Vùng Đất Vô Hình

Chương 93 : Nghiệt ngã ( phần cuối)

Ánh trăng trên cao như chơi đùa với lão Cá Chèo, nó thoát ra khỏi màn mây trong giây lát rồi lại trốn vào đó, bỏ lại lão trong cơn sợ hãi khủng khiếp và bóng tối đen kịt. Chân tay lão Cá Chèo lúc này đã cứng đờ, mà bờ ao thì vừa trơn lại vừa dốc, lão không thể lên được. Lão đành phải đứng dựa sát vào bờ ao thở hổn hển. Tay , quần áo, đầu tóc dính đầy bùn đất. Mưa phùn khiến áo lão ướt đẫm, lạnh run lên. Thế nhưng cái con ma quỷ với khuôn mặt đáng sợ đó dường như chỉ chơi đùa với lão. Lão chờ hơn nửa canh giờ, đến lúc mưa tạnh, nó cũng không hề hiện ra. Dường như nó chỉ dọa cho lão sợ mà thôi. Mây đen cũng bắt đầu tan đi. Ánh trăng lại rọi xuống, lạnh lẽo mà cô độc. Lão Cá Chèo nhìn ao nước mênh mông bắt đầu phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Lão thầm nghĩ có lẽ con quỷ còn chưa vội ăn thịt lão. Lão liền khoát nước rửa mặt. Nước ao lạnh buốt làm những đường máu trên thái dương lão giật giật. Một cơn gió thổi qua khiến lão lạnh buốt. Lão Cá Chèo nghĩ phải tìm đường lên hong khô nếu không thì ngày mai cũng chết vì cảm lạnh. Bất chợt trong lúc cúi người xuống rửa mặt, lão bất chợt lại thấy khuôn mặt khủng khiếp hồi nãy. Lão kêu rú lên vì sợ hãi, lùi lại mấy bước. Nhưng một lúc sau, lão cũng không thấy điều gì xảy đến với mình. Có lẽ đó là một con quỷ hiền lành chăng? Nghĩ nghĩ lão Cá Chèo lại nhìn xuống ao. Trong bóng nước, hình dạn con quỷ hiện lên một cách rõ ràng. Mái tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo xù xì đầy vết chân chim, cái mũi không có lỗ mũi và cái miệng rộng dường như được ai đó khâu lại. Đó là một khuôn mặt xấu xí và đáng sợ nhất mà lão từng thấy. Kỳ lạ hơn trên cái cổ lão còn thấy được một vết sẹo dài giống hệt của lão. Đó là vết sẹo vào cái ngày mà lão thua luôn cả số tiền bán vợ. Lão muốn tự tử nhưng không thành. Ông trời đã bắt lão sống tiếp với cái sẹo để đền bù những tội lỗi mà lão đã gây ra trong quá khứ. Lão đưa đưa tay sờ cổ của mình. Vết sẹo vẫn còn đó. Kỳ lạ thay con quỷ dưới nước cũng đưa tay sờ cổ của nó, sờ lên vết sẹo. Lão Cá Chèo chợt sững sờ. Lão đưa tay lên miệng. Con quỷ cũng đưa tay lên miệng. Lão sờ lên da lên môi. Con quỷ cũng làm y như vậy. Đột nhiên lão Cá Chèo giật thót. Lão không có môi nữa. Lão sờ sờ lại. Cái miệng của lão dường như bị biến mất, thay vào đó là một đường khâu dài. Lão sờ lên mũi. Hai lỗ mũi của lão cũng không còn. Lão cá chèo chết lặng. Đến giây phút này lão mới hiểu ra rằng cái con quỷ mà lão nhìn thấy dưới nước chính là cái bóng của lão. Lão cũng hiểu ra tại sao người dân trong làng lại sợ hãi và bỏ chạy khi thấy lão. Đó là lão không còn là một con người, hay đúng hơn là không còn khuôn mặt của một con người. Lão Cá Chèo cứ đứng thế trong làn nước ao lạnh buốt. Ngày hôm sau, người đi làm đồng phát hiện ra một người đàn ông nhiều tuổi chết cóng vì lạnh giữa làn nước ao. Ông ta có một khuôn mặt thật kỳ dị và khủng khiếp. Người dân trong làng tìm vào trong chùa Ân để tìm sư thầy đến siêu độ ông ta thì phát hiện ra tất cả người trong chùa đều đã biến mất. Dân làng lúc này mới nhốn nháo vào huyện thành để báo quan. **************** Lúc này trong lao ngục của huyện thành, thằng Ca cũng đã hoàn thành việc chuẩn bị trận pháp. Cờ phướn và ngựa xe vàng mã đã được bố trí đúng chỗ. Y cũng bắt đầu đổ Kê Cốt Huyết Tinh Dẫn lên những đường rãnh mà y đã đào sẵn. Lúc thấy cai ngục vào mở cửa, thằng ca mới thắp hương và đốt một mảnh áo mình thả vào trong pháp trận. Sau đó, y nhét mấy lượng bạc cho cai ngục dặn một lát nữa dập lửa và dọn dẹp dùm y. Cai ngục được tiền hí hứng lắm đồng ý ngay lập tức. Hai ngày qua, ông khách sộp kỳ quái này đã tặng cho gã khá nhiều tiền bạc, bằng cả nửa tháng lương của gã. Gã quyết tâm làm hài lòng ông khách để có khi sau này còn chiếu cố cho gã. Thật kỳ quái, ông khách vừa ra khỏi cổng ngục là vắt chân lên cẳng chạy biến. Gã cai ngục kỳ quái lắm. Gã tự nhủ thật sự là người trên đời thể loại gì cũng có. Cai ngục lại quay trở lại trong nhà ngục. Gã phải dọn hết cái đống đồ cúng bề bộn mà ông khách sộp bỏ lại. ít nhất là phải dập tắt cái miếng vải cháy của ông khách, đề phong nó cháy cả ngục giam. Trên đường, chợt có một bàn tay vươn ra kéo gã lại. Cai ngục giật mình nhìn, thì ra là tên bạn nối khố của gã. Bạn nối khố liền hí hửng hỏi: “Thế nào hôm nay lại được bao nhiêu tiền là Ba Đọi?” Ba Đọi là tên cúng cơm của gã, được cha mẹ lấy cho từ ngày bé, với hi vọng mỗi bữa gã ăn được ba bát cơm. Cai ngục liền cười ha hả, vỗ vỗ vai bạn nối khố. “Yên tâm trưa nay ca mời ngươi uống rượu. Ba Đọi này có tiền, đã bao giờ để huynh đệ đói đâu.” Bạn nối khố của Ba Đọi nghe vậy cũng sướng. Liền giả vờ xoa hai tay xun xoe. “Được rồi, hôm nay Ba Đọi ca có tiền. Mà có tiền thì làm đại gia. Cần thằng đệ này giúp đỡ gì, Ba Đọi ca cứ nói.” Ba Đọi cười ha hả. Nghĩ tới cái gian ngục của ông khách sộp còn bày bừa, Ba Đọi liền nói yêu cầu. “Hôm nay Ba Đọi ca đau mỏi, thằng đệ dọn dùm ca cái ngục giam số mười bảy.” Bạn nối khố của Ba Đọi hí hứng, chắp tay. “Ba Đọi ca yên tâm. Đảm bảo dọn sạch sẽ tươm tất. Ba Đọi ca cứ nghỉ ngơi chờ tin tốt lành.” Ba Đọi cười vui, bảo: “Dọn nhanh ca dẫn đi ăn sáng. Lâu lắm rồi chưa đến hàng cháo lòng nhà mụ Chà béo.” Nghe đến ăn, bạn nối khố của Ba Đọi liền chạy biến. Ba Đọi thì ung dung nằm xuống cái chõng tre gần đấy, châm ít thuốc lào, uống chén trà nguội. Thế nhưng chờ cả canh giờ vẫn không thấy bạn nối khố của gã quay lại. Ba Đọi lúc này mới bực mình đứng lên đi tìm. Mùa này vắng tù nhân, hơn nữa trời bắt đầu lạnh nên dường như đám tù nhân cũng chưa dậy, cả căn ngục giam thật im ắng. Chỉ có tiếng giày của Ba Đọi dẫm trên gạch, rất nhẹ nhưng cũng đủ vang vọng. Ba đọi tiến vào dãy tù số ba, nơi có căn phòng giam số mười bảy của ông khách hồi nãy. Ba Đọi đi vào. Một giãy phòng giam có sáu căn. Lúc này phòng giam số mười ba, mười lăm, mười sáu, mười bảy, mười tám đều không có người. Phòng giam số mười bốn có một lão cướp đường đã ăn cơm ngục sáu năm. Lúc này lão đang quay vào trong tường, nằm co ro như con tôm. Dường như lão lạnh lắm nên Ba Đọi thấy lão run lên cầm cập.