Vùng Đất Vô Hình
Chương 88 : Như nước trôi qua cầu
Đêm nay có lẽ là một đêm khó ngủ đối với lão Cá Chèo. Lão được đi hết từ những cung bậc cảm xúc này đến những cung bậc cảm xúc khác. Những cảm xúc mà có lẽ chỉ có cuộc đời thăng trầm chìm nổi của lão mới có thể so sánh nổi. Ông trời không hoàn toàn nhắm mắt với lão. Lão được tặng cả một món quà quý giá vào lúc lão cần tới nó nhất. Thế nhưng món quà đấy là một món quà đáng sợ nhất cuộc đời. Không như những người trẻ tuổi, những kẻ gan lớn bằng trời, từ giây phút đầu nhìn thấy con hình nhân màu đỏ dưới làn nước, lão Cá Chèo đã biết mình bị quỷ ám. Không phải một con quỷ thông thường, mà là một con quỷ kỳ dị trong chiếc xe ngựa. Lão cũng sợ hãi lắm. Nhưng lão biết chiếc xe ngựa là một cơ hội. Con quỷ tạm thời không làm hại lão, có thể vì nó chưa đói bụng, hoặc nó cần lão giúp đỡ nó làm một việc gì đó. Bởi vậy chỉ cần lão không rời xa chiếc xe ngựa, con quỷ hẳn sẽ không làm gì lão cả.
Màn đêm vẫn bủa vây lấy hồ nước mênh mông bên cạnh trang viên nhà họ Hoàng. Không một chút ánh sáng khiến nó dường như càng rộng và u tối hơn. Chiếc xe ngựa vẫn lộc cộc chạy trên đường. Lão Cá Chèo thì vẫn ngồi vắt vẻo trên tay lái, trong lòng lão đang suy nghĩ cách chạy trốn khỏi chiếc xe ngựa. Nhờ cuộc đời chìm nổi, lão cùng từng kết bạn với khá nhiều kỳ nhân dị sĩ. Lão cũng biết rằng lúc buổi trưa, khi dương khí rực rỡ nhất, đó là lúc ma quỷ yếu ớt nhất. Vì vậy chỉ cần lão có thể sống đến trưa mai, lão có thể chạy trốn và tìm một nơi chùa chiền nào đó để tẩy đi những dấu vết trên người, khiến con quỷ không thể tìm ra lão. Để có thể chạy trốn, để có thể công đức cho chùa, lão Cá Chèo cần một ít tiền. Vì thế lão không thể rời bỏ chiếc xe ngựa. Lão cần bán nó.
Chiếc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa trang viên nhà họ Hoàng. Lão Cá Chèo nhảy xuống, đưa tay đẩy hai cánh cửa gỗ to ra. Bên trong một luồng gió oi bức bỗng phả ra khiến lão lùi lại mấy bước. Lão Cá Chèo từng đến đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lão cảm thấy ngột ngạt như hiện tại. Cái vị mát mẻ pha chút lạnh của mùa thu bỗng biến đâu mất. Thay vào đó là hương vị bức bối khô khan của mùa hạ. Bỗng nhiên phía sau lão Cá Chèo, một luồng gió lạnh bỗng thổi ào qua khiến lão run lên như cậy sấy. Luồng gió lạnh chui vào trong cánh cửa bắt đầu gào rít. Lão Cá Chèo sợ quá ngồi sụp xuống ôm đầu. Bên trong trang viên nhà họ Hoàng vẫn tối om om. Thế nhưng từng cơn gió rít lên một cách rùng rợn trên không trung khiến lão Cá Chèo biết dường như đang có một cuộc tranh đấu giữa con quỷ trên chiếc xe ngựa và thứ gì đó bên trong. Mãi một lúc lâu sau, trận gió lạnh mới biến mất. Lão Cá Chèo lúc này mới dám ngẩng đầu lên. Bên trong trang viên, cảnh vật lúc này đã rõ ràng hơn. Đó là một vườn cây ăn trái. Không biết là na hay ổi nhưng lão Cá Chèo thậm chí còn nhìn thấy những quả tròn tròn nằm sau khóm lá. Lão Cá Chèo chợt nhận ra là trời đã bắt đầu sáng.
Lão Cá Chèo vội vàng dắt xe ngựa vào bến nước xây bằng gạch đỏ bên hồ. Lão bắt đầu công cuộc chà lau và đánh bóng chiếc xe ngựa. Con quỷ dường như cũng không rảnh rỗi đến làm phiền lão, mặc cho lão tân trang cái xe sáng bóng loáng. Trời bắt đầu sáng hẳn, lão Cá Chèo lúc này mới dừng tay. Lão hài lòng ngắm chiếc xe đẹp đẽ như mới, tiện tay rút ít rơm cho hai con ngựa ăn. Chiếc xe này đại biểu cho việc trưa nay lão có thể trốn thoát hay không nên lão không hề dám lưới biếng, lại hí húi cạo cạo, mài mài, lau lau những vết xước nhỏ nhất.
*****************
Trong khi lão Cá Chèo đang muốn cứu vớt cuộc đời của chính lão thì ở cách đó không xa, trong một khu nhà trọ sạch sẽ, thằng Ca tỉnh giấc. Y vươn mình, xoay xoay người cho xương cốt giãn ra. Đá bay chiếc chăn bông cũ, y bắt đầu đứng dậy, gập người theo một bài tập kỳ dị. Đấy là bài tập mà Lê Tấn đã hướng dẫn y, giúp tăng khả năng thể chất cho thợ nuôi quỷ. Trong lúc đang cúi người, vô tình y nhìn về phía dưới gầm giường. Trong cái nơi tối tăm đó, tự nhiên hiện lên một khuôn mặt trắng toát. Đó là một khuôn mặt đầy máu, với con mắt đen thăm thẳm và nụ cười hơi nhếch lên. Thằng Ca không sợ hãi, thay vào đó nó hơi bất ngờ và mừng rỡ.
“Lê Tấn!”
Thằng Ca vội chui đầu vào gầm giường. Lúc này khuôn mặt trắng chỉ cách đầu y có tầm một gang tay. Khuôn mặt mỏi mệt đó nói khẽ với thằng Ca. “Hừm, cũng may ngươi chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, còn biết chạy trốn…” Thằng Ca vội hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Khuôn mặt trắng thều thào: “Con quỷ trong hình nhân đã thoát ra.”
Thằng Ca sợ hãi kêu lên: “Không thể nào. Tôi còn chưa hoàn toàn mở ra phong ấn. Với lại bên trong còn một lượng âm khí rất khổng lồ.”
Khuôn mặt trắng cười khẩy, thằng Ca nhận ra cái miệng cười của nó sao mà giống với cái miệng của thằng Lài lúc sắp chết. “Nó đã thoát ra ngoài. Sức mạnh của nó quá lớn khiến ta không thể hiện thân mà chỉ có thể tìm cách báo động cho ngươi thông qua những lời nhắc. Nhưng vì thế mà ta cũng đã nhiễm phải không ít lệ khí của nó. Giờ nó đang tìm ngươi đấy, liệu mà trốn. Không cẩn thận thì chết cả nút. Ta phải đi ngủ đây, ta yếu quá rồi.” Nói một hơi xong, cái mặt trắng liền biến mất, mặc cho thằng Ca kêu thế nào thì nó cũng không hiện lên.
Thằng Ca ngồi lên giường, lẩm nhẩm lại những lời mà Lê Tấn nói. Y bắt đầu hiểu hiểu ra chuyện ở làng với đám đàn em. Thì ra những chuyện kỳ lạ đó không phải do y bị nguyền rủa mà là con quỷ giở trò. Thằng Củi, thằng Sửu với thằng Lí Hợi chắc giờ cũng lành ít dữ nhiều. Con quỷ đó hẳn phải là rất hùng mạnh, thậm chí Lê Tấn chỉ đối kháng một tí thôi mà cũng đã bị hao hết sức lực. Giờ đây nó đang tìm y. Không phải tìm theo cách thông thường mà là bằng cách của “quỷ”. Thằng Ca hiểu rõ điều đó. Nhưng y không sợ. Đã chấp nhận theo con đường thợ nuôi quỷ, việc cùng quỷ chiến đấu và sống chung là điều hết sức bình thường. Không phải bao giờ thợ nuôi quỷ cũng có thể thu phục được quỷ. Bọn họ cũng phải dùng tính mạng của mình để đánh cuộc, rằng con quỷ mà bọn họ bắt và khống chế không mạnh hơn khả năng của bản thân. Những tai nạn xảy ra là điều không thể tránh.
Tâm trạng của thằng Ca bắt đầu bình tĩnh lại. Y bắt đầu nghĩ đối sách. Đầu tiên y biết được con quỷ đó đang ở trong thành Tân Phúc này. Y cần rất nhiều nhà sư, đạo sĩ và đặc biệt là thầy trừ tà. Sau đó là làm cho con quỷ lộ mặt. Cái đầu không khó vì y có rất nhiều tiền. Cái sau thì rất khó vì y không dám giáp mặt con quỷ và cũng không biết hiện tại nó đang ở đâu. Thằng Ca lật đi lật lại cuốn sách “Nuôi quỷ bí truyền” xem có cách nào không. Một lúc lâu sau, y ngẩng đầu lên. Một ý nghĩ táo bạo bắt đầu xuất hiện. Thằng Ca bắt đầu đứng lên, đi đi lại lại. Khuôn mặt trẻ trung của y nhíu chặt như đang suy nghĩ đến điều gì khó khăn lắm. Thế rồi thằng Ca bất chợt xiết chặt tay. Con quỷ đã ở gần y lắm rồi. Y không thể chờ thêm được nữa.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
16 chương
22 chương