Sau khi Cố Duyên Chu nói xong, trong xe yên tĩnh vài giây. Sau đó Thiệu Tư quyết đoán kéo cửa xe ra, một chân bước ra ngoài, ngoắc ngón tay với Cố Duyên Chu nói: “Đi ra, chúng ta đánh một trận. Trước hết không nói có thể có ngày đó hay không… vì sao phải là tôi vào sổ hộ khẩu nhà anh, anh còn rất có tự tin nhỉ.” Lớn như vầy, người thổ lộ với hắn không ít. Cầu hôn vẫn là lần đầu tiên. Cố Duyên Chu nắm cổ tay hắn, kéo hắn về, nửa ngồi dậy đóng cửa xe lại. Sau khi đóng cửa kĩ, anh cũng không có lập tức ngồi trở lại, mà là duy trì tư thế này, như là đang giúp hắn buộc dây an toàn, nửa thân thể chắn ở trước người Thiệu Tư. Hai người cách rất gần, hô hấp gần như đều quấn cùng một chỗ. Nửa ngày, Cố Duyên Chu nhẹ nhàng cúi đầu, há mồm cắn vành tai Thiệu Tư: “Lỗ tai em đều đỏ rồi.” Đối với Cố Duyên Chu mà nói, Thiệu Tư tựa như một động vật sạch sẽ lại xinh đẹp, dũng cảm, lười nhác, thẳng thắn, có đôi khi còn thích cố làm ra vẻ, thừa dịp anh không hề phòng bị, bất kể hậu quả mà xâm nhập thế giới của anh. Kết quả một đường này, Thiệu Tư đều không lên tiếng nữa, cả người hốt hoảng, nửa đường Cố Duyên Chu hỏi hắn giữa trưa muốn đi đâu ăn, hắn cũng không để ý tới anh. Hệ thống: [có phải tôi xuất hiện không thích hợp cho lắm không?… Phát sinh cái gì.] Thiệu Tư: [đúng là không quá thích hợp, hiện tại tao cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi.] Từ nhỏ giờ Thiệu Tư chưa từng thích ai, về điểm ấy, hệ thống có thể nói là người chứng kiến. Nó không chỉ từng một lần cảm khái: [vốn tưởng rằng, tôi còn có thể chỉ dẫn cậu vào thời thanh xuân mê man… Ai có thể ngờ rằng, cậu là người không có thời kỳ trưởng thành.] [Cậu nói đi, trời sập xuống có tôi chống nè.] Thiệu Tư nghĩ nghĩ, hỏi: [Mày từng yêu đương chưa.] Hệ thống: […] Thiệu Tư: [bọn mày, giữa hệ thống và hệ thống đó, hửm?] Hệ thống im lặng hai giây: [tuy rằng không biết là chuyện gì dẫn phát cậu tự hỏi về tình yêu, nhưng mà chúng tôi không phân đực cái, không cần giống nhân loại dựa vào giao phối để sinh sản đời sau, cũng không có hormone.] Hệ thống tiếp tục nói: [thoạt nhìn như cậu gặp khó khăn gì về mặt tình cảm.] Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: [đúng vậy, vừa rồi tao lại sinh ra xúc động tình dục với một người đàn ông.] […] [Xúc, động, tình, dục?] [Cái người bạn tốt của cậu, cái người bán ma lạt năng ấy.] Hệ thống cảm thấy vấn đề này mình thật sự là giải quyết không nổi, vứt gánh nói, [không phải cậu ta là giáo viên tình yêu sao, quay chương trình mấy kỳ rồi. Chương trình của cậu ta tôi đều có xem, còn rất không tồi. Nếu không thì cậu hỏi cậu ta một chút đi.] [Cái gì mà giáo viên tình yêu, cậu ta là dựa theo sách đọc, có tác dụng cái rắm.] Thiệu Tư không cho là đúng. Hệ thống nói: [cũng không thể nói như vậy, tốt xấu thì người ta cũng xem rất nhiều sách.] Trì Tử Tuấn đang ở trong tiệm ma lạt năng, vừa trông tiệm vừa học lời thoại, đã là buổi chiều, khách cũng không có nhiều. Lần này cậu vẫn nhận được một nhân vật nhỏ, đàn em pháo hôi bên người ma tôn. Học lời thoại đang học đến mê mẩn, chuông di động vừa vang lên, cậu liền nhận, không chút nghĩ ngợi hô: “Người tới là ai! Dám động khẩu làm càn ở Hắc Vân động của bọn ta!” “…” Thiệu Tư nghe cái giọng hát xướng cộng thêm câu thoại này, cảm thấy khó hiểu: “Cậu làm gì đó.” Vừa nghe giọng nói này, Trì Tử Tuấn kích động nhảy dựng lên: “Anh!” “Anh à bây giờ anh còn ổn không, bên ngoài đều loạn tùng phèo rồi, chốc thì hủy hợp đồng chốc thì kết hôn ngầm, em cũng không dám quấy rầy anh. Gửi wechat cho anh anh cũng không trả lời.” “Xin lỗi, wechat anh có thấy, nhưng mà anh chưa trả lời cho cậu sao?” Trì Tử Tuấn: “Anh… có trả lời em hả? Có phải anh lại dùng ý niệm hồi âm cho em không.” Thiệu Tư nghĩ nghĩ, cảm thấy khả năng này thật lớn: “Xin lỗi.” Trì Tử Tuấn quen biết Thiệu Tư cũng đã nhiều năm như vậy, số lần bị ‘hồi âm bằng ý niệm’ nhiều đến đếm không xuể. Sau này vẫn là Lý Quang Tông truyền thụ kinh nghiệm cho cậu: “Lần tới cậu đừng gửi tin nhắn cho hắn, mặc kệ chuyện lớn chuyện nhỏ đều trực tiếp điện thoại liên hệ hắn, có đôi khi hắn lười nhích ngón tay hồi âm cậu. Nhưng lại có một tật xấu, luôn cảm thấy mình đã hồi âm rồi.” Thiệu Tư đơn giản nói hai câu: “Không có việc gì, chỉ là lật mặt với công ty thôi, Một đời một kiếp một đôi người cậu biết chứ?” Hắn nói xong, lại cảm thấy đề tài này nói tới rất phiền toái: “Thôi, cậu không biết đâu.” “Em biết mà, ” Trì Tử Tuấn buông kịch bản xuống, “Ngay ở cách vách đoàn phim bọn em, lần này em nhận một phim tiên hiệp, bọn em đều quay trong thành điện ảnh. Ngày hôm qua em đi tham gia nghi thức khởi động máy, còn đụng phải.” Vốn dĩ Thiệu Tư không để ý, nhưng mà câu tiếp theo của Trì Tử Tuấn lại làm cho hắn một phát ngồi thẳng lên: “Gần đây không biết chị An Ân gặp chuyện gì, trạng thái cả người thật không tốt, mỗi ngày đều NG, bị đạo diễn xách ra mắng, hơn nữa mắng còn đặc biệt khó nghe.” Mắt Thiệu Tư nhíu lại: “Trạng thái không tốt?” “Sau đó lúc em nghỉ ngơi, đi tìm cô ấy, cô ấy hỏi em có thuốc hay không, anh biết em không hút thuốc lá mà, cô ấy lại hỏi em có thể tâm sự với cô ấy hay không.” “Cô ấy tán gẫu với cậu cái gì?” “Nhưng em không tán gẫu với cô ấy, ” Trì Tử Tuấn nhăn nhó nói, “… Em thẹn thùng.” “…” Trong lòng Thiệu Tư trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Rất tuyệt, cậu giỏi thật.” Từ đầu tới đuôi, An Ân đều là biến cố không thể cân nhắc nhất trong kế hoạch này. Thiệu Tư không nắm chắc, có thể biến cô thành người bên mình —— thân là nữ chính, nếu cô tỏ thái độ, thì trận chiến này thậm chí hắn còn không cần đánh với đám Tề Minh, cơ bản chắc thắng. Hiện tại đủ loại dấu hiệu đều cho thấy, cô đang dao động. Nhưng… vì sao? Đúng là có số ít dân mạng đang mắng cô, nhưng cái này so với lượng fan hơn mười triệu của cô, căn bản bé nhỏ không đáng kể. Tiềm thức Thiệu Tư cảm thấy An Ân có liên quan với việc này, nhưng cũng quả thật không tưởng được, trên người cô sẽ phát sinh những gì. “Cố ảnh đế không ở nhà sao?” Trì Tử Tuấn thuận miệng hỏi một câu, “Oa, may mắn truyền thông không biết các anh ở cùng một chỗ, không thì đầu gió này anh cũng thật sự tránh không khỏi.” Thiệu Tư nói: “Hắn không ở nhà, đi đón cháu gái hắn rồi.” “Cháu gái?” Chưa từng nghe nói Cố ảnh đế còn có cháu gái mà. Về đứa nhỏ này, Thiệu Tư chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hơi đau đầu, chuyển đề tài: “Ngày mai cậu còn đến thành điện ảnh không? Đi lưu ý An Ân nhiều chút, quan tâm người ta chút, bao lớn rồi còn thẹn thùng.” Trì Tử Tuấn liên tục gật đầu: “Bị anh nói như vậy em cũng thấy mình không quá ga lăng ha, ngày mai em liền đi quan tâm cô ấy.” Chờ cúp điện thoại, Thiệu Tư mới nhớ là ban đầu mình bởi vì chuyện khác mới gọi điện thoại cho “giáo viên tình yêu”. Thôi. Hắn ném di động sang một bên, ngồi dưới đất, tiếp tục chuyên tâm dán giấy dán trên tay. Thầm nghĩ, dù sao thì tám chín phần là Trì Tử Tuấn sẽ ngây ngô nói với hắn: em, em đi giúp anh hỏi biên đạo của bọn em một chút nhé? Kịch bản đều là biên đạo viết. Bởi vì Cố Sanh sắp tới, Cố Duyên Chu cố ý bố trí căn phòng nhỏ đón nắng trên lầu hai một chút, lúc đi liền bảo hắn hỗ trợ dán mấy bông hoa lên trên tường. Thiệu Tư nhìn chằm chằm xấp giấy dán trong tay, chính giữa bông hoa còn có khuôn mặt tươi cười, hai con mắt cong cong, một cái miệng cong cong: “… Khi còn bé hẳn là mình không có cái phẩm vị tục không chịu nổi như vậy.” Không bao lâu sau, Cố Sanh ôm búp bê Barbie ngày đó Cố Duyên Chu mua cho cô bé đến, ba cô bé cũng đến theo. Thiệu Tư dán xong mấy bông hoa mặt cười rạng rỡ kia, lúc xuống lầu vừa vặn nghe được tiếng cửa mở. “Ba ba hẹn gặp lại.” Cố Sanh ôm đùi Cố Phong, mềm mềm mại mại làm nũng, “Con sẽ ngoan ngoãn, ba phải về sớm một chút đó.” Cố Duyên Chu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cọ cọ cái mũi nhỏ của cô bé: “Nói thật hay nói dối đó, sao chú nhớ có người ở trên xe lén nói với chú là hy vọng ba ba đi thêm vài ngày.” Đối với tính cách của con gái mình, Cố Phong hiểu đến không thể rõ ràng hơn: “Gió chiều nào theo chiều đó, với ai cũng nói lời hay.” Thiệu Tư ở cửa cầu thang, lên cũng không phải xuống cũng không phải. Ánh mắt Cố Phong thoáng nhìn, thoáng thấy một cậu trai từ trên lầu đi xuống, vóc dáng cao gầy, mặc cái áo lông, đi đường lười biếng, nhìn tuổi hẳn là khoảng hai mươi, diện mạo không thể chê, chỉ không thể nói rõ là có chỗ nào đó nhìn hơi lạnh lùng. Thiệu Tư thấy hắn nhìn lại đây, lập tức đứng thẳng, nói: “Cố tiên sinh chào anh.” Cố Phong gật gật đầu, bộ óc bình thường bị Cố Duyên Chu tẩy não tẩy đến quá độ, thốt ra: “Chào em dâu.” “…” Thiệu Tư lặng lẽ nhìn Cố Duyên Chu, đáy mắt rõ ràng viết một hàng chữ: cái gì đây, giải thích giải thích, không thì đánh anh đó. Vì thế Cố Duyên Chu vỗ vỗ Cố Phong, tùy tiện giải thích: “Bây giờ còn chưa phải, giữ lại về sau rồi gọi.” Cố Phong khá là phối hợp: “Cũng đúng, là anh đường đột.” Chờ mấy người lớn không nói nữa, Cố Sanh lại đột nhiên chớp chớp mắt, ôm búp bê chỉ vào Thiệu Tư hô một tiếng: “Thím?” Đến rồi. Thiệu Tư thật sự là nói không ra lời. Hiện tại đối với cả nhà Cố Duyên Chu hắn đều rất có ý kiến. “Chạng vạng anh lên máy bay, liền không ở lâu, đi trước, ” Cố Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Sanh Sanh liền nhờ hai đứa, đừng nuông chiều nó quá.” Cố Duyên Chu nói: “Rồi, em biết, thuận buồm xuôi gió.” Trước khi Cố Phong đi, còn lên tiếng chào hỏi Thiệu Tư, thật sự xem hắn như người mình. Sau đó ra cửa, ngồi trên xe đi mất. Cố Sanh không chút nào lưu luyến ba cô bé, ôm búp bê đạp đạp đạp chạy lên lầu, kích động kêu: “Phòng của con ở nơi nào, chú nói là sẽ dán hoa hoa nhỏ cho con.” Cố Duyên Chu thuận tay đặt chìa khóa trên kệ để giày, sau đó quẹo vào phòng bếp chuẩn bị xắt trái cây cho con bé: “Con bảo cái chú kia dắt con đi xem đi.” Cố Sanh mắt to nhìn mắt nhỏ với Thiệu Tư, hai người đối diện nửa ngày: “Thím, phòng của con ở nơi nào.” Thiệu Tư cười cười, đi xuống hai bậc thang: “Con gọi chú là gì?” Cố Sanh há há mồm, nhìn khẩu hình là lại muốn nói ‘thím’. Thiệu Tư xoa xoa đầu con bé: “Còn gọi thím, đám hoa hoa nhỏ trong phòng con, chú dán lên như thế nào thì sẽ xé nó xuống như thế đó.” Cố Sanh: “…” Trước sau không vượt quá một phút đồng hồ, Cố Duyên Chu mới vừa đem quả táo và chén đĩa rửa qua một lần, đang muốn gọt vỏ, thình lình ngoài phòng bếp truyền tới một trận tiếng khóc thanh thúy to rõ. “—— Oa a a a hu hu hu.” Cố Duyên Chu buông dao xuống, đi ra ngoài nhìn thoáng qua. Đại khái là chính Thiệu Tư cũng chưa từng nghĩ rằng dùng một câu là có thể chọc khóc con bé, muốn vươn tay lau nước mắt cho nó, nhưng mà Cố Sanh khóc đến hăng hái, nào có cho hắn cơ hội can thiệp, móng vuốt nhỏ múp míp thịt đẩy tay hắn ra, khóc khóc thở không ra hơi bắt đầu đánh nấc: “… Oa oa a a a, thím muốn, ậc, xé hoa hoa nhỏ của con.” Thiệu Tư: “Đừng khóc, cái hoa rách của con chú cũng không hiếm lạ. Chú không xé, không xé, chú dẫn con đi xem phòng của con.” Cố Sanh càng ức: “Thím nói hoa hoa nhỏ của con là hoa rách.” “…” Thiệu Tư quay đầu: “Cố Duyên Chu —— anh lại đây dỗ nó coi. Con nít giờ sao tâm linh yếu ớt dữ vậy.”