Vực Sâu
Chương 9
Hận một người, có thể kéo dài dai dẳng, cực kỳ mệt mỏi. Như một bộ quần áo rộng lớn, vững vàng trói buộc bạn lại, chỉ cần bước đi, hận thù lập tức theo sau, mãi mãi không bao giờ thoát.
Mà động lòng cũng chỉ cần trong nháy mắt
Nhẹ nhàng như gió thổi mùa xuân, chỉ cần chút lay động nhỏ, cũng có thể làm cả mặt hồ gợn sóng.
Lòng héo hon vì tuyệt vọng cùng thất bại, Kỷ Uyên cần, chỉ cần như vậy.
Vẫn còn người cần đến hắn.
Đơn giản vậy thôi, mà có được lòng người.
Không cần nhiều hành động biểu đạt, không cần trắng trợn phô trương, chỉ cần một câu nói, nhẹ nhàng vài chữ là quá đủ rồi.
Nguyện vọng của hắn không lớn, xưa nay chưa bao giờ lớn.
Hắn muốn có được tình thân, mẹ mất sớm, gia đình tan nạn, bạn bè toan tính giẫm đạp lên tình cảm thành mớ hỗn tạp: hắn muốn có được tình bạn nhưng lại bất chấp lợi ích, cũng không đi tìm bạn bè thật sự. Giờ đây, hắn chỉ muốn có một người thích hắn, mà hắn cũng thật sự thích người ấy.
Kỷ Uyên yêu cầu chưa bao giờ cao.
Nhưng có được lại gian nan khôn tả.
Bởi vì Kỷ Uyên là một người mâu thuẫn – khao khao tình cảm, nhưng lại xem thường đòi hỏi của đối phương.
Hắn cho rằng lợi ích là bằng hữu vững chắc nhất. Nhưng khi quyền thế tiêu tan, phồn hoa bóc ra từng mảnh, cuộc đời cô độc, lại càng cô độc hơn.
Sự xuất hiện của Tả Cảnh Thần là cả một bất ngờ.
Đột ngột xuất hiện vào cuộc sống của hắn, vì một lời ước định trẻ con nực cười. Lại còn như đứa trẻ không chịu lớn, cứ mãi cố chấp, như việc cầm tờ séc thiếu bảo chứng đi đổi tiền, tiền bị trả lại.
Chỉ là bản thân Kỷ Uyên không ngờ tới, vào giây phút cuối cùng, đứa trẻ đầu quả dưa kia cũng đồng ý trao đổi.
Hắn trói đối phương lại phía sau, Tạ Cảnh Thần ngoan ngoãn tiến lại gần, hai cơ thể dán chặt lấy nhau, có thể cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau trên cơ thể đối phương.
“Kỹ thuật hôn của cậu thật kém.” Hắn nói
Tạ Cảnh Thần không tỏ ý kiến, khẽ thầm thì: “Anh có thể dạy em, em sẽ học tập dần.”
Kỷ Uyên cùng đối phương dán môi vào nhau, đầu lưỡi chậm rãi cạy hàm răng, tìm vào khoang miệng, đầu lưỡi lướt qua môi trên, lập tức tiến vào bên trong.
Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể trong lồng ngực hắn, không kịp nuốt nước dãi theo khóe miệng chảy xuống.
Chỉ cần Kỷ Uyên thích thì cậu sẽ nghe theo.
Hôn xong, bọn họ ngã xuống giường, không cần nói quá nhiều, cứ thế lặng lẽ cởi quần áo của đối phương.
Hắn hôn gò má cậu, ngón tay di chuyển đến mông của đối phương, huyệt khẩu đóng chặt từ từ được mở rộng, càng lúc càng tiến sâu vào, thậm chí còn có cảm giác dinh dính sền sệt.
Tạ Cảnh Thần nhíu hàng mi, thân thể vặn vẹo, nhưng lập tức không dám giãy dụa bởi nụ hôn trấn an của Kỷ Uyên.
Bao nhiều năm nay, bất luận chuyện gì xảy ra, Tạ Cảnh Thần chưa từng để mình vào thế phải phục tùng, ngay cả khuất phục cũng chưa từng. Phục tùng đối với cậu là một khái niệm xa lạ. Nhưng người trước mắt là Kỷ Uyên, tất cả những điều ấy đều đánh vỡ, chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, hắn sẵn sàng nhảy vào lửa, chẳng nề hà chuyện gì mà tiến về phía trước.
Trong mắt Tạ Cảnh Thần, không gì dịu dàng như Kỷ Uyên, hắn là những gì tốt đẹp nhất, chỉ cần một lần thoáng gặp sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Thời điểm hắn tiến vào thân thể Tạ Cảnh Thần, cậu lập tức rên rỉ thở dốc, khóe mắt đỏ hồng, huyệt đạo nhỏ hẹp không đủ sức ôm trọn lấy thứ đàn ông của hắn.
Kỷ Uyên động lòng thương tiếc, liền nhẹ nhàng hôn lên thái dương cậu, lau đi mồ hôi trên trán, mục đích để thân thể đối phương thả lỏng hơn.
Nhưng làm nửa chừng, hắn lập tức hoa mắt, bỗng chốc trở mình bị đặt ở phía dưới.
Tạ Cảnh Thần cắn răng ngồi xuống, vững vàng bao trọn thứ đàn ông của hắn, môi bị cắn đến bật máu, nhưng gương mặt vẫn lộ ra tình ý: “Tư thế này vẫn là hợp lý nhất.”
Kỷ Uyên nhíu hàng mi, ngoại trừ phần dưới vẫn đâm vào đối phương, lòng không khỏi khó chịu: “Đổi tư thế không được sao? Cảm giác như tôi là người bị thao vậy.”
Tạ Cảnh Thần nhấp nhô lên xuống, rốt cuộc cũng bắt đầu thích nghi, nghe vậy chợt nở nụ cười, lộ ra cái răng trắng: “Không liên quan, là anh thao em. Em sẽ động, anh chỉ cần nằm hưởng thụ là được.”
Nghe nói thế, đáng lẽ ra hắn nên cảm thấy hài lòng, dù sao đối phương cũng đã chân thành như thế.
Nhưng không hiểu tại sao, cái cảm giác đau “trứng” kia lần thứ hai lại xuất hiện.
Thời gian trôi qua, Tạ Cảnh Thần cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, mềm oặt cơ thể xuống, thở dốc, thoáng chốc lại bị hắn áp đảo lần thứ hai.
Đối phương lần này không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn mở rộng hai chân ôm lấy eo hắn, đồng thời tách mông ra để hắn thuận tiện tiến vào.
Mỗi lần hắn tiến vào, cơ thể cậu lại không khỏi run rẩy, giống như bị điện giật vậy. Sau vài lần thăm dò, hắn không còn do dự nữa, liên tiếp trừu sáp khiến cậu rên rỉ không thôi mà xuất ra, hậu huyệt co giật, gây ra kích thích lớn khiến hắn bắn toàn bộ vào bên trong cậu.
Sau khi tắm rửa, hắn nhìn Tạ Cảnh Thần tựa vào đầu giường hút thuốc, màu xám nổi bật trên những ngón tay trắng.
Trong gạt tàn đã có ba mẩu thuốc.
Hắn lau khô tóc ngồi xuống bên mép giường, hôn lên má đối phương.
Tạ Cảnh Thần vẫn cầm thuốc, nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn, tàn dư khói thuốc vẫn đâu đây làm hắn nhíu lông mày
Chú ý đến vẻ mặt của hắn, bàn tay cậu lướt xuống dưới, dừng lại bên hông, cuối cùng nhẹ nhàng thầm thì: “Không thích sao? Lần sau em sẽ chú ý.”
Trên người Tạ Cảnh Thần có mùi vị thanh đạm, cũng không quá nồng nặc, đến gần mới có thể ngửi thấy được.
Hắn cắn lên bả vai cậu, giống như trò chơi vậy, hút mút từ từ, tăng thêm dấu ấn tình ái.
Tạ Cảnh Thần cụp hàng mi, bỗng nhớ đến bóng ma vẫn đang phủ kin lòng. Cậu những muốn mỉm cười, cố gắng nhếch khóe miệng lên, nhưng cuối cùng không làm nổi.
“Anh và Kỷ Trầm đã lên giường với nhau?” Âm sắc Tạ Cảnh Thần nghe không ra tình cảm, phảng phất như đơn giản tường thuật lại, cũng không hoàn toàn hoài nghi, chỉ là bình thản như không.
Động tác Kỷ Uyên dừng lại, ngồi thẳng lên, không nói nửa lời.
Đây là vấn đề hắn cực kỳ không muốn đề cập.
Thấy hắn không đáp, cậu lập tức thay đổi vấn đề: “Thời điểm làm tình với em, anh có cảm giác gì?”
Tạ Cảnh Thần nhìn về phía hắn, gương mặt như tan rã, phân hủy ở nơi khác. U tối cuồn cuộn dâng lên nơi đáy mắt.
“Tôi không rõ cậu đang nghĩ đáp án là gì.” Hắn đứng lên, mặc lại quần áo. “Nhưng hiện tại cậu chẳng khác gì thằng điên.”
“Không có một ai chấp nhận việc người yêu mình bên ngoài….” Dõi theo động tác của hắn, Tạ Cảnh Thần bỗng nhiên hoảng loạn lên, vươn tay muốn ôm lấy hắn: “…Em sẽ kiềm chế cảm xúc lại.”
“Tôi nghĩ cậu nên bình tĩnh lại.” Kỷ Uyên nghiêng người, né tránh ngón tay hắn, nghe thấy âm thanh níu kéo đằng xa cũng làm thinh, quay đầu bước đi: “Tôi sẽ không ra ngoài.”
“Nếu tôi thật lòng yêu ai đó.”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
5 chương
13 chương
20 chương
17 chương