Phương Tịnh muốn châm trà cho Thiệu Tư, nhưng mà cô đối mặt hai người kia cảm xúc rất khẩn trương, tay chân đều không lưu loát, ly nước cũng thiếu chút nữa đánh nghiêng. Cố Duyên Chu nhìn dáng vẻ cô thế này, cũng không nghĩ nhiều, thuận thế nắm cổ tay cô, phòng ngừa cô cầm không ổn, nước ấm bị hắt ra, nói: “Không cần phiền toái như vậy, người bệnh cũng cần nghỉ ngơi, lát nữa chúng tôi liền đi ngay.” Phương Tịnh buông ấm xuống, nhìn trái nhìn phải: “Này… các anh đi ngay hả?” Thiệu Tư nói: “Ừm, không quấy rầy hai người, nếu có chuyện gì chúng ta liên hệ điện thoại.” Cố Duyên Chu chờ cô ổn định ly trà xong mới buông tay ra, hai tay Phương Tịnh cọ cọ trên quần áo lau sạch sẽ, vừa định nói ‘em đưa hai anh đi’, chợt nghe Đới Vi bắt đầu mãnh liệt ho khan, cô nhanh chóng đi qua vỗ vỗ lưng cô ấy, giúp cô ấy thuận khí. Đới Vi cong lưng khụ khụ, đột nhiên từ trong lỗ mũi chảy ra một hàng máu. Một đường đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Màu da cô trắng, nhìn mà ghê người. Bệnh viện có thể nói là nơi Thiệu Tư ghét nhất. Từ khi sinh ra, hắn liền chưa từng cắt đứt liên hệ với bệnh viện. Trước lúc năm tuổi tần suất bệnh tim phát tác cao, ấn tượng duy nhất chính là nằm ở trong phòng giải phẫu, giống như con cá sắp chết, cảm giác toàn thân cắm đầy ống, ngay cả hô hấp cũng là gánh nặng. Hệ thống: [trước đây, cậu cũng là một nhi đồng hoạt bát thân tàn mà chí không tàn, khát vọng chạy nhảy trên đồng ruộng.] Hệ thống nhìn Thiệu Tư lớn lên từ nhỏ, người này tuy rằng không biết thế nào, mà càng lớn càng làm biếng… Nhưng hệ thống sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, khi còn bé mỗi lần Thiệu Tư nhìn thấy các bạn học tự do chạy nhảy trên sân thể dục, đều sẽ toát ra một loại ánh mắt khát vọng lại hâm mộ. Hiện tại ngẫm lại thật đúng là hoài niệm, có thể nói là kỳ tích trong cuộc đời hắn. […] Thiệu Tư nói, [khi còn bé nếu như tao chạy nhảy nổi, thì tao sẽ không để loại lịch sử đen tối này phát sinh đâu. Thật ra đến nay tao cũng không thể hiểu nổi, vì sao bọn họ ở bên ngoài chạy tới chạy lui sẽ vui vẻ như vậy? Vì sao?] Lúc trước sau khi thân thể của hắn khỏe lên, chuyện đầu tiên làm ra chính là hưng trí bừng bừng ra ngoài chạy hai vòng, sau đó… —— Sau đó chạy không đến nửa vòng, hắn trở về nhà tắm rửa ngủ. Hệ thống: [đừng hỏi tôi, so với bọn họ, tôi càng không hiểu được cậu.] Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Cố Duyên Chu đến chỗ đậu xe lái xe ra trước, để Thiệu Tư đứng ở cửa bệnh viện chờ anh. Thiệu Tư tìm chỗ ngồi xuống, chờ Cố Duyên Chu đi xa, hắn mới đứng dậy, đưa tay đè mũ, sau đó dọc theo hành lang đi về. Hôm nay Lý Duyên canh ở cửa phòng bệnh Đới Vi cả một ngày, bưng trà đưa nước, có thể hỗ trợ đều tận lực giúp, nhưng dù làm như vậy cũng không thể tiêu trừ nổi thành kiến. Có điều thái độ của Phương Tịnh với cô rõ ràng có chút chuyển biến tốt đẹp: “Cô ngồi ở chỗ này cũng vô dụng, chuyện này dù tôi đáp ứng, Vi Vi cũng không thể đáp ứng. Đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, làm chút gì khác cho tốt mà không được.” Lý Duyên cúi thấp đầu: “Nếu cô cảm thấy tôi ngốc gây trở ngại hai người, tôi… ngày mai tôi lại đến.” Phương Tịnh nhìn chằm chằm cô hai giây: “Tôi nói sao cô lại bướng bỉnh như thế. Thôi, tùy cô vậy.” Lý Duyên lại ngồi ở hành lang trong chốc lát, sờ sờ bụng cảm thấy có hơi đói. Vì thế xoay người lật ba lô tìm bánh mì và nước mang đến, tính toán chắp vá một bữa cơm trưa. Nhưng mà ngay khi cô tìm kiếm, bả vai thình lình bị người ta dùng một thứ cứng cứng đè lên. Cô quay đầu lại nhìn qua —— chỉ thấy người đàn ông vừa rồi ngồi ở bên cạnh cô không biết sao lại xuất hiện ở nơi này, trong tay còn cầm chai nước, người đàn ông đưa tay kéo khẩu trang trên mặt xuống, một gương mặt cô quen đến không thể quen hơn xuất hiện trước mặt cô. Một tay Thiệu Tư cắm trong túi áo, một tay khác giơ bình nước khoáng giơ đến mức có hơi mỏi tay: “Cầm.” Đối với khuôn mặt gần trong gang tấc kia, Lý Duyên nói cũng nói không ổn: “Cho, cho em ạ?” Thiệu Tư trực tiếp ném nước cho cô. “Xem ra hôm nay em không hẹn được Đới Vi rồi, ” lộ diện cũng chỉ lộ vài giây đồng hồ, Thiệu Tư nói xong liền nhanh chóng đeo khẩu trang lên, ghé sát vào hỏi cô, “Cơ mà bây giờ còn có một cơ hội đặt trước mặt em —— muốn phỏng vấn tôi không? Độc nhất.” —— Cố Duyên Chu ngồi ở trong xe đợi nửa ngày, ở cửa vẫn không có bóng dáng Thiệu Tư. Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự kiến. Thiệu Tư và Lý Duyên tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ. Lý Duyên bật bút ghi âm, bút ghi âm liền đặt trên đùi cô, đèn chỉ thị sáng ngời, tay cô cũng không nhàn rỗi, không ngừng ghi chép trên sổ. “Ý của anh là, bởi vì anh cự tuyệt diễn cho nên mới hủy hợp đồng với công ty à?” Lý Duyên nghe qua một nửa, tổng kết, “Sau khi từ chối diễn, lại lập tức bị công ty và người đại diện vũ nhục.” “Gần như thế, em có thể viết như vậy.” “Nhưng bọn họ, họ biết rất rõ đây là đạo văn, vì sao còn muốn anh nhận?” “Đạo văn tính là cái gì, ” Thiệu Tư chuyển lời nói, “Trưởng ban của em biết rất rõ là An Ân vô cớ vắng mặt, vì sao còn muốn em sửa bản thảo?” Ích lợi là cao nhất. Lý Duyên vào đời không sâu, mới vừa tốt nghiệp không đến một năm, hơn nửa năm trước đều ở trong phòng làm việc làm em gái sai vặt cho các tiền bối, khoảng thời gian gần đây mới được cho phép đi ra chạy tin tức. Cô đã muốn làm một phóng viên giải trí từ rất sớm, không phải nói cô có bao nhiêu nhiều chuyện, cũng không phải cô thích giới giải trí cỡ nào. Cô cảm thấy, phóng viên giải trí —— giống như một nghề nghiệp có thể chạm đến ánh sao. Cô muốn bắt giữ những ánh sáng ấy, nhưng mà cô lại quên, nơi càng sáng thì cái bóng lại càng tối. Lý Duyên há há mồm, còn muốn nói thêm gì đó, Thiệu Tư cắt lời cô: “… Em chờ một lát, tôi nhận điện thoại.” Di động đã rung thật lâu, Thiệu Tư cũng không xem hiển thị cuộc gọi, trực tiếp nhận, tiếp đó nói: “A lô.” “Lại chạy loạn? Em ở đâu.” Giọng Cố Duyên Chu nghe có hơi lạnh, Thiệu Tư có trực giác hẳn là người này tức giận rồi. “Không chạy loạn, ” Thiệu Tư đứng lên, đi về phía trước hai bước, thuận miệng bậy bạ, “… Tôi đang giải quyết nhu cầu sinh lý.” Cố Duyên Chu đặt tay trên tay lái: “Cái gì?” “Tục xưng đi toilet.” “Ừm, ” Cố Duyên Chu thật sự là tức đến bật cười, “Vậy em giải thích một chút xem vì sao trong WC lại có tiếng y tá kêu tên?” Thiệu Tư: “…” Cố Duyên Chu: “Tưởng tôi ngốc à?” Thiệu Tư che di động, chờ tiếng y tá kêu tên ở cuối hành lang qua đi. Cố Duyên Chu xoa mũi: “Được rồi, đừng che. Vẫn nghe thấy.” Thiệu Tư hết cách, ngẫm nghĩ lại thật sự cảm thấy giải thích tương đối phiền toái, nói: “Bên chỗ tôi có chút việc, chờ một lát lại nói với anh.” Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Tư xoay người nói với Lý Duyên: “Hắn chờ nửa ngày, tôi liền đi về trước. Nên nói cũng đã nói với em kha khá rồi, nếu có gì khác không xác định, có thể liên hệ tôi.” Lý Duyên nghe được chữ ‘hắn’, không thể tránh né mà nghĩ đến người đàn ông đeo khẩu trang cùng đi với Thiệu Tư vừa rồi: “Ưm… anh và Cố Duyên Chu cùng tới sao?” Thiệu Tư thấy bộ dạng đột nhiên có chút hưng phấn của Lý Duyên, cân nhắc nghĩ đây cũng là một fangirl của Cố Duyên Chu ư? “Hai người các anh kết hôn ngầm cũng rất không dễ dàng.” Thiệu Tư làm thế nào cũng không ngờ rằng Lý Duyên sẽ nói ra lời như vậy, cố tình cô bé này nhìn còn rất nghiêm túc, lời nói khẩn thiết, “Nhất định phải kiên trì đó, vì tình yêu và tự do. Con đường này có thể là hơi khó, nhưng chỉ cần các anh dắt tay đồng lòng, hết thảy đều sẽ không là vấn đề.” “…” Thiệu Tư chớp mắt mấy cái: “Phóng viên Lý, em đang nói cái gì?” Sao hắn lại nghe không hiểu lắm vậy. Chuyện kết hôn không phải mấy tháng trước đã làm sáng tỏ rồi à? Cơn gió khó hiểu không biết từ nơi nào thổi tới này đến hiện tại sao còn thổi thành cái chữ chuyên nghiệp như ‘kết hôn ngầm’ vậy. “Em không xem weibo à?” Cố Duyên Chu nhắc nhở hắn buộc chặt dây an toàn, sau đó còn nói, “Chương trình lần trước đã phát sóng một kỳ, hưởng ứng rất nhiệt liệt.” Thiệu Tư cúi đầu buộc dây an toàn: “Tôi không xem, cả tin nhắn bình luận của người chưa follow cũng đóng… phát sóng nhanh như vậy à?” Tôc độ cắt phim rất nhanh nhỉ. Nếu như nói lần trước mọi người còn chỉ là ngờ vực vô căn cứ, vậy thì lúc này, trên cơ bản đã hạ định luận. Một đám dân mạng hóa thân thành trinh thám Holmes, tìm kiếm dấu vết ‘đã kết hôn’ trên thân hai người. [Chồng chồng ảnh đế cao ngọt cut, dắt bạn tìm ra mười manh mối lớn chứng tỏ hai người ở bên nhau.] [Chuẩn bị đón lấy một tấn bánh chó —— bản biên tập cắt nối ngọt.] [Còn chưa tin sự thật kết hôn ngầm sao, xem chồng chồng ảnh đế cut bạn sẽ rõ, ánh mắt hai người thâm tình đối diện không lừa được người.] Thiệu Tư vừa mở hot search, xem cũng không xem đã biết ngay là khẳng định đang đứng đầu bảng, quả nhiên không sai, vừa nhấn vào, chính là từng cái từng cái video cắt nối biên tập. Cuối tuần tuy rằng chỉ mới phát sóng nửa phần, còn có phần giữa và phần cuối chưa phát. Nhưng mà CP Cố Duyên Chu và Thiệu Tư đã lấy tư thế không thể đỡ mà càn quét vào trong tầm mắt cư dân mạng một lần nữa. “…” “Tôi phắc.” Thiệu Tư nhìn thoáng qua, chính mình cũng hơi bị tẩy não. Cắt ra như vậy thoạt nhìn còn thật sự rất gei. “Cố Duyên Chu, lúc ngồi xe bus anh xoa tóc tôi làm gì?” “Không xoa, chỉ giúp em chỉnh lại một chút.” “Anh sớm biết rồi hả?” Thiệu Tư quay đầu nhìn anh, “Không định quản sao?” Hiện giờ dù sao hắn cũng đã hủy hợp đồng, cũng không ai để ý việc này, scandal quấn thân thì cứ quấn thân đi. Nhưng mà Cố Duyên Chu không giống, tuy bình thường Trần Dương dễ nói chuyện, nhưng ở loại phương diện này luôn nắm rất nghiêm —— điểm ấy từ việc Cố Duyên Chu ra mắt nhiều năm vậy mà gần như không có bất cứ scandal gì là có thể nhìn ra. Cố Duyên Chu không thèm để ý hỏi lại: “Quản nó làm gì.” Thiệu Tư vừa định nói ‘vậy anh thật đúng là rộng lượng’, chợt nghe Cố Duyên Chu nói thêm: “Sớm muộn gì cũng sẽ biến thành sự thật.” “…” Thiệu Tư mặt không đổi sắc nhìn anh: “Xin lỗi, tôi nghe không rõ, anh lặp lại lần nữa xem?” Cố Duyên Chu dứt khoát đỗ xe ở ven đường. Lúc đạp phanh thân xe xóc nảy một chút rất nhẹ, trên con đường xung quanh xe cộ lui tới. Rõ ràng quanh mình cực kỳ ồn ào, nhưng giọng nói của Cố Duyên Chu lại giống như đánh tan tất cả ồn ào náo động: “Thiệu Tư, sớm muộn gì em cũng vào sổ hộ khẩu nhà tôi thôi.”