Vương bài pháp thần

Chương 107 : Thần phạt (2).

Cáp Địch Tư dẫn Lai Ân đi , tiện tay phóng một viên hạch tâm vào lục mang tinh trận. Thiên sứ và ác ma đã bỏ chạy, đứng ở cạnh trận chính là Quang Minh thần Phí Lặc, lúc này y phục của hắn có chút nhàu nát, hơn một tháng vất vả đúng là mệt gần chết . Phí Lặc thấy Lai Ân tới, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Năng lượng chỉ có thể duy trì trong mười phút nữa thôi, Lai Ân tiên sinh, hiện tại ngươi hãy đi vào lục mang tinh trận, sau đó thay thế sự vận chuyển của hạch tâm." Lai Ân kinh hoảng nói: "Ngài cứ nói đùa, nếu như ta đi vào còn có thể sống được sao, hạch tâm khổng lồ như vậy, năng lượng hơn mười ngày mới cạn, với tinh thần lực như của ta , đi vào liệu chịu được mấy phút đồng hồ?" "Ha ha, Lai Ân tiên sinh không phải lo, ngươi quá coi thường kết giới do chúng ta bày ra rồi, kết giới này không chỉ hấp thu năng lượng, nếu là ở thần tộc khi tiến vào có thể biến thành một người bất tử, có thể điều động toàn bộ ma pháp trong vòng nghìn dặm, tùy tâm sở dục mà sử dụng, đây chính là khi thần ma chiến tranh chúng ta đã sử dụng, là một trong những vũ khí chủ yếu để thần tộc đối kháng với Ma tộc." "Vậy sao?" Lai Ân nghi hoặc nhìn Phí Lặc và Cáp Địch Tư, nói: "Các ngươi sẽ không gạt ta chứ, lợi hại như vậy vì sao không sớm dùng, huống gì đấy là thần tộc gì đó sử dụng, ta chỉ là một nhân loại có thể dùng được sao?" Cáp Địch Tư cười khanh khách, nói: "Kỳ thực trong cơ thể Lai Ân tiên sinh dòng máu thần tộc đã thức tỉnh rồi, đó cũng do công hiệu của Vĩnh Hằng Chi Huyết quá thời hạn phát huy tác dụng, tuy rằng không thể cải biến năng lực của ngươi, nhưng lại làm cho thân thể của ngươi duy trì được tinh thần lực, ài nói chung, trong cơ thể ngươi đã dự trữ tinh thần lực đã tiếp cận đến mức thần rồi." " Lục cấp thần, nói ra không phải để người ta đập vỡ đầu sao." Lai Ân bĩu môi. Phí Lặc đột nhiên đẩy mạnh Lai Ân vào lục mang tinh trận, nói."Nếu còn trò chuyện thêm nữa chúng ta tất cả sẽ xong đời đó." Lai Ân hoảng sợ vừa muốn mở miệng, lại cảm thấy ý thức của mình bắt đầu khuếch đại vô hạn, có thể thấy rõ ràng toàn bộ Bắc Cực Băng Nguyên, từng ngọn cây nhành cỏ đều có thể thấy được. Phí Lặc nhìn Lai Ân, nghiêm mặt, nói: "Lai Ân tiên sinh cứ tin tưởng chúng ta sẽ không hại ngươi đâu, thế nhưng do thời gian có hạn, chỉ hy vọng ngươi có thể nghe lời ta, bây giờ hãy tập trung thàn thức chú ý đến chiến trường. Sau đó thử thu nạp ma pháp nguyên tố xem." Lai Ân bán tín bán nghi mắt nhìn Phí Lặc. Quyết định làm thử. Khi hắn bắt đầu dùng thần thức cảm nhận sự việc xảy ra trên chiến trường. Lúc thu nạp ma pháp nguyên tố. Toàn bộ các loại ma pháp nguyên tố trong vòng nghìn dặm tại Bắc Cực Băng Nguyên điên cuồng hướng lên khoảng không ngưng tụ. Các ma pháp sư trên chiến trường đột nhiên phát hiện, bọn họ không thể sử dụng bất cứ một loại ma pháp nào . Bao gồm cả năng lượng tồn tại trong cơ thể cũng bị hút một chút. Cát Nhĩ Lợi nhìn về phía bầu trời. Hơi hoảng sợ phát hiện sự dị động trên bầu trời. Hắn nhớ lại đại trận lúc xưa khiến Ma tộc sợ hãi. Cuồng tiếu nói: "Ha ha. Các ngươi tưởng dùng cái loại này có thể giết ta sao? Bất Tử Quân Đoàn của ta chính là không bao giờ chết ." Bên ngoài lục mang tinh trận... Cáp Địch Tư nhìn Lai Ân. Nói: "Kết giới ma pháp này tiêu hao quá mức kinh người. Chỉ có thể duy trì liên tục năm phút đồng hồ nữa thôi. Năm phút này chính là mấu chốt để đi đến thắng lợi. Từ giờ trở đi Lai Ân tiên sinh sẽ tập trung tinh thần điều khiển ma pháp. Ngươi đem mấy vị thần canh giữ trong vòng nghìn dặm xung quanh đây , công kích bất cứ người nào dám tiếp cận nơi này." Cáp Địch Tư nói xong rồi cùng Phí Lặc tiêu thất trước mặt Lai Ân. Bọn họ muốn đi cắt đứt sự vận chuyển của kết giới. Lai Ân thử vận khởi toàn bộ địa lôi nguyên tố, trong khoảnh khắc, từng đạo lôi trụ trên bầu trời chiến trường giáng xuống, hóa thành vô số đạo cấm chú ma pháp rực rỡ, chuẩn xác bắn trúng lên Bất Tử Quân Đoàn. Bạo Nộ thấy một màn này. Không khỏi mừng rỡ, lớn giọng rống : "Mọi người lui lại, đây là kết giới thần phạt, mau nhanh rút lui . Minh Thần người đã chuẩn bị xong kết giới rồi." Liên quân nghe vậy, giống như thủy triều lui lại, toàn bộ chiến trường trong khoảnh khắc chỉ còn lại Bất Tử Quân Đoàn, kẻ nào liều mạng muốn tiến lên một bước đều nhận lấy cái chết. Cát Nhĩ Lợi lại không chết, bị lôi trụ đè không ngóc đầu lên được. Cả người bị nén xuống mặt đất không nhúc nhích được nửa bước, hắn gầm rú, nói: "Chúng thần đê tiện, lại nghĩ muốn phong ấn ta sao? Ha ha nằm mơ đi, cấm ma kết giới còn chưa hoàn thành, đã nghĩ đến truyện phong ấn chúng ta, các ngươi bị ấm đầu à." Lai Ân thấy việc này rất thú vị, hắn điều khiển ma pháp nguyên tố hơn một nửa là ném về phía Cát Nhĩ Lợi. Muốn nhìn một chút người này có thể bị thương tổn đến mức độ nào. Các chiến sĩ rút lui đến bên ngoài kết giới liền nhìn ma pháp nguyên tố trên bầu trời. Hội tụ hoặc thành long, hoặc mũi tên, hoặc thiên thạch, hoặc hỏa cầu các loại hình thái đều bay theo cùng một hướng. A Á Lôi Đức nhìn vậy, nói thầm: "Có lẽ do cái tên kia đắc tội với tiểu tử Lai Ân này. Loại đãi ngộ này quả là quá sức đối với hắn." Phỉ Lợi Khắc Tư gật đầu tán thành. Công kích duy trì liên tục năm phút đồng hồ, sau đó đột nhiên đình chỉ. Trên bầu trời kết giới hắc diễm và thuần bạch đã biến mất, toàn bộ ma pháp nguyên tố cũng hòa cùng không gian. Cát Nhĩ Lợi bị ma pháp công kích bốn phía, cả người bị khoan sâu xuống hơn năm trăm thước. Hắn run rẩy vươn cánh tay bám trên miệng hố, thật vất vả mới leo lên được, thấy liên quân bốn phía một người cũng không có. Bất Tử Chiến Sĩ vẫn xung phong tiến về phía trước, ngay sau đó lại bị một tầng đạm thanh sắc quang tráo chấn bắn trở lại. Cát Nhĩ Lợi kêu to xông lên, tay trái hóa thành búa lớn hung hăng bổ lên, sau đó "phanh" Một tiếng , hắn bị chấn ngược lại hơn trăm thước. "Á, Phí Lặc, Cáp Địch Tư, các ngươi là một đám thần chết tiệt, không để cho ta thoát ra, ta muốn giết các ngươi, muốn giết các ngươi... Ta muốn thống trị toàn bộ đại lục và thần ma hai giới." Bầu trời Bắc Cực Băng Nguyên vang vọng tiếng rít gào như bệnh tâm thần của Bất Tử Quân Đoàn và Cát Nhĩ Lợi. Lai Ân đang chơi đùa sảng khoái, lục mang tinh trận liền biến mất, ý thức của hắn cảm giác cảnh tượng khắp nơi Bắc Cực Băng Nguyên cũng biến mất. Hắn cho rằng có chỗ nào hỏng hóc liền cúi đầu kiểm tra. Cáp Địch Tư và Phí Lặc đồng thời xuất hiện trước mặt Lai Ân. Phí Lặc, nói: "Lai Ân tiên sinh, không cần kiểm tra nữa, thần phạt chỉ có thể duy trì năm phút đồng hồ thôi, toàn bộ pháp trận giờ đã bị hủy." "Có thể nói cho ta biết phương pháp bố trí trận này không ? để lúc rỗi rãi ta chơi đùa cho đỡ buồn." "Không thành vấn đề. Nếu ngươi là nhân tộc , căn bản không thể bố trí trận này, nhưng bây giờ dòng máu thần tộc trong cơ thể ngươi dần dần thức tỉnh , hẳn là có thể làm được. Chỉ có điều ngươi ngươi chưa chắc có đủ tài liệu, bởi vì bố trí kết giới này rất nhiều tài liệu quý." Phí Lặc cười nói liên tiếp giảng cần tài liệu gì , cánh thức bố trí ra sao. Lai Ân sau khi nghe xong phiền muộn, nói: "Ta dù có táng gia bại sản một trăm tám mươi lần cũng không bố trí được một trận, chiến tranh trước đây của các ngươi đúng là rất tiêu tốn nha." "Hiện tại để ta làm lại , phỏng chừng cũng phải táng gia bại sản." Phí Lặc nhún nhún vai, "Hiện giờ tài liệu cũng khó tìm ." "Vậy nếu thần ma đại chiến một lần nữa thì làm sao?" Cáp Địch Tư, nói: "Bọn họ và chúng ta như nhau. Nếu muốn đánh thì cùng chết thôi." Lai Ân đột nhiên cổ quái nhìn hai vị thiên thần, nói: "Nếu không phải nói quá ba câu đã đánh nhau. Các ngươi hợp tác cũng tốt mà?" "Hừ, nếu không phải hắn ở đằng sau lề mề, chỉ mười ngày là bố trí xong trận." Cáp Địch Tư trừng mắt nhìn Phí Lặc. "Sao lại trách ta, ai bảo tài liệu bị thiếu chứ." "Ngươi ngu quá, chuyện lớn như vậy sao không nói sớm." Lai Ân đau đầu, lặng lẽ chuồn ra phía xa, thầm nghĩ: "Được nha, lúc này lại muốn đánh nhau rồi. Oành... Một đạo sóng xung xuất hiện trực tiếp đem Lai Ân chấn bay thẳng lên bầu trời. Lai Ân khóe mắt thấy Phí Lặc và Cáp Địch Tư đánh lên, mình lại đang rơi xuống , vừa lúc rơi trên người A Á Lôi Đức, đem con thỏ nhỏ này đè tắt thở. Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn Phí Lặc và Cáp Địch Tư đang đánh, nói: "Đánh nhau rồi à, đúng là ba câu chưa hết đã động thủ." Bạo Nộ theo dõi thiên sứ trên trên bầu trời, cự long nhìn chằm chằm cốt long. Phỉ Lợi Khắc Tư nhìn chằm chằm A Á Lôi Đức. A Á Lôi Đức nhìn Phỉ Lợi Khắc Tư, nói: "Ngươi nhìn chăm chú như vậy làm gì, chúng ta chẳng phải người một nhà sao." "Ta gần đây đối với việc nướng thịt thỏ rất có hứng thú." Lai Ân lặng lẽ đứng lên, sau đó bỏ chạy . Đầu năm nay, xung đột rất hay xảy ra nha. Hai phút đồng hồ trước là chiến hữu, hai phút đồng hồ sau đã là địch nhân. Rống... Ngao... Lai Ân chưa chạy được ba bước. Đại quân Quang Minh và Hắc Ám đại quân đã đánh tới, ngay sau đó Quang Minh thần điện và Hắc Ám Thần Điện cũng quấn lấy nhau. Lai Ân bây giờ đang ngồi trên lưng ma ưng, so với thỏ còn nhanh hơn, vừa chạy vừa nói: "Sau này nghìn vạn lần không thể đem hai người này thả ra cùng một lúc, nếu không lại gặp đâu đánh đó a." Lai Ân cũng không nhớ rõ bọn họ đánh tới khi nào, chỉ nhớ chờ Phí Lặc và Cáp Địch Tư dừng lại là lúc, vùng xung quanh gần trăm mét, bãi đất đều biến thành một vùng trũng. Mấy sinh mệnh còn sống sót cũng quay lại. Quang Minh thần điện và Hắc Ám Thần Điện, lại lưỡng bại câu thương, người sống sót chỉ còn một hai vạn. Khi đánh nhau với Bất Tử Quân Đoàn một người cũng không chết, vậy mà khi nội chiến lại chết gần bảy tám phần. Lai Ân phiền muộn, cái này còn có đạo lý không. Đúng là một hai vạn người sống sót trong trận chiến này đều đột phá bình cảnh, vốn nghĩ uống Vĩnh Hằng Chi Huyết có thể tiến giai một hai cấp, kết quả là nhất cấp cũng không tiến được, điều này khiến Lai Ân tức ói máu. Những người còn sống của hai bên thần điện. Mười một cấp trực tiếp tiến giai lên mười hai cấp. Mười hai cấp còn lại là tiến lên thánh giai, cũng chính là mười hai cấp thánh kiếm sĩ, có lẽ còn có thánh ma đạo.