Bắt đầu từ hôm Thiệu Tư hủy hợp đồng, các loại lời đồn về hắn chưa từng dừng lại. Hắn cũng cơ bản không có đứng ra giải thích gì, ngoại trừ lúc đó đăng một cái weibo bảo mọi người không cần lo lắng, liền không có tin tức khác.. Thiệu Tư không lên tiếng, Hoa Nghiệp Entertaiment đã ngồi không yên trước. Buổi tối sau khi Thiệu Tư hủy hợp đồng, bọn họ liền đăng một bài thanh minh, công khai nội dung hợp đồng, chỉ ra rõ ràng: bên phía công ty không có bất cứ sai lầm gì, là Thiệu Tư đơn phương yêu cầu hủy hợp đồng, hòa bình chia tay, hy vọng hảo tụ hảo tán, mọi người đừng suy đoán thêm. Bài thanh minh này thoạt nhìn quy quy củ củ, không nghiêng không lệch, nhưng mà giữa những hàng chữ đều muốn vẽ bốn chữ “Thiệu Tư vi phạm hợp đồng” thành trọng điểm, phí hủy hợp đồng cũng có thể gọi là phí vi phạm hợp đồng. Nhiệt độ của sự kiện này bị bài thanh minh của công ty đánh lui không ít, ngay từ đầu mọi người đều nhắm đầu mâu ngay công ty, sau đó bị bài thanh minh dẫn dắt, dư luận bắt đầu xoay chuyển. Có điều đây cũng không phải là điểm mắng quan trọng, dù sao thì người ta dựa theo hợp đồng bồi thường tiền xong đàng hoàng rồi mới đi. Có vài người nhất định cứ âm dương quái khí nói Thiệu Tư không giữ chữ tín, đứng không vững chân. “Anh không hỏi tôi mà đã share rồi? Anh có biết hậu quả khi tùy tiện xếp hàng rất nghiêm trọng không.” Thiệu Tư vươn tay mở bình luận, ngắn ngủn mấy chục giây, bình luận đã trên ngàn, hắn cho rằng sau khi mở ra sẽ nhìn thấy cấu véo tranh luận đầy màn hình, nhưng mà… Chân mày hắn cau lại: “Hộ thê cuồng ma?” Bình luận hiện nay đều rất hài hòa, phần lớn đều là ngay cả tin tức cũng chưa nhấn vào xem đã rống rống bình luận: phía chính phủ phát bánh chó! Tôi muốn chết! Đêm nay ngủ không được! Bạn tốt hộ thê cuồng ma của ngài online! Đây là share trong 1 giây! Tuyệt đối là đặc biệt chú ý! “Ừm, đặc biệt chú ý là nói đúng đấy.” Hơn nữa trong danh sách đặc biệt chú ý, từ đầu đến cuối đều chỉ có một người. Lần này hắn lên tiếng thanh minh, mục đích vô cùng minh xác, chính là chính diện đối đầu với Hoa Nghiệp Entertaiment. Lấy lượng fan của hắn, chuyện này quậy to lên chỉ là việc trong phút chốc. Hiện tại fanclub tăng thêm một Cố Duyên Chu, khiến tốc độ sự việc lên men tăng trưởng gấp bội. Nhóm fan Cố Duyên Chu kích động xong, nhấn vào xem chính văn, tâm tình tức khắc trầm xuống, sau khi xem xong lại sôi nổi bình luận, xin lỗi vì việc high lung tung của mình vừa rồi. Chiêm chiếp: xin, xin lỗi, vừa rồi lại làm loạn dưới bài viết nghiêm túc thế này. Em là fan của các anh, cũng là độc giả của Cảo Y, chuyện này năm đó em một đường nhìn theo, thật sự rất giận, nhưng lại bất lực… Thật không ngờ ba Thiệu là bởi vì chuyện này mà hủy hợp đồng với công ty… Tâm tình rất phức tạp, cảm thấy ba Thiệu trả giá thật nhiều đặc biệt đau lòng, nhưng mà thật sự rất tự hào! Ngải Diệp: ủng hộ vô điều kiện! Mấy đoạn ghi âm kia nghe mà mị muốn chửi má nó, thật ghê tởm. Cách Lâm Ngũ Đức: yên tâm đối đầu, bọn em nhiều người, cho bọn họ tới tìm chết đi, chờ nè. Trước mặt đầy đủ chứng cứ hữu lực, bình luận nghiêng về một phía. Không riêng gì fan của hai người bọn họ, phản ứng của người qua đường trên cơ bản đều không khác lắm. Rất nhanh, ngoại trừ việc Thiệu Tư hủy hợp đồng, đề tài đạo văn này cũng lên hot search, càng ngày càng nhiều người theo chuyện Thiệu Tư hủy hợp đồng mà hiểu chân tướng chuyện đạo văn năm đó. “Hơn hai trăm triệu này, ” Cố Duyên Chu để điện thoại di động xuống, bắt trọng điểm bắt đến vô cùng nhảy vọt, “Rất thiệt.” “Không thiệt.” Thiệu Tư nói, “Tôi lấy không được, bọn họ cũng không có mạng để kiếm số tiền này. Chuyện này huyên náo ra, tổn thương danh dự đối với Hoa Nghiệp sẽ cực lớn, trong ngắn hạn hẳn là bọn họ không nhận được hợp tác gì, ngay cả nghệ nhân dưới trướng cũng bị liên lụy.” “Chỉ như vậy à?” Thiệu Tư im lặng hai giây, gấp chân, ném gối ôm sang một bên: “Không thì sao?” Cố Sanh đứng quá gần TV, Cố Duyên Chu thuận tay kéo cô bé trở về, sau đó tiếp tục nói: “Cho bọn họ trực tiếp đóng cửa là được.” Thiệu Tư: “… A?” Dưới tay Cố gia vốn có công ty giải trí, mấy năm nay do Cố Phong kinh doanh, trước lúc anh tự mình mở phòng làm việc, vẫn luôn treo tên ở chỗ Cố Phong. Tuy rằng công ty kia xem như nghề phụ trong dường dây sản nghiệp Cố gia, nhưng cũng là quan hệ cạnh tranh với Hoa Nghiệp Entertaiment, vài năm trước đã phái gián điệp thương nghiệp qua, muốn kéo sụp nó cũng chỉ là chuyện động động đầu ngón tay. Mấy công ty giống vầy, chuyện trốn thuế lậu thuế không thể thiếu, vừa lật chính là một khoản nợ lớn. Cố Duyên Chu không nói rõ, chỉ nói: “Chờ xem, đóng cửa là chuyện sớm muộn.” Thiệu Tư lại cúi người chọn miếng táo từ đĩa trái cây, nói: “Cố Duyên Chu, quá kiêu ngạo coi chừng bị người ta đánh.” Cố Sanh cúi thấp thấp đầu, đứng ở phía trước, không biết từ lúc nào, đột nhiên liền im lặng. Thiệu Tư còn có chút không quen, hắn ngậm miếng táo ném cây tăm đi, vươn tay vỗ vỗ đầu con bé: “Yên tĩnh vậy.” Trên màn ảnh TV, một tập nhà kẹo đã gần đến kết cục. “Anh trai socola khóc mệt, ba mẹ ôm lấy anh ấy đi vào giấc ngủ, dỗ dỗ, anh trai socola đang ngủ lại trở nên ngọt ngào.” Cố Sanh không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm một nhà ba người socola đắp chăn bông ngủ ở trên cái giường làm từ bánh ngọt trên TV. Hình ảnh chuyển đổi, trên màn hình nhảy ra một bé tí hon tóc quăn, cô bé cười ngọt ngào, nói: “Các bạn nhỏ, câu chuyện nhà kẹo hôm nay liền tới đây, ngủ ngon nhé.” Đứa nhỏ này sau khi xem xong, cả đêm đều không đúng lắm, rõ ràng ít nói hơn, dáng vẻ rầu rĩ không vui. Hơn bảy giờ, dì giúp việc lại đây giúp con bé tắm rửa, tắm rửa xong liền đưa nó lên giường ngủ, giúp nó đắp kín chăn, còn đặt gấu bông nhỏ bên tay con bé cho nó ôm. “Nó đã ngủ chưa?” Lúc dì đi xuống, Cố Duyên Chu ngồi trên sofa chọn kịch bản, giương mắt hỏi một câu. Dì Vương làm ở Cố gia rất nhiều năm, công việc hằng ngày ngoại trừ quét tước vệ sinh, có đôi khi Cố Duyên Chu sẽ báo trước cho dì, giữa trưa hoặc là buổi tối dì liền mua thức ăn lại đây làm cơm cho anh. Dù sao nếu muốn nói về công việc thì cũng coi như thoải mái. Nhiều năm như vậy, dì vẫn là lần đầu nhìn thấy trong nhà có một người ngoài —— cậu trai ngồi ở bên cạnh Cố Duyên Chu, biếng nhác, ngồi không ra ngồi. “Đã ngủ rồi, ” dì Vương nói, “Cố tiên sinh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Cố Duyên Chu nói: “Ừm, rất muộn rồi, trên đường dì cẩn thận chút.” Dì Vương đi mỗi bước cẩn thận, mang theo đầy bụng nghi vấn mở cửa đi ra ngoài. Cố Duyên Chu đang chọn kịch bản, Trần Dương nhét cho anh một xấp to, loại hình gì cũng có. Anh tùy tay lật một quyển, nhìn hai cái đã ném nó sang một bên, lại cầm quyển khác. Thiệu Tư nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cầm lấy quyển kịch bản vừa rồi bị vô tình ném xuống, lật xem hai cái: “Giờ đã năm nào rồi, kịch bản phim xuyên không còn cũ rích như vậy, khán giả xem không chán sao.” Hắn liên tiếp xem mấy quyển đều là đề tài xuyên không, thiếu hứng thú vứt chúng sang một bên: “Kỳ thật tôi luôn muốn đóng nhân vật phản diện, trước đây công ty vẫn không cho nhận, nói là sẽ ảnh hưởng duyên khán giả, bất lợi cho việc tích góp fan, mặc kệ trong phim ngoài phim đều phải xây dựng hình tượng chính diện tích cực.” Cố Duyên Chu nghe vậy nghiêng đầu liếc hắn một cái: “Em? Tay nhỏ chân nhỏ của em có khả năng chơi lại ai.” Thiệu Tư: “Ăn nói kiểu gì thế, có phải muốn chết không.” Hai người đàn ông bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi này mà khắc khẩu —— thay vì nói là khắc khẩu, không bằng nói là Cố Duyên Chu cố ý đùa hắn, dù sao thì cuối cùng hai người trực tiếp đánh nhau trên ghế sofa. Không gian của sofa vốn đã nhỏ, Thiệu Tư lại lười đứng dậy đổi chỗ đánh, Cố Duyên Chu cũng liền tùy tiện ứng phó hắn, tiểu đánh tiểu nháo. Tuy rằng động tác nhìn qua có chút kịch liệt, kỳ thật đều không quá dùng sức. Thiệu Tư vốn dĩ ngồi phịch trên ghế sofa, chiếm hơn phân nửa diện tích, phản kích tương đối tiện, một phát dùng lực liền đè ở trên người Cố Duyên Chu: “Nhân vật phản diện, trái pháp luật loạn kỷ cương đều là dựa vào đầu óc… Bây giờ là xã hội hài hòa, ai ăn no rửng mỡ hở cái là đánh nhau. Lại nói tôi có chỗ nào mà tay nhỏ chân nhỏ, cho anh ba giây đồng hồ anh nuốt câu nói vừa rồi trở về cho tôi.” Cố Duyên Chu dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, ý bảo hiện tại hai người đang làm gì: “Ai ăn no rửng mỡ hở cái liền đánh nhau, hửm… em cũng có lập trường nói lời này à?” Thiệu Tư: “…” Hắn vốn dĩ đè ở trên người Cố Duyên Chu, lúc nói chuyện đã chống nửa người trên lên, trong lúc vô tình chuyển biến thành tư thế một lời khó nói hết. Lúc này, hắn đang ngồi trên người Cố Duyên Chu, hơi hơi cúi xuống, một bàn tay chống sofa, một tay khác từ trên cao đưa xuống kéo áo Cố Duyên Chu. Ngay từ đầu Thiệu Tư còn không có chú ý. Tận đến khi nói nói, Cố Duyên Chu đột nhiên ít nói hẳn, ánh mắt nhìn hắn cũng càng ngày càng tối. Cố tình Thiệu Tư không chút nào ý thức được, còn đang không ngừng cường điệu lịch sử mình đã từng có cơ bụng tám múi, thậm chí một phen nhấc áo lên: “Kỳ thật bây giờ còn mơ mơ hồ hồ có một chút, lúc ấy tôi rất cường tráng… anh có từng xem bộ phim Đứa con của biển do tôi đóng chưa, đề tài bơi lội.” Cố Duyên Chu: “…” Tổ tông này là tên ngốc sao. Rốt cuộc Cố Duyên Chu nhịn không được, trực tiếp lật dậy đè ngược hắn ở dưới thân, thuận tay giúp hắn kéo áo xuống. Lúc Cố Duyên Chu túm vạt áo hắn kéo xuống, ngón tay cố ý vô tình lướt qua eo Thiệu Tư, giọng khàn khàn: “Đừng lộn xộn, cũng đừng vén áo lung tung.” Cố Duyên Chu nói xong lại bổ sung: “Tôi cứng luôn rồi.” “…” Hai người bọn họ đang giằng co, không hề phát hiện từ cửa cầu thang lầu hai chậm rãi lộ ra một cái đầu nhỏ. Cái đầu nhỏ kia nhìn chằm chằm họ chốc lát, sau đó mềm mềm mại mại hỏi: “Chú, thím, hai người đang làm gì đó?” Lời này Thiệu Tư nhất thời không đáp được. Hắn đưa tay chọt chọt eo Cố Duyên Chu, muốn thống nhất khẩu cung với anh một chút: “Chúng ta đang làm gì vậy?” Cố Duyên Chu mặt không đổi sắc: “Yêu tinh đánh nhau?” Thiệu Tư trực tiếp kéo cái gối ôm bên tay đập lên mặt Cố Duyên Chu. … Đêm càng ngày càng sâu. Mọi người đều đã ngủ say, nhưng mà tối hôm đó, Lý Duyên lại mất ngủ cả đêm. Lần này cô đăng tin, hoàn toàn là lấy danh nghĩa cá nhân mình đăng lên, không có bất cứ quan hệ nào với báo Bác Văn. Mắt thấy độ đề tài từng chút tăng lên, bình luận càng ngày càng nhiều, không biết vì sao, đột nhiên nước mắt cô lập tức rớt xuống, nén cũng nén không được. Có thể, đây là thứ mà ‘chân thật’ mang đến cho người ta… sức cuốn hút không thể nói thành lời. Cô có thói quen viết nhật ký trong blog, tối hôm đó, cô đè nén xúc động thao thao bất tuyệt —— nếu để cô viết có lẽ cô có thể viết mười ngàn chữ cảm khái. Cuối cùng sửa sửa xóa xóa, trong blog chỉ còn lại một câu: có một câu anh ấy nói không đúng, thế giới là có thể thay đổi, bởi vì anh ấy đã làm được. Lý Duyên gõ xong một chữ cuối cùng, khép notebook lại, đi đến trước cửa sổ. Trời còn chưa sáng, nhưng ngày mai nhất định là thời tiết tốt.