“… Hủy hợp đồng?” Lý tổng hơn nửa ngày không thể hoàn hồn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiệu Tư, há há mồm, khó tin mà lặp lại: “Cậu muốn hủy hợp đồng? —— Cậu có tính tiền vi phạm hợp đồng chưa? Cậu bồi thường nổi à?!” Không giống tính toán của Tề Minh, Lý tổng chỉ là muốn cảnh cáo, đóng băng hắn một hai tháng cho chút giáo huấn. Để hắn tự giác cất kỹ một thân nhuệ khí, đừng có nổi tiếng liền phân không rõ, mọi việc vẫn phải lấy công ty làm trọng. Ai biết Thiệu Tư vừa đi lên liền trực tiếp là ba chữ: hủy hợp đồng. Tiền vi phạm hợp đồng không phải chuyện đơn giản như vậy, tiền vi phạm hợp đồng của nghệ nhân bình thường từ mấy triệu đến mấy trăm triệu không cố định, đây là dựa theo lợi nhuận bình quân hàng năm nhân với số năm nghệ nhân chưa thực hiện trong hợp đồng mà cho ra số tiền cuối cùng. Một lần tranh cãi hủy hợp đồng huyên náo rất lớn năm trước, là một nghệ nhân nhỏ hạng ba hàng năm bị xa lánh trong công ty. Bình quân một năm hắn mang đến cho công ty lợi nhuận năm sáu trăm ngàn, lúc hủy hợp đồng cách lúc hết hợp đồng còn dư ba năm, tiền hủy hợp đồng tính ra chính là không đến hai triệu. Đối với một nghệ nhân nhỏ vốn dĩ không quá nổi danh mà nói, đây cũng coi là phần lớn dành dụm. Lấy giá trị con người Thiệu Tư hiện tại, hắn đơn phương muốn hủy hợp đồng, vậy tiền vi phạm hợp đồng liền không chỉ là mức như mấy triệu, mấy chục triệu. Cuộc họp này cuối cùng tan rã trong không vui, còn gây gổ đến mọi người đều biết. —— Đơn giản là lúc Thiệu Tư đi ra ngoài, Lý tổng mất hết mặt mũi, mãnh liệt đạp bàn, hô lớn: “Được, hủy hợp đồng, tôi xem cậu có hủy được cái hợp đồng này hay không!” Ngoài cửa vừa vặn có mấy nhân viên đi ngang qua, nghe thấy âm thanh đều thả chậm bước chân, vểnh tai tận lực lắng nghe. Chạng vạng Lý Quang Tông trở lại công ty lấy tư liệu, vừa vặn đụng phải bọn họ quẹt thẻ tan tầm. Bởi vì nhiều người, thang máy rất chen chúc, Lý Quang Tông đứng ở tận cùng bên trong, cầm một chồng tư liệu cao cao trong tay, gần như che khuất mặt hắn. Hắn bớt thời giờ liên tiếp nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột. Những tài liệu này hắn phải sửa sang xong trước tám giờ tối, dùng bưu kiện điện tử gửi qua cho cấp trên. Nhưng mà trong âm thanh ồn ào quanh mình, hắn sắc bén bắt được một cái tên người. “Thiệu Tư?” “Đúng vậy, chính là hắn, hôm nay tôi cũng sắp bị hù chết…” “Tôi cũng nghe nói… quả thực chính là điện Tu La, không rõ lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bọn họ nói là muốn hủy hợp đồng, tôi cảm thấy hẳn là không thể nào đâu, đang êm đẹp làm sao có thể hủy hợp đồng.” Lỗ tai Lý Quang Tông mới vừa dựng thẳng lên, đã bị hai câu “hủy hợp đồng” liên tiếp dọa cho mềm nhũn. Vài nhân viên tiếp tục khe khẽ nói nhỏ. “Thật sự là hủy hợp đồng, có người nghe thấy Lý tổng phát hỏa cực lớn —— nói cái gì mà có giỏi thì cậu đi đi, tôi xem cậu rời khỏi nơi này còn có thể đi đâu, sau đó Thiệu Tư vừa đi ra ngoài vừa mang khẩu trang, không thèm để ý ông ấy.” “Tưởng tượng một chút… thế mà lại cảm thấy rất ngầu?” “Ngầu thì ngầu, nhưng Thiệu Tư hủy hợp đồng… tiền vi phạm hợp đồng, giá trên trời đi.” Thang máy đã xuống đến lầu một, đèn chỉ thị hạ xuống, theo một tiếng “đinh”, cửa thang máy từ từ mở ra. Mọi người ngưng hẳn đề tài này, chen ra ngoài cửa, vội vàng về nhà ăn cơm. Còn không phải sao. Lý Quang Tông nhìn bóng dáng bọn họ, ở trong lòng bồi thêm một câu: cả hai trăm năm mươi triệu đấy. Hắn ta cũng không biết tại sao mình bình tĩnh như vậy, có thể là kinh ngạc quá độ —— cũng có thể là tiềm thức cho rằng loại chuyện này phát sinh trên người Thiệu Tư, thật sự rất bình thường. Chờ hắn ta ôm chồng tư liệu kia đi đến bãi đỗ xe, đóng cửa xe buộc dây an toàn xong, trong đầu mới phát lại những lời nghe thấy trong thang máy vừa rồi một lần, sau khi nhớ lại một phen, run run tay gọi điện thoại cho Thiệu Tư. Thiệu Tư đang xếp bằng ngồi trên thảm trải sàn, tính tiền trong thẻ của mình, cùng với tiền trong sổ tiết kiệm. Miệng hắn cắn nắp bút, tóc mái dùng sợi thun cột lên, miễn cho che mắt. Dưới đất chất một đống đồ, ngay cả chứng nhận bất động sản cũng trong đó. Thiệu Tư cúi đầu, lộ ra cần cổ bóng loáng, cầm giấy bút trong tay, viết đến độ có chút bực bội: “Hai mươi triệu, sáu mươi triệu…” Thế cho nên lúc di động vang hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhổ nắp bút trong miệng ra, nói: “A lô, ai đó.” “Ba!” Thiệu Tư: “… Con trai?” “Ba à nghe nói ba muốn hủy hợp đồng hả??” Lý Quang Tông xoay chìa khóa, nổ máy vài cái cũng không lên, dứt khoát rút luôn chìa khóa ra, lại nói, “Trong công ty nghe thấy mọi người đều đang nghị luận, nói cho tôi biết đây không phải là thật đi!” Nhưng mà —— Thiệu Tư cúi người nhìn nhìn một quyển sổ tiết kiệm khác, thuận tiện trả lời hắn: “Là thật.” Lý Quang Tông: “…” thế mà mình lại có một loại cảm giác ‘quả thế’. “Không phải, phát sinh chuyện gì?” Kỳ thật hắn ta muốn nói ‘cậu điên rồi sao sao lại lẩn quẩn trong lòng muốn hủy hợp đồng’, nhưng đảo mắt lại nghĩ, mặc kệ Thiệu Tư làm chuyện gì, khẳng định đều có lý do của mình, vì thế sửa miệng hỏi, “Vậy cậu đủ tiền không? Không đủ cậu nói với tôi, chỗ tôi còn có một chút.” Chuyện Thiệu Tư muốn hủy hợp đồng, suy nghĩ cũng không phải một ngày hai ngày. Năm đó lúc Lý Quang Tông mới vừa tiếp nhận hắn, đã nghe hắn mỗi ngày vừa mệt rã rời vừa ở bên kia hô ‘phiền chết hủy hợp đồng là được’, Lý Quang Tông thường trêu ghẹo hắn ‘cậu lấy ra được tiền thì cậu cứ hủy đi không ai cản cậu đâu’. Lúc đó, Thiệu Tư hoặc là không nói lời nào, hoặc là ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta, hệt như đùa mà trả lời: “Nói cho cậu biết một bí mật, nói ra có khả năng cậu không tin, kỳ thật tôi là phú nhị đại.” Lý Quang Tông cũng học theo hắn ngoắc ngoắc ngón tay: “Kỳ thật ba của tôi là Lý Cương* đó.” *Vụ việc “ba tao là Lý Cương”: tìm hiểu thêm tại đây https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Vụ_tai_nạn_Lý_Cương Thiệu Tư ngửa ra sau: “Cái mánh này của cậu thật nát.” Lý Quang Tông: “Cậu mới nát, ngủ của cậu đi, có lẽ trong mộng thật sự có thể làm phú nhị đại đó.” “…” Lý Quang Tông nhớ lại việc này, thật sự có chút cảm khái. Cảm khái những năm tháng thanh thuần không làm ra vẻ kia. “Không cần, tôi cần gì phải dùng tiền của cậu.” Thiệu Tư tính sổ đến độ có hơi loạn, vừa cúi người sửa soạn thẻ, vừa nhỏ giọng nói, “Mình thật sự là có bệnh mới có thể đi làm nhiều thẻ như vậy… Đây là mấy cái ngân hàng gì chứ, tên lấy giống nhau như vậy, mình bỏ trong đó bao nhiêu vậy kìa.” “Cậu thật là? Không cần khách khí với tôi, tôi bằng lòng giúp bạn không tiếc cả mạng sống.” “Tiếc cái rắm, cậu tỉnh đi, có ngốc không hả. Nếu thật sự không đủ tôi bán thêm căn hộ cũng còn thiếu không nhiều lắm.” “…” Trong đầu Lý Quang Tông khó hiểu mà hiện ra hình tượng một thanh niên bần cùng không nhà để về, nửa ngày, hắn nghẹn lời nói, “Không phải chứ, thảm như vậy?” Sau đó hắn ta lại bưng ra cái mánh cười năm xưa, thuận miệng nói: “Không phải cậu là phú nhị đại sao… phú nhị đại nào có ai như cậu.” Bình thường Thiệu Tư không hề nhắc tới chuyện trong nhà hắn, Lý Quang Tông còn từng hoài nghi, người nọ có phải từ cô nhi viện đi ra hay không, từ nhỏ không cha không mẹ. Cho nên luôn không dám chủ động hỏi. Tận đến có lần mẹ Thiệu Tư gọi điện thoại tới, không cẩn thận bị hắn ta nghe thấy. Toàn bộ hành trình luôn ở nơi đó nói cái gì mà: “Mẹ à con ăn cơm rồi, huyết áp con rất tốt, chỉ tiêu cholesterol cũng bình thường, không vấn đề gì, thật sự… nhịp tim vô cùng ổn định, phản ứng protein C tuyệt đối không vượt qua 3,0 mg/l.” … Lý Quang Tông không biết ba Thiệu có lịch sử bệnh tim, có nguyên vẹn lý do tin tưởng mẹ Thiệu Tư tuyệt đối là bác sĩ. Thiệu Tư tính xong sau đó ném bút, lại nói: “Một chút việc nhỏ mà thôi, không muốn phiền toái bọn họ. Phú nhị đại cũng có tôn nghiêm mà.” Lý Quang Tông cảm thấy giá trị quan của mình nhận được đả kích mãnh liệt: “Hai trăm năm mươi triệu, là một chút việc nhỏ hả?” Thiệu Tư duỗi dài hai chân, trực tiếp nằm vật ra sau, cả người nằm trên thảm trải sàn lông nhung, rất vô tri hỏi: “… Rất nhiều sao?” Lý Quang Tông trực tiếp cúp điện thoại. —— Không nhiều sao?! Rất tức giận. Thằng nhỏ ngốc này. Thiệu Tư nhìn bốn chữ “cuộc gọi kết thúc” trên màn hình chốc lát, tiện tay vứt điện thoại sang bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại. Nửa ngày, hắn lại há há mồm, khẽ đến không thể nghe thấy, không biết đang nói chuyện với ai: “Tiền tuy rằng không nhiều lắm… cũng sẽ không cho không các người.” Hiện tại hắn cố ý muốn công ty vớt được một số lớn tiền vi phạm hợp đồng, mức càng lớn càng tốt, đến lúc đó công chúng hưởng ứng cũng sẽ càng kịch liệt. Qua chốc lát, hắn lại chán đến chết mà kêu một tiếng: [Thống Thống.] Hệ thống lú đầu ra nói: [… Làm gì.] [Mày nói xem, nếu tao vì từ chối không nhậm phim đạo văn, mà trả tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời, hủy hợp đồng với công ty, tin tức như vậy huyên náo có phải càng lớn hay không?] Vừa rồi Thiệu Tư xếp bằng ngồi, dẫn đến chân bị đè có chút khó chịu, vì thế hắn duỗi chân, gót chân chấm đất, lại chậm rãi tiếp tục nói: [bỏi vì giá trị tin tức này, tương đương với hai trăm năm mươi triệu.] … Ngày kế. Thiệu Tư và Hoa Nghiệp Entertainment chính thức hủy hợp đồng. Các lộ truyền thông tranh nhau đưa tin, trong bản thảo bọn họ soạn ra không cái nào không đề cập tới một từ mấu chốt: phí hủy hợp đồng tới cả trăm triệu. Tất cả mọi người tò mò đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bởi vì khi Thiệu Tư hủy hợp đồng cũng không có “nhà dưới” tiếp chuyện thay hắn, cho nên không tồn tại cách nói bị đào vách tường, là Thiệu Tư đơn phương đề xuất yêu cầu hủy hợp đồng với công ty. Như vậy thì, chuyện quanh co khúc khuỷu trong đó, liền nói không rõ lắm. Hai bên Hoa Nghiệp Entertainment và Thiệu Tư, hiện nay còn chưa bên nào đi ra làm sáng tỏ. Phóng viên truyền thông tin tức linh thông, Thiệu Tư chỉ ký hợp đồng một cái thôi, liền đi ra ngoài, bên ngoài đã vây đầy người. Trong tức khắc Thiệu Tư lộ diện, bọn họ bắt đầu điên cuồng chụp ảnh, ánh dèn loang loáng có thể chói mù mắt người, tiếng tách tách liên tiếp, một đám micro giơ lên cao, micro gần như đụng tới mũi Thiệu Tư luôn. “Có thể tiết lộ với chúng tôi vì sao hủy hợp đồng với Hoa Nghiệp không? Theo chúng tôi biết, hiện nay không hề có công ty khác tung cành ô-liu với cậu.” “Nghe nói tiền vi phạm hợp đồng gần ba trăm triệu, cái này có phải thật hay không?” “Anh định rời khỏi giới giải trí sao?” “…” Thiệu Tư hơi hơi nghiêng mặt đi, đeo khẩu trang lên, lại lấy ra một cái kính râm từ trong túi áo, trốn tránh không đáp: “Phiền toái nhường đường một chút.” Trong một đám tiếng người gây sự chất vấn, đột nhiên chui ra một âm thanh mềm mại: “Cái đó, Thiệu tiên sinh chào anh, tôi… tôi không có gì muốn hỏi.” Cô gái trước ngực đeo chứng nhận phóng viên ‘báo Bác Văn’ nhìn thì gầy yếu, nhưng cũng cực liều mạng, cô lấy sức lực chen lên trước nhất, sau đó hệt như pho tượng đồng, người khác chen thế nào cũng chen không rớt, hơn nữa lời nói ra cũng vô cùng khác loại: “Có điều nếu anh bằng lòng nói, anh có thể nói với tôi.” “Lại là cô?” Đồng nghiệp chung quanh đều bật cười, “Cái người ngay cả năng lực phỏng vấn cơ bản nhất cũng không có.” Một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh đẩy cô, oán giận nói: “Em gái à, em làm cái gì vậy, tốt nghiệp chưa hả?” Trong tiếng đùa cợt quanh mình, mặt cô gái đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên định lại trong suốt mà nhìn chằm chằm Thiệu Tư. Thiệu Tư kéo kính râm xuống một nửa, liếc liếc nhìn bảng tên của cô một cái, báo Bác Văn, Lý Duyên. “Tôi liền nói với em vậy.” Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn lại hồi đáp lời phỏng vấn khác người của cô gái kia. Thiệu Tư triệt để tháo kính râm xuống, nắm ở trong tay: “Đơn giản mà nói chỉ một câu, chỉ là tôi muốn bảo vệ điểm mấu chốt của tôi thôi.” Những lời này, làm ngơ ngác một đám người, mọi người hai mặt nhìn nhau. Nhưng mà tiếp theo, Thiệu Tư cũng không chịu nói thêm nữa. [Vì sao không nói? Không phải cậu muốn mượn chuyện này, dẫn tới trên người Tề Hạ Dương sao.] [Trước hết câu bọn họ đã, tạo thế một lát.] Thiệu Tư ngồi trên xe, vì sợ bị papparazi theo dõi, hắn nhấn ga tăng tốc, tùy tiện lái loạn, kéo tận mấy vòng, xác định chiếc xe phía sau cũng đã bị hắn cắt đuôi, [bí mật không thể một lần nói quá nhiều, không thì nhiệt độ tới cũng nhanh đi cũng nhanh.] Thời đại tin tức, tin tức oanh liệt hơn nữa, thì thời gian có tác dụng của nó cũng ngắn đến đáng thương. Mỗi ngày mọi người phải tiếp nhận rất nhiều tin tức —— bị rất nhiều tin tức thiệt giả khó phân, mánh lới mười phần nhét cho no căng, vĩnh viễn không thiếu thứ mới mẻ. Dư luận bị các nick marketing chủ đạo khắp nơi. Thiệu Tư giao tiếp với truyền thông nhiều năm như vậy, mỗi ngày truyền thông nắm hắn không bỏ, đồng dạng, hắn cũng rõ bọn họ như lòng bàn tay. Thân là nghệ nhân, đối với hai từ ‘dư luận’ và ‘nhiệt độ’, rất quen thuộc. Thiệu Tư kéo cửa kính xe xuống, gió thổi vào, đồng thời, hắn từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe bánh mì màu đen vừa mới bị hắn cắt đuôi lại lặng yên không một tiếng động theo ở phía sau. Bây giờ hắn còn chưa thể công khai chuyện vì tiền hủy hợp đồng mà hắn phải bán nhà, tận lực kéo qua hai ngày. Bởi vì vụ án ‘một đại minh tinh đền tiền hủy hợp đồng đền đến ngay cả chỗ ở cũng không có’, càng làm cho người ta tò mò. Thiệu Tư vẫn lái xe vào khu biệt thự ở ban đầu. Trị an ở tiểu khu rất tốt, bảo an nắm gậy đi ra, xoay người gõ gõ cửa sổ xe của papparazi: “Mấy người tìm ai? Không tìm người thì đừng đứng ở nơi này.” Papparazi liên tục giải thích, đành phải lái xe đi. Thiệu Tư đã đặt xong khách sạn, có điều để cho bảo đảm, sợ papparazi luôn canh giữ ở ngã tư đường đối diện cửa nhà, hắn quyết định vẫn là muộn chút rồi lại lái xe đi ra ngoài. Hắn chỉ có thể chán đến chết mà ngồi ở trên băng ghế dài tại hoa viên gần đó giết thời gian. Muốn nằm ngủ một lát, phát hiện băng ghế vẫn không đủ dài, ngủ khó chịu. Lúc Cố Duyên Chu chạy tới, liền nhìn thấy tình cảnh như vậy: hai cái đùi Thiệu Tư đều gấp lại, rúc cùng một chỗ, chân đạp trên mép ghế, hai tay ôm đầu gối, trong gió rét lạnh run —— cầm di động chơi game. Hết chương 72