Vườn Trẻ Thiên Đình
Chương 17 : Côn du
Hắn không xứng để bản tọa phải cúi đầu
“Nếu như là một tiên nữ…” Bạch Trạch cũng ngã vào đám mây, cười bổ sung, tự cảm thấy mình nói một câu rất hài hước, nở nụ cười một lát, thấy Phù Lê không để ý đến mình, liền nhích đến gần, nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của Phù Lê một cái, duỗi ngón tay ra chọt chọt: “Nói nửa ngày trời, đến cùng là ai cứu ta?”
“Bản tọa không phải thiên thư, làm sao biết được?” Phù Lê hừ một tiếng, đứng dậy, đè mây xuống nhanh chóng bay về phía bên dưới.
“A ——” Bạch Trạch sợ hết hồn, nhìn chung quanh, mới nhận ra bọn họ đã đến núi Côn Du.
Núi Côn Du tọa lạc trên một tòa tiên đảo, bốn phía đều là nước biển, bởi vì có cây Phù Tang sinh trưởng, linh khí mười phần, xa xa mà vẫn có thể ngửi được khí tức tiên linh. Chỉ là bây giờ, bọn họ đã tiếp cận đến đỉnh núi, vẫn không ngửi được chút tiên khí nào.
“Ồ?” Bạch Trạch cưỡi mây bay xung quanh núi một vòng, cảm thấy có chút quái lạ, chuẩn bị hạ xuống xem một chút, nhưng “Ầm” một tiếng đụng vào thứ gì đó, ngay lập tức từ trên mây rơi xuống, ngã vào trong biển.
“Hừ hừ!” Bạch Trạch hóa thành nguyên hình, lướt sóng mà đến, hai ba bước đã chạy tới, tiếp được Phù Lê rơi xuống.
“Có kết giới.” Phù Lê ngồi trên đỉnh đầu Bạch Trạch, sờ sờ lồng bảo hộ không nhìn thấy kia.
“Nguy rồi, là hộ sơn đại trận của núi Côn Du.” Bạch Trạch nhíu mày. Khi Đông Hoa Đế Quân làm chủ núi Côn Du, có xây dựng một cái hộ sơn đại trận, dùng để bảo vệ cây Phù Tang, bình thường cũng không mở ra, chỉ khi nào hắn rời khỏi núi Côn Du hoặc xảy ra chuyện gì bất ngờ, mới mở trận pháp.
Bây giờ, chỉ sợ là do Đông Hoa Đế Quân nhỏ đi, không có sức chống cự yêu ma, các đạo đồng liền mở ra hộ sơn đại trận.
“Có thể gọi đồng nhi đến mở không?” Phù Lê gõ gõ lồng bảo hộ trong suốt.
NOTE: đạo đồng, tiên đồng, đồng nhi… là cách gọi mấy đứa nhỏ theo hầu các vị tiên.
“E là… không được…” Bạch Trạch quay đầu, nhìn ranh giới giữa trời và biển phía xa xa, có ngũ thải tiên quang, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh từng trận nổ. Bên kia, chính là Na Tra mang theo thiên binh cùng yêu ma ác chiến, nếu nơi này mở trận pháp ra, con thượng cổ đại yêu kia liền có thể trong nháy mắt chui vào, đến lúc đó cướp được một hai quả Phù Tang để ăn, pháp lực tăng lên, liền xong đời.
“Vậy ý ngươi thế nào?” Phù Lê nhăn lông mày nho nhỏ lại, hai người họ chả nhẽ phải chờ ở chỗ này đến lúc Na Tra đánh xong à? Bên kia nếu như ác chiến đến chín ngày chín đêm thì phải làm sao?
Bạch Trạch là thần thú thông hiểu thiên địa, biết rất nhiều chuyện trên thế gian, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên mắt sáng rực: “Ta còn biết một con đường, chúng ta đi.” Dứt lời, mang theo Phù Lê nhắm về hướng bờ biển Đông Hải mà chạy.
Bốn trảo tạo mây, không chìm không ướt, cự thú trắng như tuyết chạy vội ở trên mặt biển. Phù Lê núp bên trong mao mao trắng như tuyết, tùy ý để Bạch Trạch cõng chạy về phía trước.
Ngây người trên thiên đình lâu như vậy, Bạch Trạch đã sớm ngột ngạt đến mức mốc meo, hiện tại có thể vung chân chạy, cao hứng không ngừng được, một bên chạy một bên gào to gừ gừ.
Trên biển có ngư dân nghe được tiếng gầm rú, ngẩng đầu nhìn trời, thấy một tia sáng trắng xẹt qua nơi trời biển giao nhau, còn mang theo thụy khí ngũ sắc kéo dài không tiêu tán.
“Chắc chắn tiên nhân đi ngang qua!” Ngư dân sôi nổi cảm thán, ngay tại chỗ quỳ lạy.
Một đường chạy đến bờ Đông Hải, Bạch Trạch hóa thành hình người, ôm Phù Lê rơi xuống đất. Trên bờ biển rất là náo nhiệt, có ngư dân đánh cá trở về bán ngay tại chỗ, có tiểu thương thu mua cá dắt xe lừa cùng ngư dân cò kè mặc cả, tiếng người huyên náo, ầm ĩ vô cùng.
Bạch Trạch đem bộ quần áo hoa lệ trên người xóa đi, đổi một thân quần áo vải thô, trà trộn trong đám người cũng không gây sự chú ý. Chỉ là, Phù Lê Thiên Tôn trong ngực y vẫn đang mặc tiên y thắt lưng gấm, vừa nhìn liền biết không phải đứa nhỏ gia đình bình thường.
“Nhanh, đổi xiêm y đi.” Bạch Trạch dùng cơ thể của mình che cho Phù Lê, muốn hắn đổi bộ trên người thành quần áo trần gian.
Phù Lê vung vẩy tay áo, đem tiên y thanh sắc hóa thành áo vải thanh sắc.
“Phì ——” Bạch Trạch nhìn Phù Lê sau khi biến đổi, không nhịn được cười ra tiếng. Người này có lẽ sau khi nhỏ đi pháp lực không khống chế được, chỉ thay mỗi bộ quần áo ngoài, mũ thông thiên thanh ngọc trên đầu vẫn còn. Mà một bé con như thế, lại mặc bộ xiêm y của nam tử trưởng thành trên người, chỉ là thu nhỏ lại một chút, nhìn thế nào cũng hơi quai quái.
Bất đắc dĩ, Bạch Trạch chỉ đành đem Phù Lê ôm lấy, tự mình thi triển pháp lực thay đổi xiêm y cho hắn. Xoay người lại, dân chúng liền nhìn thấy trong lòng Bạch Trạch ôm một bé con tóc để chỏm, mặc quần áo vải thô tay áo hẹp. Có điều, dù có một thân áo vải, cũng khó có thể che lấp được tiên khí lúc ẩn lúc hiện trên người Thiên Tôn.
“Vị đại ca này, xin hỏi đến núi Côn Du thì đi thế nào?” Bạch Trạch ôm Phù Lê, đi tới trước một chiếc xe ngựa, hỏi người đánh xe.
“Núi Côn Du, ước chừng cách đây ba mươi dặm, ta đang muốn đến huyện Côn Sơn, các ngươi một lớn một nhỏ, ba mươi đồng tiền.” Phu xe nhìn trang phục của hai người, ước chừng là gia đình bình thường, lại nhìn khuôn mặt một cái, liền có chút trố mắt. Người trẻ tuổi này, mặt mày như ngọc, ôn hòa có lễ, tất nhiên là một người đọc sách; đứa bé kia, ngũ quan tinh xảo, kiến chi vong tục, nét mặt khó giấu được vẻ ngạo nghễ, giống như một bé con nhà vương công quý tộc.
NOTE: kiến chi vong tục – cùng người này gặp mặt, lập tức sẽ quên mất những dung tục trên đời.
“Xe ngựa chậm quá, chúng ta mua ngựa thôi.” Bạch Trạch suy nghĩ một chút, từ chối lời mời của phu xe, lại ôm Phù Lê đi mua ngựa.
“Trên đất này cũng có núi Côn Du?” Phù Lê hơi nhíu mày, hắn đã lâu không xuống phàm trần, tình cờ đến thăm Đông Hoa Đế Quân, cũng là đi đến tòa tiên đảo biển kia, không biết rằng trên mặt đất cũng có.
“Có, tên Đông Hoa kia đòi hỏi nhân gian phải cung phụng, nhưng kêu người ngồi thuyền ra biển thì không tốt cho lắm, nên tạo một tòa núi Côn Du ở ngay trần gian, xây dựng đạo quán. Hắn vẽ một pháp trận có thể trực tiếp thông đến trên biển ở trong đạo quán.” Bạch Trạch nhỏ giọng giải thích, trong khi nói chuyện đã đi được tới chợ.
Ngựa ở nhân gian rất đắt, Bạch Trạch dùng một khối ngọc thay cho ngân lượng, mua một con ngựa lông xám, lại thêm bộ yên và một bao đồ ăn, lúc này mới ôm Phù Lê cưỡi lên ngựa, lắc lư đi về phía núi Côn Du.
“Hí ——” Đi chưa tới năm dặm, ngựa lông xám liền hí một tiếng, cong chân muốn ngã chổng vó.
Bạch Trạch nhanh tay lẹ mắt ôm chặt Phù Lê, tay còn lại nắm lấy bao vải đựng đồ ăn, bay lên trời, lúc này mới không bị ngã. Nhìn thấy con ngựa kia ngã lăn trên mặt đất, thở phì phò, Bạch Trạch đem Phù Lê buông xuống, để hắn ôm túi vải, còn mình tiến lên sờ sờ đầu con ngựa.
Đem chút thần lực xoay chuyển trong cơ thể ngựa một vòng, Bạch Trạch thở dài, trong lòng biết mình đã bị gian thương lừa: “Ngựa có bệnh, không còn sống lâu được nữa.”
Y chọn con ngựa này bởi vì xương cốt nó rất tốt, chắc hẳn là một tuấn mã. Bây giờ xem ra, chủ nhân trước không cưỡi đến nó, chỉ để cho con ngựa này làm việc nặng, khổ cực sinh bệnh ảnh hưởng đến xương cốt, bây giờ không làm việc nổi nữa, liền bị đem ra bán tháo.
Phù Lê đi tới, nhìn con ngựa lông xám kia, trầm mặc chốc lát, từ trong tay áo móc ra một viên kẹo, đút vào trong miệng con ngựa.
“Tiên đan này…” Bạch Trạch muốn nói lại thôi, đây là do Lão Quân sau khi nhỏ đi luyện chế, cũng đâu phải tiên đan thật, ăn cũng không có tác dụng gì nhiều.
Nói chưa dứt lời, con ngựa lông xám kia đã đem viên kẹo nuốt xuống, quanh thần nổi lên kim quang.
Bạch Trạch trừng to mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ, những viên tiên đan này tuy rằng luyện hỏng, nhưng bên trong vẫn có linh khí. Chút linh khí này đối với tiên nhân có cũng bằng không, nhưng đối với những sinh vật sống dưới thế gian mà nói, vẫn là linh đan thần kỳ hiếm thấy giống như trước. Kim quang tản đi, con ngựa xám mới vừa rồi còn thoi thóp đã lại nhanh chóng đứng lên, tiếng hí trong trẻo vang lên, chạy chậm quanh người Phù Lê một vòng, dùng cái đầu to ủn ủn tay áo hắn.
Phù Lê nhíu nhíu mày, né tránh thân cận của con ngựa, duỗi tay về phía Bạch Trạch.
Bạch Trạch bị động tác muốn ôm một cái này làm cho chấn động rồi, ngừng thở không dám nhiều lời, sợ hắn giống như lần trước lấy lại tinh thần không cho ôm, hai ba bước tiến lên, nhanh chóng đem người ôm vào trong lòng, xoay người lên ngựa.
“Hí ——” Sau khi thay gân đổi cốt con ngựa xám này hưng phấn dị thường. Bị ghìm trụ dây cương, có sức người dẫm trên bàn đạp, rồi sau đó nó lấy tốc độ ngày đi ngàn dặm mà phi như bay.
Bạch Trạch ôm chặt bé con trong lồng ngực, sợ hắn buồn chán, từ bên trong túi vải lấy ra một khối điểm tâm, đưa cho Phù Lê. Phù Lê ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, nhận lấy gặm từ từ.
Núi Côn Du không xa, sau một canh giờ, hai tiên một ngựa liền đến được dưới chân núi. Bởi vì tên tuổi Đông Hoa Đế Quân, nên hương khói đạo quán này rất sung túc, người đến đây cầu tiên vấn đạo nối liền không dứt. Cũng chẳng biết có phải vì ăn được tiên đan hay không, con ngựa xám này hết sức lợi hại, ở trên đường núi chật hẹp mà cũng có thể vững bước đến mức dị thường, đi thẳng đến đạo quán trên núi.
“Xin xăm hay đoán mệnh?” Vào trong đạo quán, thấy hai người quần áo không tầm thường, có một tiểu đạo sĩ liền tiến lên đón tiếp.
“Chúng ta tới gặp Đông Hoa Đế Quân.” Bạch Trạch cười, nắm tay Phù Lê đi vào chính điện. Trong chính điện dựng một pho tượng Đông Hoa Đế Quân, mặt dài tai to còn có mấy chỏm râu, coi như cùng bản thân Đông Hoa Đế Quân… không giống một chút nào.
Thiện nam tín nữ quỳ gối bái lạy trên đệm bồ đoàn, Bạch Trạch cùng Phù Lê đứng ở giữa cung điện, trông có vẻ phi thường nổi bật.
“Đứa nhỏ, nhanh quỳ xuống dập đầu với Đế Quân.” Bên cạnh có vị đại thẩm thấy Phù Lê đáng yêu, không nhịn được nhắc nhở một câu.
“Dập đầu?” Phù Lê cười gằn: “Hắn không nhận nổi của bản tọa một lạy.”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều kinh hãi.
“Đứa bé này, sao có thể nói thế!”
“Đúng đó, còn nhỏ tuổi đã cuồng vọng như vậy.”
Mọi người nói, đem ánh mắt khiển trách lia về phía Bạch Trạch, Bạch Trạch nuốt nước bọt một cái, ôm Phù Lê nhanh chân chạy về phía hậu điện.
“Bọn chúng nhất định là yêu tà!” Có người đột nhiên nói một câu như vậy. Gần đây thường phát sinh quái sự, nghe đồn là do yêu ma quấy phá, mọi người trong lòng hoang mang, nên mới đến điện Đế Quân bái lạy. Bây giờ trong đại diện thế mà lại xuất hiện hai kẻ bất kính với Đế Quân, xem ra rất không bình thường.
“Cái tên nam tử trưởng thành kia trông không giống phàm nhân, ắt hẳn là hồ ly tinh biến thành.” Có thư sinh mở miệng nói. Trong sách thường viết, người lớn lên đẹp đến hoàn mỹ không một tì vết, đều là hồ ly tinh. Nam tử mặc áo trắng vóc người quả thực quá mức đẹp đẽ, khiến người ta vừa nhìn một cái lòng liền sinh ngóng trông, chắc chắn có quỷ!
Nghe được lời ấy, mọi người dồn dập đứng dậy, đuổi theo.
“Không thể để cho yêu vật làm bẩn thần điện của Đế Quân!”
“Yêu vật sẽ không làm hại chúng ta chứ?”
“Không sợ, chúng ta đang ở trong đạo quán!”
Ấy nhưng mấy đạo sĩ trong đạo quán lại có chút sợ sệt, bọn họ đều là phàm nhân, sư phụ của bọn họ cũng là phàm nhân, căn bản không có cái gì gọi là pháp lực.
—— Tiểu kịch trường:
Bách tính giáp: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, bảo vệ bách tính.
Bách tính ất: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, hàng yêu trừ ma.
Bách tính bính: Xông lên, nơi này có đạo sĩ, bắt được mỹ nhân.
Đạo sĩ: … Các ngươi đừng kích động o(>﹏
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
15 chương
39 chương
56 chương
45 chương
9 chương
39 chương
280 chương