“Em còn không phải là tổ tông của tôi à.” Cái loại bày lên mà cúng. Cố Duyên Chu nói những lời này cũng không lớn tiếng, lại vẫn khe khẽ nằng nặng mà vọng vào trong lỗ tai Thiệu Tư. Cố Phong đứng ở bên cạnh: “…” Tối hôm nay Cố Phong hạ quyết tâm tìm Cố Duyên Chu tính sổ —— việc này còn phải nói từ đợt trước. Trong nhà có một quy luật thép bất thành văn, tối thứ tư mỗi tuần đều phải về nhà cùng ăn bữa cơm với Cố lão gia tử. Lần trước Cố Duyên Chu trở về thì hắn vừa vặn đi công tác ở Pháp, không có nhà. Lúc ăn cơm, Cố lão gia tử bám riết hỏi Cố Duyên Chu có đối tượng yêu đương linh tinh hay chưa, Cố Duyên Chu lại ở trước mặt Cố lão gia tử tứ lạng bạt thiên cân mà đẩy vấn đề cho ông anh ruột đi công tác xa tận nước Pháp: “Nói đến đây, con còn muốn hỏi ông một chút nè, mấy ngày hôm trước truyền thông báo chí nói anh cả ở bên ngoài có một đứa con riêng…” Cố Phong thật là có giận mà không chỗ xả, cũng không biết tự Cố Duyên Chu scandal quấn thân, làm thế nào mà mặt không đổi sắc buộc tội hắn trước mặt lão gia tử… Nói còn ra hình ra dạng. Hôm nay Cố Duyên Chu lại trở về muộn, hắn còn chưa kịp vấn tội, liền thấy Cố Duyên Chu lảo đảo vào phòng bếp kiếm đồ ăn, hơi hơi nghiêng đầu nói với hắn: “Anh chờ một lát, em có hơi đói, bánh mì kiểu Pháp, anh muốn một phần không?” … Kết quả Cố Phong nghẹn một bụng tức cả đêm, bị tổ tông nửa đường giết ra này kích cho tiêu xuống hơn phân nửa. Bây giờ hắn càng tò mò nhiều hơn một chút. Trước kia cũng không phải chưa từng nhận điện thoại của mấy cậu trai khác gọi tới cho Cố Duyên Chu, nhưng trên cơ bản đều là tên đầy đủ, có đôi khi còn trực tiếp không lưu số, hiển thị cuộc gọi lóe đến lóe đi một chuỗi số. “Anh đi về trước đi, ” Cố Duyên Chu dùng bàn tay che chỗ thu âm di động, nói, “Ngày mai em đến công ty tìm anh.” Cố Phong cũng không phải người thích tám chuyện, hắn gần như không hề hỏi đến chuyện của Cố Duyên Chu, nhưng mà chuyện hôm nay, trực giác nói cho hắn biết không thể buông tha. Vì thế Cố Phong nâng nâng cằm, mặt bình tĩnh hỏi: “Người này là ai?” Cố Duyên Chu vẻ mặt bằng phẳng, mặt không đổi sắc: —— “Em dâu tương lai của anh.” —- Mà bên kia, Thiệu Tư đã đi chân trần xuống giường, xoay vòng vòng trong phòng tìm tín hiệu, bởi vì vừa rồi hắn nói câu kia xong thì đối diện liền không có âm thanh. Cái áo ngủ trên người Thiệu Tư cực kỳ lùng thùng, giống như cái bao tải to ụp lên trên người, có điều cũng chính vì quần áo quá lớn cho nên lúc nâng cánh tay đi lại, mơ hồ vẽ ra vài phần đường cong eo thon gầy. Hắn mở cửa ra khỏi phòng, tận đến khi chân rời khỏi thảm trải sàn chạm đến gạch men sứ lạnh lẽo bên ngoài mới kịp phản ứng: “Mình có bệnh hả.” Vì một cú điện thoại mà xoay quanh trong phòng lâu như vậy, vì sao hắn không chê mệt? … “Cố Duyên Chu, nhất định là tín hiệu của anh có vấn đề.” Thiệu Tư nói xong đóng cửa lại, cuối cùng nhìn thoáng qua màn hình di động: “Tôi cúp trước, ngày mai tốt nhất anh cho tôi lời giải thích hợp lý.” Ngay khi hắn chuẩn bị cúp điện thoại, một đầu khác của điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc hỏi hắn: “Em muốn nghe giải thích gì?” “Với lại, ” Cố Duyên Chu dựa bên lan can, ánh mắt ngắm nhìn đèn đường lóe sáng bên ngoài, “Tín hiệu của tôi rất tốt.” “…” Thiệu Tư đóng sầm cửa phòng, lần thứ hai trở lại trên giường, cái chăn gian nan quấn cục dưới mắt cá chân hắn, hắn do dự chốc lát, nghĩ nghĩ vẫn là buông tha vấn đề trước đó, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Khụ, vụ cá cược lúc trước…” Hắn còn chưa nói xong, Cố Duyên Chu đã ngắt lời: “Đùa em chơi thôi.” Thiệu Tư: “A?” Cố Duyên Chu đưa tay cởi hai cúc áo sơ mi, lặp lại một lần: “Gọi ba gì đó, đùa em thôi, sao tôi có thể ấu trĩ như em được.” Muốn nghe, thì cũng không muốn nghe hắn gọi ba. So với ba, anh càng thích nghe hai chữ xưng hô khác hơn. Cố Duyên Chu vừa dứt lời, giọng Thiệu Tư liền cao hơn hai độ: “Anh nói ai ấu trĩ.” Tuy rằng bộ dáng cáu kỉnh của Thiệu Tư rất đáng yêu, tựa như con mèo lười ngày thường lười biếng không có tinh thần gì đột nhiên bùng nổ quanh co lòng vòng dưới chân người ta, có điều lúc này Cố Duyên Chu cũng không nỡ chọc hắn nhiều, tâm tình anh rất tốt mà gập ngón tay, gõ nhẹ trên lan can, nửa giục nửa dỗ nói: “Đã khuya, ba thì cũng không cần gọi, tha cho em một mạng, nói câu ngủ ngon là được.” “Thật hả?” “Lừa em làm gì.” Đầu kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó, truyền đến một tiếng ‘ngủ ngon’. Cố Duyên Chu vừa vặn xoay người chuẩn bị trở về phòng, sau khi nghe tiếng thì bước chân không khỏi dừng lại. Âm sắc Thiệu Tư thiên về lạnh, cắn chữ rõ ràng, nhưng mà âm cuối luôn thích kéo dài, dứt âm cũng không rõ ràng, có vài phần biếng nhác. Cố Duyên Chu không biết sao, đột nhiên nhớ tới vài lời mà một người chế tác âm nhạc nổi tiếng đã từng nói. Ông nói lướt qua tính chuyên nghiệp, toàn bộ giới diễn nghệ này ông vừa lòng nhất là giọng Thiệu Tư, nhưng đáng tiếc đứa bé kia ca hát không có chút tình cảm, không thì ông nhất định sẽ lượng thân định chế cho hắn một album. Sau đó lúc Thiệu Tư lên chương trình talk show, người dẫn chương trình còn đặc biệt hỏi hắn về vấn đề này: “Cậu cảm thấy đánh giá của người chế tác thiên tài đối với cậu, cậu có tán thành không?” Lúc ấy Thiệu Tư nói thế nào? Cố Duyên Chu híp mắt, ngoài ý muốn phát hiện mình lại nhớ nội dung phỏng vấn trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này rõ ràng như vậy. Ngày đó Thiệu Tư mặc một cái áo lông màu xám, mặt không đổi sắc gật đầu: “Nói rất đúng, có thể là vì lúc tôi hát tình ca không có nhắm mắt, nhíu mày, lắc đầu, che ngực, xin lỗi, tôi thật sự là không cảm nhận được cái loại đau này.” Cố Duyên Chu nghĩ, siết chặt mấy ngón tay nắm di động, trả lời: “Ngủ ngon.” Đêm nay Thiệu Tư lại ngủ rất ngon. Dù tổng cộng cũng chỉ ngủ hơn ba tiếng, nhưng ngày hôm sau lúc thức dậy hiếm thấy được lúc không có phát tác bệnh tức giận khi rời giường. [Hôm nay cậu đến công ty làm gì? Bàn giao à?] Hệ thống cũng dậy rất sớm, sau khi nó hỏi hai câu, phát hiện hôm nay lúc Thiệu Tư đánh răng lại còn ngâm nga: [tôi phát hiện bữa nay tâm tình cậu thật tốt, chỉ ngủ hơn ba tiếng còn vui vẻ như vậy, xác suất phát sinh loại tình huống này là, bằng 0.] [Xin hỏi con mắt nào của mày nhìn thấy tao rất vui vẻ,] Thiệu Tư súc miệng xong, dùng khăn mặt xoa xoa, lại nói, [hôm nay Tề Minh hẹn tác giả «Một đời một kiếp một đôi người» đến công ty bàn kịch bản.] Hệ thống hồ nghi: [có phải là cậu đang đánh trống lảng không] [Mày nói xem.] Hệ thống: [chiêu trò của cậu quá sâu, nói dối mặt không đổi sắc, tôi không biết.] […] Thiệu Tư hiếm thấy khi dậy sớm như vậy, kết quả lúc đến công ty, Tề Minh lại không ở trong phòng làm việc. Hắn xoay quanh bên ngoài một vòng, cuối cùng vẫn chọn một góc không bắt mắt trong đại sảnh ngủ bù. “Ai, cậu có nghe nói không, sáng nay người đại diện Tề hấp tấp chạy ra ngoài, cũng không biết là chuyện gì, rất ít khi thấy hắn gấp như vậy.” “Nghe nói là chuyện trên mạng quá ồn ào…” Âm thanh ngay ở bên cạnh, cách rất gần, chẳng qua có chướng ngại vật, hai nhân viên đó không phát hiện trong góc phòng khu nghỉ ngơi của đại sảnh còn có một người. Bài hát trong tai nghe của Thiệu Tư vừa vặn phát đến đoạn nhạc dạo, âm lượng cũng không lớn, cho nên nghe được bốn chữ ‘người đại diện Tề’ liền mở mắt ra. Hắn đưa tay kéo một bên tai nghe điện thoại xuống, cẩn thận lưu ý đối thoại của hai nữ nhân viên kia. Hai người kia đại khái là lén trốn việc, mỗi người một ly trà sữa, ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm, hai người kề tai nói nhỏ với nhau: “Cái bộ đạo văn kia, hình như là quậy to rồi, cậu lướt Weibo xem liền biết.” Các cô nói việc này cũng chỉ là tùy tiện nhiều chuyện một chút, cũng không cảm thấy quá hứng thú, rất nhanh lại tán gẫu về một hiệu túi xách: “Tớ cảm thấy cái màu trắng này siêu đẹp, bản limited, không biết có thể nhờ người mua được hay không…” Thiệu Tư lập tức đeo tai nghe lại. Weibo? Hắn đã rất lâu không lướt, lần trước lên Weibo tìm tin tức về «Một đời một kiếp một đôi người» cũng chỉ là xem cục diện hiện nay một chút. Tề Minh PR rất tốt, gã nhắm ngay đa số người cách rất xa cái giới này, có vài nỗi đau không ở trên người mình thì sẽ không lĩnh ngộ được, mời một vài thủy quân dẫn dắt tiết tấu, người không rõ chân tướng liền lựa chọn phe mình bằng lòng tin tưởng mà xếp hàng, nhiều người, những âm thanh chống cự kia tự nhiên liền yếu đi. Hiện tại Tề Hạ Dương đã được đắp thành một tác giả triệu fan, nhìn qua có lực ảnh hưởng nhất định trong giới văn học, tùy tùy tiện tiện đăng trạng thái sinh hoạt liền có hơn một ngàn bình luận. Thiệu Tư đang nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì, có thể lập tức khiến chuyện cũ năm xưa mà Tề Minh hao hết tâm tư che giấu bị quậy lớn ra. Hắn mới vừa nhấn vào, liền nhìn thấy hạng nhất hot search Weibo, thế mà lại là Âu đạo. [Bùng nổ!] Âu đạo đêm khuya đăng bài, giận dữ mắng bộ phim nào đó còn chưa khởi động máy là nguyên tác đạo văn! … Âu đạo lòng đầy căm phẫn lưu loát viết gần hơn một ngàn chữ, cuối cùng lấy một câu làm kết cục: “Tôi không biết vì sao trong giới lại xuất hiện loại hiện tượng này, nhưng mà tôi hô hào mọi người hành động, cùng nhau chống lại! Kiên quyết không thể để cho một bộ phim như vậy đi lên màn ảnh lớn.” Thiệu Tư thật muốn nhấn like cho ông ấy. … Nhưng mà bây giờ còn chưa phải là lúc. Hơn một tiếng sau, cuối cùng Tề Minh cũng trở về, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn lắm. Gã bước nhanh từ bên ngoài đi tới, trong tay mang theo cái bao công văn nhỏ, tây trang phẳng phiu, mắt kính gọng vàng cho gã thêm vài phần trí thức. Thấy Tề Minh thẳng tắp đi đến thang máy, Thiệu Tư tìm đúng thời cơ, từ trên ghế sofa đứng lên kêu gã. Tề Minh dừng bước lại, lúc quay đầu, trên mặt đã điều chỉnh tốt biểu tình, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, thậm chí còn hơi hơi nở nụ cười: “Sao cậu lại ở đây?… Nhìn đầu óc tôi này, tôi quên mất, hôm nay hẹn cậu lại đây xem kịch bản, cơ mà hôm nay Hạ Dương có việc đột xuất, có khả năng việc này chỉ hai người tôi với cậu tự nói chuyện.” Thiệu Tư với gã quan hệ không tốt, dứt khoát không để ý đến gã, Tề Minh cũng không để ý. Hai người cùng đi thang máy lên lầu. “Tôi có tin tưởng với bộ truyện này, không phải vì nó nổi tiếng, thuần túy là nhìn trúng nội dung truyện, đây là một tiểu thuyết vô cùng xuất sắc.” Trong phòng hội nghị, Tề Minh triển lãm vài trang PPT, từ đại cương truyện đến hình tượng nhân vật, bao gồm cả khúc chiết trong truyện, đều thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ, cuối cùng thề son thề sắt ra kết luận, “Tôi biết cậu nhận phim thì quan trọng nhất là xem kịch bản, lần này tôi dám tìm cậu nhận phim này, tôi liền dám nói, những phim điện ảnh truyền hình cùng loại hình, trong mười năm đều không một cái nào có thể vượt qua nó.” Copy mà ra, có thể không tốt sao. Thiệu Tư tùy ý cầm bút phẩy phẩy vài cái trên văn kiện, sau đó không chút để ý mà ngẩng đầu: “Nhưng tôi nghe nói, độ tranh luận của nó hình như rất lớn.”