Vùng Đất Vô Hình
Chương 82 : Có đôi khi, thật giả khó phân (phần 2)
Buổi trưa những ngày thu nắng dìu dịu. Minh Khánh chen chúc cùng Minh Long Minh Dũng và hai vị đạo trưởng trên chiếc xe ngựa kéo. Bọn họ trở lại làng Con , truy tìm ngôi mộ trắng trong nghĩa địa, nơi mà Minh Khánh đã đánh rơi thanh Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm. Đối với hai vị đứng đầu hai phái trừ tà, tử thần là một thứ gì đó hấp dẫn họ còn hơn cả ma quỷ. Bọn họ cẩn thận và chăm chú vào từng câu hỏi, từng câu trả lời mà ba sư huynh đệ phái Phổ Linh cung cấp. Thậm chí Minh Khánh cảm thấy nếu không phải còn ít đồ quan trọng trên xe, hai người bọn họ đã tự thi triển thần thông để chạy đến làng Con rồi.
Trong quá trình nói chuyện với hai vị đứng đầu, Minh Khánh có cảm giác được mở mang đầu óc. Không nói sự thâm thúy trong lĩnh vực trừ tà, ma quỷ, linh hồn, chỉ là những kiến thức mà hai vị lượm lặt được trong quá trình trừ ma quỷ suốt cả chiều dài đất nước đã làm Minh Khánh mê mẩn. Những câu chuyện về văn hóa, về cách ứng xử, phong tục tập quán trên nhiều vùng khác nhau làm hắn cũng thèm khát được đi được nhìn ngắm mọi thứ. Thậm chí chỉ cần hai canh giờ đồng hồ, Phạm Đan và Trần Thử Ca đã phá giải cái mõ nguy hiểm ở chùa Khánh Lương ngoài Bắc. Theo lời bọn họ, đấy là một món tà vật vĩnh cửu, được gọi là đá Minh Tuyền Vọng Âm. Tương truyền, loại đá này nằm ở dưới dòng sông Vong Xuyên ở cuối đường xuống Hoàng Tuyền.
Theo truyền thuyết, khi người ta đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh quên lãng của Mạnh Bà, mọi chuyện đều trôi theo dòng nước Vong Xuyên mà chìm vào quên lãng. Thế nhưng, giống như rác thải trôi sông, có những thứ ký ức, những dục vọng, những đau khổ, sợ hãi mà thậm chí là dòng nước Vong Xuyên cũng không thể tiêu hóa nổi. Nó chỉ có thể đánh chìm những thứ ấy vào đáy sông để không làm cản trở dòng chảy. Qua nhiều năm tháng, những thứ rác rưởi đó được dòng nước mài dần đi góc cạnh và những thứ dơ bẩn xù xì bên ngoài, giữ lại những gì tinh túy nhất mà cũng là đáng sợ nhất – đó là Minh Tuyền Vọng Âm.
Đá Minh Tuyền Vọng Âm là loại đá mà chỉ nghe thấy âm thanh của nó thôi, linh hồn của người ta cũng bị sự đau đớn, dằn vặt xé rách cho đến chết. Nghe xong câu chuyện của Minh Khánh về chùa Khánh Lương, hai vị đại sư liền xác nhận điều này. Rồi dường như mắt thấy tai nghe, hai vị đại sư kể cho Minh Khánh nghe về câu chuyện chùa Khánh Lương. Đó là chuyện người trụ trì đầu tiên đầy tài năng không biết đã kiếm Minh Tuyền Vọng Âm ở một khe nứt giữa trần gian và địa ngục. Ông mang thứ này về, phong ấn nó sau những lớp sơn của chiếc mõ, với mong ước những kẻ kế thừa y bát của ông sẽ được tu luyện một cách tốt hơn. Quả thật những âm thanh ma quỷ được khống chế trong chiếc mõ đã tạo ra hơn mười đời trụ trì xuất sắc, biến ngôi chùa vô danh thành nơi mà cả Hoàng gia đều tín nhiệm và yêu thích. Thế nhưng mấy trăm năm sau, câu chuyện về hòn đá trong chiếc mõ có vẻ như bị phai tàn, và không hiểu có ai đó vô tình hoặc cố ý đã làm vỡ một mảnh nhỏ lớp sơn gỗ phong ấn bên ngoài. Thế là âm thanh ma quỷ không bị hạn chế, liên tục gây ra những vụ án mạng liên tục trên chùa Khánh Lương, từ trụ trì đến đệ tử, đến các vị tướng lĩnh, rồi cả những người tu đạo đều không thể thoát được. Và sau chuyện đó, một trong những ngôi chùa lớn nhất miền Bắc bỗng chốc bị bỏ hoang và chìm trong khói bụi thời gian.
******************************
Trời đã trưa lắm rồi. Ánh mặt trời đã leo lên tận đỉnh đầu, thậm chí có chút ánh nắng ấm áp chiếu vào trong hố đất và thằng Củi đang nằm. Ánh nắng nhảy nhảy trên đầu ngón chân làm thằng Củi như cảm thấy được xua đi giá lạnh. Nó lại cố vùng vẫy và gào thét, mặc dù đã thất bại rất nhiều lần. Ngực nó vẫn như bị đá đè, nặng trình trịch không thể vùng dậy được. Nó chỉ hi vọng có ai đó đi qua cứu lấy cuộc đời nó trước khi thằng bé Đảm quay lại. Cổ họng thằng Củi đã đau lắm rồi. Nước miếng cũng không còn chảy ra nữa, cho dù nó có nghĩ về mơ hay cam chanh trong vườn nhà. Đôi môi thằng Củi khô nứt toác ra. Trời thu nắng hanh hanh khiến nó cảm thấy càng lúc càng khát.
Tiếng “Cứu tôi với” của nó giờ không còn rõ ràng nữa mà chỉ như một tiếng ậm ừ trong cổ họng. Trong cơn tuyệt vọng, thằng Củi bỗng nghe tiếng bước chân. Rồi nó như nghe được tiếng thằng Sửu. Thằng Củi bỗng bộc phát một luồng sức mạnh kỳ lạ. Niềm tin cứu vớt khiến nó trở nên mạnh mẽ hơn nhiều lần. Nó cố giãy dụa, cố gắng gào thét. Tiếng chân càng ngày càng đến gần. Tiếng thằng Sửu rõ mồn một. “Chỗ này nè Ca huynh.” Thế rồi như sự mong đợi của thằng Củi, khuôn mặt anh Ca, thằng Sửu, thằng Lí Hợi xuất hiện bên trên miệng hố. Nước mắt thằng Củi tràn ra. Chưa bao giờ nó thấy ấm áp và hạnh phúc đến thế. Thế nhưng niềm hạnh phúc phút chốc bay biến mất. Dường như cả ba người không để ý đến thằng em nằm dưới hố, cứ như thể nó là người vô hình vậy. Anh Ca chỉ lạnh lùng bảo: “Thế này đủ rồi, không cần đào thêm.” Nói rồi anh Ca vứt đồ vật vẫn mang trên vai xuống hố một cái bịch. Cái vật đó nằm đè lên người thằng Củi, thay vào vị trí cũ của cái vật vô hình vẫn đè lên nó từ trước.
Thằng Củi sợ hãi nhìn. Đó là một cái xác trắng ởn, đầu đầy máu. Thằng Củi vùng vẫy gầm gừ, cố gắng dãy dụa để thoát khỏi nhưng không thể nào làm được. Càng đáng sợ hơn là khuôn mặt cái xác bỗng quay thật gần về phía nó, khiến trái tim nó như ngừng đập. Đó là khuôn mặt thằng bé Đảm với cái miệng nhếch môi quen thuộc. Không, không, không. Thằng Củi vùng vẫy một cách điên cuồng. Tay nó cào vào tường đất bên cạnh tóe máu. Thế nhưng tất cả thật vô vọng. Càng tuyệt vọng hơn nữa là anh Ca và thằng Sửu bắt đầu hất đất xuống hố bắt đầu lấp lại. Thằng Sửu cứ vùng vẫy cho đến khi từng lớp, từng lớp đất bao trùm lên người, rồi khuôn mặt nó. Và cho dù đất cứ tràn xuống che lấp tất cả, đôi mắt nó vẫn mở trừng trừng mà không chịu nhắm lại. Khóe miệng nó hé ra cười.
**************************
Lấp xong đống đất chôn thằng bé Đảm, ngụy trang cẩn thận bằng cỏ cẩn thận xong, thằng Ca và hai đứa đàn em trở về nhà. Không khí vui vẻ ngày xưa đã trở nên nặng nề. Con cầy đã được thằng lài quay chín, chặt khúc bỏ vào nồi trộn gia vị, nhưng chả ai thèm nấu ăn. Thằng Ca vừa về đã mệt mỏi nằm lăn xuống cái chõng tre duy nhất trong nhà, đôi mắt nó ngó lên trần đầy âu lo. Một lát sau, nó ngồi dậy. Ba đứa đàn em vẫn đang ngồi xúm vào một chỗ kể cho nhau nghe chuyện hồi sáng. Thấy anh Ca ngồi dậy, tụi nó ngừng câu chuyện. Thằng Sửu rót cho anh Ca một bát nước vối vừa om lúc nãy. Thằng Ca uống ừng ực hết bát nước, nói cụt lủn: “Nấu ăn. Đằng nào nó cũng không sống lại được nữa.” Thế rồi y vơ cái nồi thịt cầy ướp sẵn cho lên bếp, thổi phù phù cho lửa to lên. Sau rồi, y vứt cái chảo sành lên bếp, quẹt ít dầu mỡ lợn mới mua hồi sáng, vứt ít hành củ phi lên. Chỉ một lát mùi hành thơm nức cả căn nhà nhỏ. Thằng Ca bắt đầu đập nát một đống lớn tỏi , ớt quả, hạt tiêu rồi cho cả vào trong chảo. Chỉ một lát cái chảo đã tỏa ra một mùi cay nồng. Sau đó, nó đổ cái nồi thịt cầy đang đun vào chào mỡ, đảo cho thịt cầy ngấm hết gia vị. Lúc này mùi thịt cầy hòa quyện với mùi giềng sả, thêm mùi hạt tiêu thơm điếc mũi mấy đứa đàn em xung quanh. Nhìn mấy đứa nó ngồi chồm hỗm nhìn chăm chăm vào nồi thịt cầy, thằng Ca bật cười, bảo: “Chuẩn bị ăn được rồi.” Mấy đứa kia vội vàng đứng lên. Đứa lấy cái mâm gỗ, đứa lấy cái nồi cơm, đứa lấy bát đũa. Chỉ một lát một mâm cơm liền hiện ra. Nhìn mấy đứa đàn em tíu tít chém gió, thằng Ca bỗng cảm thấy trong nhà có sức sống hẳn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
6 chương
35 chương
55 chương
501 chương
31 chương
75 chương