Sáng nay Cố Duyên Chu vẫn luôn vội vàng mở hội nghị, ngoại trừ việc cài Thiệu Tư thành thông báo đặc biệt, thì liền trực tiếp mở hình thức không quấy rầy.
Ann không phải bận chuyện trong phòng làm việc của mình, mà là thay Cố Phong tham gia thảo luận phương án cạnh tranh một mảnh đất.
Trong lòng Cố Phong canh cánh chuyện trước đó, không nói hai lời vứt hạng mục này cho anh, chờ lúc anh biết thì đã không còn thời gian vứt lại trở về, chỉ có thể lâm thời tham dự.
Mấy nhóm lên đài trình bày phương án chuẩn bị rất là đầy đủ, mỗi tổ đều tự chuẩn bị bài diễn thuyết dài đến mấy trang, chỉ powerpoint thôi đã có mấy chục trang. Hơn nữa nghe nói lần này người xét duyệt phương án là Cố Duyên Chu, càng nâng lên mười hai vạn phần tinh thần.
Nhưng ai biết qua cả buổi, Cố Duyên Chu liên tiếp nhìn đồng hồ, powerpoint của bọn họ mới vừa chiếu được một trang, còn chưa kịp nói hai câu, Cố Duyên Chu an vị ở phía trên, đưa tay: “Qua, sang trang kế tiếp.”
“…”
Kế hoạch vốn dĩ là mở họp cho tới trưa, cuối cùng bị đè ép rút thành hai tiếng.
Cố Phong nghe được sự việc từ chỗ trợ lý, còn có chút bất ngờ gọi điện thoại cho anh: “Em gấp như vậy làm gì? Hội nghị chấm dứt cũng quá sớm rồi…”
Cố Duyên Chu đang ở trên xe thay quần áo, đổi tay nghe máy: “Lát em còn có lịch trình.”
An bài hành trình của người này mỗi ngày, trong tay Cố Phong đều có một phần, cho nên hắn có chút kỳ quái: “Lịch trình gì? Sao anh không biết hôm nay em còn có lịch trình vậy.”
Cố Duyên Chu vứt tây trang bị thay ra sang một bên, nói: “Show thực tế.”
“…” Cố Phong mãnh liệt từ chỗ ngồi đứng lên, “Show thực tế?!”
“Lúc trước cầu xin em lên show em cũng không đi, hiện tại là đang làm gì vậy? Một người chưa bao giờ lên show như em, không phải, sao một chút tiếng gió cũng không có, em lên show gì, tên là gì.”
Giọng điệu Cố Duyên Chu bình thản: “Tên là gì anh đừng quan tâm, chờ chiếu tự nhiên sẽ biết.”
Cố Phong: “Rốt cuộc em đang làm cái gì?”
Cố Duyên Chu chỉ chừa cho hắn ba chữ: “Theo đuổi vợ.”
Cố Phong: “Tổ tông?”
“Đừng gọi bậy, anh gọi hắn là em dâu tương lai là được rồi.”
…
Cho nên chuyện Thiệu Tư lên đầu đề, Cố Duyên Chu còn thật sự không biết.
Anh vươn tay xoa xoa ót Thiệu Tư: “Trong đầu em chứa những thứ gì vậy?”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: “Thông minh tài trí?”
Hệ thống nhịn không được: [ọe.]
[…]
[Mày ọe cái gì.]
Hệ thống: [ọe một chút, chưa từng thấy người vô liêm sỉ như thế.]
[Thống Thống, làm phiền ngài cút ngay nhé.]
Thiệu Tư và Cố Duyên Chu chưa nói được mấy câu, tổ đạo diễn đã bắt đầu chỉ huy bọn họ đi thảm đỏ.
“Hồ đạo, đây… thật sự là Cố ảnh đế, thật sự là Cố ảnh đế!” Trợ lý đứng ở bên cạnh đạo diễn kích động nói.
Kỳ này bọn họ đã chuẩn bị thật lâu, ngay cả các loại phân đoạn thao tác cũng đã tụm lại thảo luận nhiều lần. Hắn cũng coi như người tri tâm bên cạnh Hồ đạo, nhưng chưa từng nghe nói Cố Duyên Chu muốn tới.
Miệng cũng thật đủ kín.
“Mới đầu tôi cũng không quá xác định, ” Hồ đạo tắt loa, cũng ghé vào bên tai trợ lý tiết lộ, “Cấp trên nói Cố ảnh đế cố ý tham gia chương trình của chúng ta, chỉ lộ ra một ý tứ như vậy, gì cũng không nói… Tôi vốn cảm thấy việc này rất hư cấu, khẳng định không thành, các cậu cũng biết Cố ảnh đế chưa bao giờ tham gia mấy cái này. Kết quả sáng nay mới biết được là thật, buổi sáng cấp trên gọi điện thoại lại đây, nói có khả năng tối nay Cố ảnh đế sẽ đến, bảo chúng ta sắp xếp trước.”
Cố Duyên Chu gia nhập liên minh quay hình kỳ này, đối với tất cả mọi người đều là một quả bom hạng nặng.
Thiệu Tư vừa lúc đứng ở bên cạnh An Ân, An Ân dùng mu bàn tay chạm vào hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cố, Cố ảnh đế?”
Thiệu Tư nhìn thoáng qua camera, xác định hiện tại màn ảnh camera không ở trên người mình, mặt không đổi sắc trả lời: “Ừm, Cố Duyên Chu. Còn tươi sống, nếu không tin cô có thể chọt một cái.”
An Ân ho nhẹ một tiếng, thiếu chút nữa cười ngang: “Chọt một cái?”
Thiệu Tư: “Tôi làm mẫu cho cô một chút nhé?”
An Ân còn thật sự rất tò mò: “… Vậy anh làm mẫu đi.”
Thiệu Tư nhìn phía trước, lén vươn ra một bàn tay nhéo bên eo Cố Duyên Chu, lại thình lình bị Cố Duyên Chu một tay bắt lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tay Cố Duyên Chu thoáng dùng sức, nói: “Có phải tưởng tôi điếc không?”
Thiệu Tư rút tay về, dường như không có việc gì, vô liêm sỉ cắn ngược lại một ngụm: “Đừng làm rộn.”
An Ân cảm thấy hình thức ở chung của hai người bọn họ đáng yêu đến bất ngờ, vừa lén hé miệng cười, vừa cảm thấy ngạc nhiên, kỳ quái vì quan hệ giữa hai người này tốt vậy từ lúc nào.
“—— Đầu tiên, hoan nghênh các bạn đến “Anh dũng tiến về phía trước”, mọi người hôm nay xinh xinh đẹp đẹp, đi thảm đỏ có thể nói là đẹp mắt đến cực điểm, cảm giác như tề tụ hơn phân nửa giới giải trí, tổ chương trình chúng tôi cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.” Giọng đạo diễn chen vào, đầu tiên là khen hai câu, sau đó chuyển đề tài, “Có điều, chương trình của chúng tôi cũng không quá giống những chương trình khác, hiện tại, tôi yêu cầu các bạn thay quần áo trên người.”
Mọi người khe khẽ nói nhỏ: “Thay quần áo?”
“Chúng tôi mặc cái gì đây đạo diễn?”
“Khẳng định sẽ phát quần áo. Tôi xem qua mấy kỳ rồi, mỗi kỳ đều là như vậy, phẩm vị đặc biệt kém, phát quần áo đều đặc biệt xấu.”
Kỳ thật trong kịch bản của Thiệu Tư cũng có mấy từ ngữ “chỗ này khe khẽ nói nhỏ, biểu hiện ra sự kinh ngạc thích hợp”, có điều thật sự là hắn cảm thấy rất ngốc, chỉ trao đổi ánh mắt với Cố Duyên Chu.
Đạo diễn: “Chờ lát nhân viên của chúng tôi sẽ cho các bạn mượn “đồng phục” đặt riêng của tổ chương trình chúng tôi, cũng là để tiện cho các bạn hành động. Từ giờ phút hiện tại, các bạn liền không còn là minh tinh ăn ngon mặc đẹp, các bạn phải vì sự tồn vong của chính mình và tổ của mình mà đấu tranh với một vài thứ mà hiện tại các bạn còn chưa thể tưởng tượng được… Các bạn, chuẩn bị tốt chưa?”
Chờ nhân viên công tác cầm mười hai bộ quần áo lên, phát cho mọi người, đã có vài sao nữ oán giận, nhất là Hoàng Giai Giai: “Đồ rằn ri? Còn kiểu dáng này nữa.”
“Đúng vậy, tốt xấu cũng thêm cái thắt lưng đi, như vầy thiệt xấu mà.”
Chỉ có hai người là Cố Duyên Chu và Thiệu Tư tự tiện thoát ly kịch bản, lễ phép nói câu cám ơn với nhân viên đưa quần áo.
Sau đó Cố Duyên Chu vẩy bộ quần áo kia ra, hỏi hắn: “Xấu không?”
Thiệu Tư: “Xấu không xấu tôi không biết, tôi chỉ biết tôi đẹp trai mặc cái gì cũng dễ nhìn.”
…
Trợ lý đạo diễn ở cách đó không xa chỉ tay, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Đạo diễn, bọn họ như vậy không có chuyện gì chứ? Hoàn toàn không đi theo kịch bản luôn.”
Tuy rằng kịch bản show thực tế cũng không có chính xác đến độ bọn họ nên nói cái gì vào lúc nào, khi so với quay phim, thì khuôn sáo vẫn tương đối ít hơn. Nhưng trên rất nhiều ‘điểm’ mấu chốt vẫn có yêu cầu minh xác, có một chút chỉ dẫn.
Chẳng hạn như hiện tại bọn họ sẽ biểu hiện không hài lòng với quần áo, để làm nổi bật là chương trình này có bao nhiêu đặc biệt, để mọi người càng thêm chờ mong với phát triển lúc sau.
Có điều trình độ của cái “bất mãn” này thì chính nghệ nhân phải khống chế, nên nói cái gì, nói như thế nào, làm thế nào để khiến mình càng xuất chúng dưới cùng một khuôn sáo, đây là điều bọn họ phải tự mình an bài.
“Nếu không thì kêu ngừng đi?”
Hồ đạo trầm ngâm hai giây, ra tay ngăn trợ lý: “Không cần, tùy bọn họ đi.”
Chỉ cần nội dung thú vị, không thèm để ý hình thức.
Hắn có dự cảm, cặp Thiệu Tư và Cố Duyên Chu… tuyệt đối có thể cho mọi người niềm vui bất ngờ không tưởng được.
Tổ chương trình phát đồ đạc rất đầy đủ, ngoại trừ đồ rằn ri, còn phát một đôi giày leo núi diện mạo tương tự như giày quân đội, cùng với một cái ba lô màu xám đen, trong ba lô có chút ít đồ —— chẳng hạn như bật lửa, la bàn, bánh quy nén linh tinh.
Chờ mọi người thay xong quần áo trong phòng thay đồ, xách ba lô đi ra, lại đứng theo vị trí ngay từ đầu, lúc này đạo diễn mới thông qua loa hô: “Chúng ta tới rút thăm phân tổ trước, phân tổ xong, cho các bạn hai phút, các bạn tự chọn ra một tổ trưởng, báo tên cho tôi.”
Nói là rút thăm, kỳ thật ai rút được số mấy, bốn người nào phân thành một tổ, những điều này đã sớm an bài hết.
Thiệu Tư sờ nửa ngày trong hộp, lấy ra một tờ giấy, ở trên viết một chữ cái: A.
Dựa theo địa vị hợp thành tổ, hắn, Cố Duyên Chu, An Ân, Dương Vũ, xác định vững chắc là cùng tổ.
Quả nhiên, bốn người bọn họ đều rút trúng A.
“Đạo diễn, có thể xin đổi tổ hay không?” Có một tiểu thịt tươi đang hot nhấc tay nói, “Tôi thật sự rất muốn cùng tổ với Cố ảnh đế, tôi rất sùng bái hắn.”
Ba người chung tổ với tiểu thịt tươi lập tức biểu hiện bất mãn: “Cậu có ý kiến gì với chúng tôi hả? Xong rồi, còn chưa bắt đầu mà tôi đã hoài nghi tổ chúng ta có một phản đồ, đến lúc đó Cố ảnh đế hỏi xin cậu lương khô của chúng ta, không phải cậu cũng cho hắn chứ?”
Tiểu thịt tươi tên Tần Thiếu Quyết, lấy tính cách ngốc manh mà nổi tiếng.
Hắn sửng sốt một chút mới ưỡn mặt nói: “Cái này, tôi vẫn phải suy xét một chút, nếu Cố ảnh đế bằng lòng ký tên cho tôi, cũng không phải không thể cho.”
Hai phút rất nhanh liền đến.
“Tổ A, các bạn chọn xong tổ trưởng chưa?” Tổ đạo diễn cầm trang giấy chuẩn bị thống kê, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn người tổ A túm tụm không biết còn đang thảo luận cái gì.
Không chiếm được đáp lại, Hồ đạo lặp lại: “Tổ A?”
Thiệu Tư vội tranh thủ thời gian phất tay với hắn ta: “Chờ một lát, còn chưa có xong, trước hết nhảy qua chúng tôi đi.”
Hắn nói như vậy, Hồ đạo càng hoang mang: “Các bạn đang làm gì đó?”
Cùng với lời Hồ đạo nói, camera cũng lập tức kéo gần, màn ảnh chen vào giữa cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ muốn tìm tòi đến tột cùng.
—— Mấy người bọn họ đều cầm giấy bút, trên giấy viết tràn đầy, linh ta linh tinh, còn có rất nhiều vết bị mãnh liệt gạch xóa đi.
Bởi vì Hồ đạo vẫn luôn thúc giục, tốc độ trên tay họ nhanh hơn, chữ viết ra lại càng ma huyễn, khiến người ta cái hiểu cái không.
Tận đến khi Thiệu Tư ngừng bút, ngẩng đầu nói: “Tại 2m/(3v) động năng lớn nhất, chọn C.”
Cố Duyên Chu: “Em tính sai rồi, đề này tuyệt đối là chọn B.” Trên giấy của anh không có nhiều công thức tính toán như Thiệu Tư, chữ viết vô cùng ngắn gọn, mỗi bước đi đều có trật tự, cơ bản không có vết gạch xóa.
An Ân cầm bút, gạch hết toàn bộ đáp án cuối cùng tính ra, cam chịu nói: “Vậy… tôi liền chọn A đi, dù sao đề này tôi cũng giải không ra.”
Tần Thiếu Quyết cách đó khá gần, hắn xáp qua, quan sát chốc lát, trợn mắt há mồm: “Mọi người đang giải đề hả?”
Dương Vũ vốn dĩ không hài lòng với an bài này, thành tích của hắn hồi còn đi học cũng không tốt, phần lớn thời gian đều ở bên ngoài quay phim không có thời gian quan tâm việc học, cảm thấy mấy người này dùng phương thức tuyển cử như vậy là đang khiến hắn không xuống đài được, vì thế lạnh mặt âm dương quái khí nói: “Đúng vậy, nói là cạnh tranh công bằng, ai thắng người đó làm tổ trưởng.”
Tần Thiếu Quyết xem thế là đủ rồi: “… Thế giới của nhóm đại lão chính là khác biệt.”
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
9 chương
28 chương
39 chương
41 chương
131 chương