước đã dùng hết rồi sao?" "Tặng người khác một phần, một phần khác để Tiểu Lam nhà chúng ta làm đồ điểm tâm." "Tiểu Lam là ai?" "Chính là song đầu Á Thần Long đó." "Đúng là con rồng phá gia chi tử." Lai Ân hung ác nghiến răng, nói: "Nó nhất định phải ăn thứ đó sao." "Dù sao cũng cho ta mượn ít tiền đi mà, ta lại đi mua một ít đồ trang điểm." Ni Na cười, giống như đang đòi bạn trai tiền vậy, tuyệt đối không có ý định ép buộc. "Ác ma đều thích vay tiền như ngươi sao?" Lai Ân bất đắc dĩ lấy túi tiền, đổ ra mười mai ma tinh tệ, nói: "Tiêu pha tiết kiệm thôi, tiền của ta cũng hết rồi." "Được rồi, lần này vì Tiểu Lam ta sẽ tiết kiệm." "Lại mua đồ ăn vặt cho cái đầu long phá gia chi tử kia." Lai Ân có chút đau đầu. "Đương nhiên rồi, bất quá một phần là ta dùng." Ni Na cười nói. Lai Ân vỗ vỗ cái trán, đem quyển trục đưa cho Ni Na, nói: "Mấy thứ này ngươi có thể tìm được không?" "Máu của ác ma, nước mắt Tử Linh, ngươi thế nào nào lại muốn mấy vật cổ quái này, lại còn muốn chính ta giúp a. Nước mắt của Tử Linh không thành vấn đề, ta đi tới khi dễ Vu Yêu khiến hắn khóc là được." Lai Ân toát mồ hôi, trong lòng thầm vì Vu Yêu cầu nguyện, thầm nghĩ : lão huynh, tiểu đệ mặc niệm cho ngươi a, sao lại có một người bạn gái như vậy chứ, ngươi hãy tự cầu phúc đi nhé. Ni Na cầm quyển trục nhìn một hồi, hỏi: "Máu của ai cũng được sao?" "Ai cũng được, miễn là hàng thật. Ngươi nếu có thể lấy máu của Cáp Địch Tư đến đây, ta sẽ bán được một số tiền lớn đó." "Ngươi không lo sẽ bị Minh Thần đại nhân băm vụn sao?" "Hắc, hắc, chỉ đùa một chút thôi mà." Lai Ân cười nói. Ni Na nghe không còn việc gì nữa cũng ly khai. Binh sĩ bốn phía thấy lúc thì đi ra một nam nhân, lúc sau lại đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ, thế nhưng cũng không ai dám đi tới ngăn cản. Bọn họ bất quá chỉ là lục cấp thất cấp chiến sĩ, mọi người đều có thể cảm giác được trên người mỹ nữ kia phát ra một cỗ áp lực kinh khủng khiến bọn họ hít thở không thông. Nhiệm vụ hiện tại của Lai Ân là làm biến dị ma thú, quá trình này rất phiền phức nhưng khi quen rồi cũng cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, ba mươi sáu con dị biến ma thú đã biến dị hoàn thành. Lai Ân giơ cánh tay phải lên, chiếc giới chỉ rất nhỏ trông như một viên hoàn, nếu là người bình thường thấy hẳn là sẽ tưởng đó là một chiếc nhẫn bình thường, cũng không ai đoán được đây là đồ vật của Minh Thần. Lai Ân dùng thần thức dò xét bên trong, chiếc nhẫn liền phát ra một tia sáng, Lai Ân chỉ cảm thấy vô số chú ngữ dày đặc quán nhập vào trong óc. Một tia mê muội qua đi. Lai Ân tỉnh táo lại, chú ngữ đã được hắn ghi nhớ. Nhắm mắt một cái cũng có thể thấy chúng hiển hiện trong đầu, hắn cuối cùng cảm thán, nói: "Triệu hoán chú ngữ của Minh Thần quả nhiên không giống với chú ngữ triệu hoán vong linh pháp sư." Lai Ân chậm rãi mấp máy môi phát ra một tràng âm tiết kỳ lạ, mấy đoạn chú ngữ liên tục biến thàng một hàng dài cổ quái có vận luật. Phong vân trên bầu trời biến sắc, toàn bộ rừng rậm xuất hiện rất nhiều đốm lửa hắc sắc nhảy múa, hoa cỏ cây cối cũng bị hắc diễm bao phủ. Chỉ trong chớp mắt phương viên hơn mười dặm cây cối đều hóa thành tro tàn. Lai Ân lại càng hoảng sợ, hắn cũng đoán được triệu hoán chú ngữ của Minh Thần không tầm thường, thế nhưng không nghĩ ra nó lại có uy lực lớn như vậy, may là đám quân phòng vệ đứng rất xa, nếu không cũng đã lan đến chỗ bọn họ rồi. Đám binh sĩ nhìn thấy một màn này cũng sợ hãi run rẩy không thôi. Dưới hắc diễm bao phủ, đấm vong linh đại quân giống như từ địa ngục đi ra, so với quá khứ triệu hoán bất đồng, những đám vong linh này bây giờ mới chân chính là vong linh đại quân. Thất cấp vong linh kiếm thủ là loại bình thường nhất. Bát cấp vong linh kỵ sĩ bất quá chỉ để làm quân cảm tử mà thôi. Thập cấp linh hồn kỵ sĩ ngưng tụ thành một phiến hắc vụ cùng hắc diễm dung hợp làm một thể. Mười một cấp hắc kỵ sĩ toàn thân mặc giáp trụ cưỡi chiến mã chỉnh tề sắp thành hàng, mỗi hàng năm nghìn người. Mười hai cấp cốt long to hơn cả mười con bò, phục trên mặt đất. Đây đã là cấp chú ngữ thấp nhất rồi. Toàn bộ vong linh quân đoàn đứng im lặng, không có một âm thanh nào vang lên, bọn chúng được triệu đến, chỉ nghe theo lệnh người triệu hồi chính mình mà thôi.