Tối 31/10, 18h30... Tại nhà Nhật Hạ... Nhật Hạ lẳng lặng ngồi trên ghế, phó mặc số phận cho Nguyệt Đông và Sukei. Nguyệt Đông tập trung cao độ vào khuôn mặt Nhật Hạ. Trang điểm cho chị khó vô cùng, chị cứ ngọ nguậy ngọ nguậy, xoa xoa gãi gãi làm Nguyệt Đông tức điên, ấy vậy mà hôm nay chị lại im lặng đến lạ thường làm Nguyệt Đông tò mò. -Chị à, hôm nay... chị tham gia lễ hội gì vậy?-Nguyệt Đông rụt rè hỏi, tay đang đánh son cho Nhật Hạ cũng chậm lại, mắt nhìn đôi mắt đang nhắm hờ của Nhật Hạ mong chờ. Nghe câu hỏi của em gái, Nhật Hạ mãi lúc lâu sau mới cười mỉm dặn ra được mấy chữ: -.....Halloween..... Nguyệt Đông giật mình. Thôi chết, hôm nay cô chưa đi viếng mẹ. Nhìn vẻ mặt của em gái, Nhật Hạ cười tươi giả tạo: -Đừng lo, hôm nay chị đi viếng rồi! Nguyệt Đông gậy đầu. Miệng cô không nói không có nghĩa là cô không có gì muốn nói. Nguyệt Đông ngay lúc này đang rất muốn hỏi Nhật Hạ thật có thể đi dự lễ hội này không, nhưng lúc bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Sukei thì lại trầm xuống một hồi. Shiki ngồi gần đó nhìn tổng quan một lượt thì thở dài. Dạ Thiên, anh lâu la quá! Trang điểm xong từ lâu rồi! Lúc này ở ngoài đường, có một anh chàng đang phi con xe Lamborghini màu đen tuyền như điên mặc cho tiếng chửi bới của người đi đường. Tuy Nhật Hạ luôn cười nhưng ai cũng biết cô đang rất khổ tâm. Nhật Hạ che giấu tâm tư giỏi đến mức người nào không biết về quá khứ của cô chắc cũng tưởng cô không có chuyện gì. -Sul Hwa, em... có thể ăn một chút không? Từ sáng đến giờ em chưa ăn tí nào!-Sukei cất giọng trầm trầm. Anh đau lòng nhìn người con gái có hương trà la hán đang mặc anh chỉnh hộ trang phục. Chỉ có một việc đi dự lễ hội thôi mà Nhật Hạ đã khiến anh đau lòng thế này thì không biết mai sau thế nào. Haizzz.... Chắc giờ anh có... lợi dụng xờ mó một tí chắc cô cũng chả có phản ứng gì đâu! Nhật Hạ giật mình nhìn Sukei. Vẻ mặt anh đau khổ quá, Nhật Hạ quên mất mình chưa ăn gì từ sáng tới giờ làm anh chú ý. Mỗi khi lo lắng cho cô anh đều đáng thương đến thế này sao? Cô thật đáng trách, để người anh trai mình yêu quý nhất phải lo lắng cho mình chỉ vì cái việc cỏn con này. Bất giác, Nhật Hạ nhăn nhó khuôn mặt đã trang điểm xong, vòng hai tay ôm cổ Sukei rồi thì thầm: -Anh... em xin lỗi! Tiếng nói tuy nhỏ nhưng đủ để tất cả những người đang có mặt tại đây nghe thấy, bao gồm tên con trai mặc vét trắng đang đứng chết trân ở cửa. Dạ Thiên vừa bước vào nhà Nhật Hạ, nhìn thấy cảnh này thì xót xa. Có lẽ, cô ấy coi trọng anh Sukei hơn mình! Tuy lòng thì đau như cắt nhưng Dạ Thiên vẫn phải vui vẻ vào nhà chào mọi người. Cái từ “anh” Nhật Hạ dành cho Sukei Dạ Thiên không hề biết đó có nghĩa là “anh trai” nên suốt những ngày qua lại với Nhật Hạ, từ đó không biết đã dày vò Dạ Thiên bao nhiêu lần. Nay, nó lại được phát ra, trong cảnh Nhật Hạ đang thân mật với người khác..... -Vậy em sẽ ăn chứ?-Sukei tự nhiên bị ôm cả người cứng đờ, lúc sau mới hoàn hồn hỏi hỏi. -Vâng!-Nhật Hạ cười một nụ cười toả nắng như mọi ngày làm mọi người an lòng. Không ai biết, sâu thật sâu, tâm can cô đang gào khóc. Nhật Hạ ngoan ngoãn ăn một bát cơm, cảm nhận tình thương mọi người dành cho mình, nhiều nhất cảm nhận từ Sukei. *** Tối ngày 31/19, 18h45... Tại cổng trường Thanh Lịch... Cứ có dịp là đoàn Nhật Hạ lại đi cùng với nhau. Lâu dần, người trong trường cũng quen với cảnh này nên không còn trầm trồ như trước nữa. Nhưng tất nhiên việc bị khí chất cao sang của nhóm người Nhật Hạ thu hút cũng vẫn không thể tránh khỏi. -Xin hỏi các bạn đăng kí nhân vật nào?-Một bạn đại diện cho nhóm người trực sẵn ở cổng trường ra hỏi. Cô bạn giấu đi vẻ kích động, tay để tư thế cầm bút chuẩn bị ghi tên vào danh sách. -Nửa người nửa xương?-Dạ Thiên cũng không biết nên gọi cái cậu đang hoá trang là gì. Gọi như vậy vì cậu đang mặc vét trắng, bên mắt trái được quấn băng gạc quanh đầu cùng với toàn bộ bàn tay trái, trên phần băng còn được nhỏ vài giọt phẩm đỏ tô điểm cho toàn thân “bạch y” của Dạ Thiên. -À vâng! Còn bạn và anh?-Cô bạn ghi sổ quay qua nhìn Nhật Hạ trong bộ đồ cúp ngực trễ vai màu trắng, phía dưới tà váy dài đến đầu gối ánh tím, chân đi guốc cao gót màu đen tím và một cái nơ to xinh xắn cùng màu ở cổ, tóc rắc kim tuyến tím búi kì lạ lệch sang một bên còn cài thêm vài bông hồng giả.(xem hình, cái váy cúp ngực này gần giống với cái váy Nhật Hạ mặc ở chỗ làm thêm) Nhật Hạ vẫn đang ngơ ngác. Hồi nãy cô để mặc cho Sukei muốn làm gì thì làm nên giờ chả biết mình đóng vai gì. Liếc ánh mắt cầu cứu về phía Sukei, Nhật Hạ nhận được một nụ cười ấm áp. -Haha Nhật Hạ, em không thấy khó chịu khi cái răng nanh cứ chạm vào môi sao?-Nhìn “anh trai” trong bộ vét đen, răng nanh nhỏ hơi dài so với thường ngày thì Nhật Hạ giật mình sờ sờ răng nanh của mình. Ưm, dài hơn một chút, là răng giả? Chẳng lẽ... Nhật Hạ còn đang hốt hoảng thì Sukei đã lên tiếng: -Tôi với cô ấy là ma cà rồng! Nhật hạ kinh sợ nhìn Sukei, vô thức tự nhiên tránh xa khỏi cái khoác vai của anh, tay cũng không an phận cậy cậy cái răng giả, mắt trợn to sợ hãi. Cô đang rất cố gắng để không hét lên thật to. Sukei nhìn biểu hiện của Nhật Hạ thì như đã đoán trước kéo giật cô về phía mình. Vỗ vỗ vai Nhật Hạ, Sukei dỗ dành: -Ngoan ngoan, đây chỉ là giả thôi! Anh sẽ bảo vệ em mà! Nhật Hạ nhìn khắp sân trường toàn là “ma” thì sợ hãi nép vào ngực Sukei, miệng cười gượng gạo. Người ngoài nhìn thấy tưởng hai bạn trẻ đang âu yếm nhau rất chi tình củm. -Thiên thần!-Shiki mặc bộ đồ trắng viền đính gai bó sát, phía sau có hai cái cánh trắng to bằng khổ giấy A4, mặt lạnh tanh đăng kí làm cô bạn ghi sổ suýt phụt máu mũi. Ôi chao nhìn gai nhỏ kìa, nhìn hai cái dây xích đung đưa ở túi quần kìa! Đây phải chăng là thiên thần... sát thủ ? Shiki biết nhân vật này sao? -À vâng! Thiên thần sát thủ phải không em?-Cô bạn ghi sổ ghi ghi. Tự nhiên thấy Shiki quát: -Thiên thần sát thủ??? Chị đang nói cái khỉ gió gì vậy? Em nói là thiên thần! THIÊN THẦN hiểu chưa?! Các anh chị làm việc thế này à? Em sẽ nói với hiệu trưởng....-Shiki đang điên vì Nguyệt Đông không chịu đi cùng, có chỗ chút giận thì quát ầm lên mặc cho mấy bạn trực cổng xin hết lời. Nhầm có tí mà ghê gớm thế? *** È hèm... Tềnh hềnh là tớ phải đi biển đến 20/6 mới về nên diễn biến chap này tạm thời chia làm 2 phần đi, cho tớ có thời gian suy nghĩ! Hehe chap hơi nhạt có gì đọc đỡ nha! Chap sau tớ hứa sẽ cho thêm gay cấn! Cảm ơn đã đọc đến chap này!